Lý Triều Bá Đạo Phò Mã


Thật nhìn hiện tượng để đoán trắng thâm ý , ẩn ý tầng tầng lớp lớp đâu dễ.
Muốn làm được điều này một là cần đại trí tuệ cùng bề dày kinh nghiệm kết hợp.
Không có hai thứ trên thì cần thiên phú bẩm sinh, thứ mà người ta vẫn gọi là thiên tài.
Ký – Tích chỉ là thông minh hơn người cố gắng học hành hoàn thiện bản thân, bọn hắn còn cách đại trí tuệ xa còn thiếu một phần kinh nghiệm cho nên không thể nhìn thấu bản chất bên trong loạn tượng tầng tầng lớp lớp che dấu là đúng thôi.
Ngày hôm nay Ký và Tích gặp Trại Chủ Miêu trại lớn nhất vùng này.

Quảng Tây là đất của người Tráng? Đúng mà cũng chưa đúng.
Đúng là nếu xét một cách toàn diện tỉ lệ dân cư, người nắm quyền phần lớn đất Quảng Tây đúng là người Tráng, nhưng không thiếu vùng người Miêu tập trung đông sẽ thành những tiểu vùng người Miêu rất mạnh và tạo thành vùng bán độc lập Miêu.
Trái với Tráng người Miêu rất ít khi sống ở các vùng đồng bằng lớn, họ sống tập trung trên núi và những vùng thung lũng ẩn sâu trong núi.
Họ tụ tập lại thành các Miêu Trại có tính khá độc lập với nhau và đôi khi là chiến tranh chinh phạt nhau.

Nhưng một khi có người tộc khác đi vào “ lãnh địa” mà người Miêu cho rằng đó là của họ.

Thì toàn tộc Miêu sẽ đoàn kết mà đánh.

Rất kinh.
Cho nên ngay tại Việt Nam thời kháng chiến chống pháp bên cạnh các “ Vua Tày” thì “ Vua Miêu” mới thực sự là những thế lực gây đau đầu cho Pháp thời kỳ đầu, gây đau đầu cho cả Bộ đội Việt Minh.

Nói chung đối đãi người Miêu cần hết sức hết sức cẩn thận.

Gây thù chuốc oán là mãi mãi chiến tranh rai dẳng.
Nhưng người Miêu ấy à hay những người trên núi ấy à.

Ký khắc có cách ứng đối… thật ra Thực dân Pháp tà ác đã dùng cách này.

Ký mặc dù không muốn, nhưng không có các nào khác cả người Việt lúc này chỉ có 7 triệu dân, cố gắng sinh đẻ thêm 5 năm sau cùng lắm 10 triệu.

Nhưng người cũng cần thời gian trưởng thành chứ.

Cho nên muốn có thật nhiều sức lao động nhiều binh sĩ , ít nhất phải 10 năm nữa mới tính được, đó là chở đến lũ trẻ đã sinh sôi số lượng lớn trong 6 năm vừa qua trưởng thành.
Hai bên đã hẹn gặp tại nột ngọn núi nhỏ bên Miêu Nhân Lĩnh.


Ngô Khảo Ký chưa điên đến độ dẫn thân lên núi, hắn không phải siêu nhân để trong ngàn người chém ra đâm vào mấy vòng.

Chỉ có não tàn yy mới dám làm điều này.
Mà người Miêu cũng rất cẩn thận chọn vị trí gặp mặt, nói chung là hai bên chưa tin tưởng nhau vị trí này đối với người Miêu nếu có biết sẽ chạy được, còn với Ký thì có thể bố trí quân đội phía dưới , nếu có biến có thể xông lên.

Hai bên mãn ý vừa lòng.
Trong một buổi sáng quân sĩ hai bên trên núi tất bật chuẩn bị lều trại.

Nói là chuẩn bị gì đó cho sang miệng thực tế là thanh tước trên núi xem đối phương có bố trí bẫy rập nào không.

Cuối cùng là hai bên mỗi bên 30 người lên núi.

Ngô Khảo Ký cười trừ, mấy ông Miêu này lắm chuyện cho nó mệt, nếu thực muốn giết các ông thì các ông nghĩ 30 người này sống nổi bao lâu với 30 Cẩm Y Vệ hệ chiến này của Bố Chính.
Nói thẳng hệ thống bảo vệ nhân vật cao cấp của Bố Chính chia làm 2 nhóm đã rất chuyên nghiệp hoá.

Nói là cao cấp ở Bố Chính chỉ có 3 người có đãi ngộ này, ai thì tự đoán nha.
— QUẢNG CÁO —
Trên chiến trường bảo vệ đó là thân binh cận vệ đội siêu cấp tinh nhuệ tác chiến.

Nhưng trong thường ngày sinh hoạt nội đô thì Cận vệ nhóm lại là vòng ngoài, vòng thiếp thân cận thân chính là Cẩm Y Vệ hệ chiến này.
Cẩm Y Vệ hệ chiến chính là trẻ mồ côi từ khắm nơi trên Đại Việt được hệ thống Cẩm Y Vệ Bố Chính “ nhặt về” đào đạo cùng “ tẩy não” nhồi nhét tinh thần trung thành với Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy, bọn này được học hành tử tế, được huấn luyện bài bản và là tử sĩ đích thực.

Môn đạo đức giáo dục công dân của bọn hắn là giáo trình riêng do… Ảnh viết ra đủ thấy sự cực đoan về lòng trung thành cùng thế giới quan.

Cho nên rất tà ác hành vi.

Ký về mới biết nhưng hắn có thể làm gì, hệ thống thành hình đã tảy não đến 6 năm.

Giờ Ký chỉ ra lệnh ngưng lại không tuyển thêm hình thức này tôt chức thôi.

Nhưng nó đã có đến 2,5 ngàn bé nam lẫn nữ bị nhúng tràm.
Nhóm đầu tiên tốt nghiệp đã mười bảy mười tám tuổi.


Đặc điểm chung của nhóm đặc thù Cẩm Y Vệ này là trẻ, khả năng cận chiến xoay sở rất tốt, quen tác chiến độc lập hoặc nhóm nhỏ, vũ khí toàn là tối tân cùng linh hoạt.

Hung hãn không sợ chết.

Ngày thường mặc phục bào cẩm y gấm, lưng đeo đái da nạm ngọc bên hồn đao Kêu Tú xuân.
Trong các dịp đặc biệt sẽ thấy bọn này lưng đeo cặp da hộp không hiểu là thứ gì vẫn gây tò mò cho mọi người.
Đừng nhìn mặc cẩm y mong manh mà cười vội, dưới lớp áo này là giáp lưới đặc chế, giáp phiến mỏng ở ngực, giáp phiến mỏng bên vai cầu tay.

Đơn giản mà nói sức phòng thủ không yếu tính mĩ quan che dấu lại đủ.
Thử hỏi ngươi đang chiến đấu cùng một thằng mặc áo vải, chém trúng hắn một đao tưởng ăn chắn, chợt phát hiện thằng này sống nhăn cười cười bổ ngươi một cái, chết như vậy có bao oan.
Nỏ tên lò xo nén đeo cánh tay có tẩm độc.

Nỏ tay gấp nhỏ gắn bên đùi được tà áo dài che lấp, đao nhỏ mũi chân, rất nhiều chỗ cất dấu không ai biết được.
Cho nên nếu đột ngột hỗn loạn thì đám thiếu niêm thanh niên Cẩm Y Vệ này với nỏ cánh tay đã có thể hạ ngay lập tức được mười người phe địch là ít nhất.
Sau đó hộp gỗ trên lưng được kích hoạt chỉ cần vài ba hộp là đi thu dọn chiến trường thôi.
Nói chung mọi bố trí của Ảnh luôn có mùi khủng bố và kinh hoàng, Ngô Khảo Ký hết sức dè chừng với những thứ nàng làm ra.
Đội hình của phe Đại Việt có Ngô Khảo Ký -Ngô Khảo Tích là rõ ràng lần này có dẫn theo nhóc Lý Càn Nhân đang ráo riết ánh mắt tới lui lung tung.

Cùng 30 Cẩm Y Vệ đặc biệt.
Bên phía đối phương cũng có trẻ nít, đó là một vị cô nương người Miêu nhỏ nhỏ xinh xinh quần áo sặc sỡ cả người trang sức toàn bạc là bạc dát mỏng.

Xem như một tấm áo giáp trang trí đi.

Cô bé này thanh tú đấy, người Miêu gương mặt là không xấu nếu so tẩm mĩ chung.

Nàng cũng ráo riết ánh mắt đặc biệt để ý thằng bé đồng lứa sạch sẽ bên này.

Quần áo sắc phục hai bên đều đẹp đấy, người Miêu là thổ cẩm sắc đỏ trắng đen là chính, có thêm chút tím và vàng nhìn đẹp mắt, bên Đại Việt thì thuần một màu cẩm y bằng gấm sa hoa vô cùng.

Nói thật thì mua đông mới mặc được kiểu này, Mùa hè ở Đại Việt thì Cẩm Y Vệ đố mà mặc được áo gấm.


Nhưng nhìn xuống chân thì cô bé người Miêu mới xấu hổ tị nạnh, nàng là đi chân đất lấm lem còn thằng bé kia tung tẩy ủng da nhìn rất gì và này nọ.

Hai bên bắt đầu chia ra ngồi vào vị trí đàm thoại.

Ưng vệ biết tiếng Miêu sẽ phiên dịch.

Đầu tiên vẫn là chào hỏi theo phong tục rồi tặng quà nhau quá.

Người Miêu nói thật nghèo họ chỉ có một chút thổ sản trang sức bạc, còn Ngô Khảo Ký tài đại khí thô tặng cho vị Trại Chủ Mèo Trại một thanh đao nạm ngọc dát vàng kinh khủng tởm sa xỉ.

Đây lại là đao trang trí của Lý Càn Nhân trong khi xuất trinh mà Lý Từ Huy làm cho.

— QUẢNG CÁO —
Thật lúc này cũng không kịp chuẩn bị quà gì, tặng tiền tặng vàng, hay lương thực thì đó là sau đàm phán, còn quà gặp mặt thì cần nhỏ nhưng chất lượng.

Lý Càn Nhân ánh mắt ai oán nhìn Ngô Khảo Tích lấy bội đao yêu thích của mính đưa cho Miêu Trại chủ mà ánh mắt ai oán.

Ngô Khảo Ký lườm lườm khiến thằng này không dám ho he.

Đá chân.

“ Khục khục..”
Lý Càn Nhân đứng lên đưa ra một cái cự đại khóa bạc nạm ngọc dán đồi, dĩ nhiên thứ này là tìm ở Liễu Châu thành tạm coi là tinh mĩ.

Tất nhiên người thằng này tặng quà là vị cô nương nhỏ người Miêu rồi.

Là anh rể đã căn dặn Lý Càn Nhân không hiểu gì nhưng làm thôi.

Quà song bên đã quá, quả thật Người Miêu quà quá sức thổ , dã rồi, có chút xấu hổ.

Nhưng ngay lập tức họ bị quà ra mắt của Đại Việt thu hút cùng trầm trồ.

Trại chủ người Miêu lúc này đang vuốt ve bảo đao mà sung sướng lắm, đao này nhỏ mỏng lại ngắn, là đao cho thằng con nít mười tuổi đeo mà, nhưng chất lượng thì tuyệt hảo, là thợ rèn tốt nhất Thăng Long dùng thép tốt nhất mấy lớp rèn mà thành, sắc bén vô song, lại được trạm trổ Việt Long, trang trí nạm ngọc dát vàng trông như một món đồ trang sức tinh mĩ.

Cô bé Miêu tầm 7 tuổi, nhỏ như con mén, biết cái gì, có quà là vui đang lúc lắc nghịch ngợm khóa bạc cười khanh khách.

“ Cảm ơn người Đại Việt, Cảm ơn Đông Hải Vương, các ngươi món quà ta rất thích.


Người Miêu nghèo chắc hẳn quà của ta không làm cái bụng các ngươi vui rồi?”
Trại chủ Miêu năm nay tầm 34-35 tuổi, vóc người trung đẳng, khuôn mặt dễ coi không có râu, hắn thân thể vẫn còn cường tráng và khỏe mạnh lắm , Họ Vương tên Khàng Kiết nếu phiên âm Việt ngữ.
Tất nhiên lược đi ba vạn chữ từ tên phiên dịch Ưng Vệ.

Ngô Khảo Ký cười.

“ Trại chủ ngươi không cần khách khí, quà là tấm lòng không quan trọng giá trị, thứ này ta rất ưng ý, đem về nhà kỉ niệm cũng rất cao hứng” Ngô Khảo Ký cười sảng khoái.

Hai bên đều cười xem như một sự khởi đầu tốt đẹp.
“ Trại chủ ngươi cũng biết danh xưng Đông Hải Vương của ta?” Ngô Khảo Ký bắt đầu tò mò cái danh xưng này từ khi về Đại Việt đã không ai dùng rồi.
“ Biết chứ, người Miêu trên núi không có nghĩa là không liên lạc bên ngoài.

Mua muối , mua sắt , mua lương thực, bán thổ sản, vải vóc, cây gỗ đều là gặp người.

Người Tống , người Mân đều nói qua ngài, ở Đại Việt ngài là Bình Nam Vương nơi này gọi ngài là Đông Hải Vương” Trại chủ Miêu trại trả lời rất rõ ràng.

— QUẢNG CÁO —
Hoá ra là vậy, Ngô Khảo Ký nghĩ lại chút bản đồ, vùng này nếu là đại giao thương cùng Tống là không thể nhưng nếu người Tống thương nhân mà đi lẻ thì vẫn vớ tới được, còn người Mân thì có lẽ cả Vương Mân hay Lưu Kỷ đều là đối tượng buôn bán của Miêu tộc.
Được rồi không nghĩ nhiều nếu là người lệch chút Bắc sẽ luôn xưng danh Ngô Khảo Ký là Đông Hải Vương.
“ Trại chủ ngươi đã biết lý do chúng ta đến đây rồi phải không?” Ngô Khảo Ký đi vào chuyện chính.
“ Đã biết, người Tống cũng qua gặp ta” Miêu Trại chủ trả lời.
Y như rằng, phong cách của người Hán đôi với nơi họ gọi là Nam Man này sẽ là chia rẽ , mua chuộc, ai ngờ người Tống cũng tiếp xúc Miêu đáng suy nghĩ.
“ Nhưng ta không tin người Tống” Miêu trại chủ trầm ngâm một chút rồi đế thêm một câu.
“ Vậy ngươi tại sao tin tưởng Đại Việt?” Ngô Khảo Ký lạ.
“ Ta cũng chưa tin tưởng người Việt, chưa tiếp xúc không biết tin hay không tin.

Nhưng dù sao không có nợ máu cùng người Việt, chưa bị người Việt lừa, không bị người Việt nô dịch cho nên cái bụng vẫn phân vân” Trại chủ Miêu Trại nói thẳng.
Ngô Khảo Ký cười, một là thằng này đại trí giả ngu, hai là thằng này rất thật thà.

Nói chung người trên núi vẫn khá dễ đối phó, chỉ là cấn trân thành cùng không manh động, phải thẩm thấu từ từ.

Bạo lực cùng họ sẽ nhận lại bạo lực mà thôi.

Còn quá nhân từ bọn họ sẽ lấn tới.

Nói chung rất khó đối xử vơi người trên núi ở thời này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui