“ Là nơi đó?”
Các tu sĩ lén lút như trộm bắt đầu thì thào ánh mắt của họ lén lút nhìn về cánh cổng đã khoá hàng lang xoắn ốc.
Nơi này binh sĩ canh phòng rất cẩn mật.
“ Đi vào?” Một tu sĩ thì thầm hỏi.
Barahati lắc đầu như trống bỏi.
“ Tại sao?” Lại một tu sĩ thì thầm.
“ Đó là nơi ở của hoá thân thần Vishnu không thể mạo phạm, muốn vào được phải hỏi ý kiến của ngài”
Cả một đám kéo nhau đi chỗ khác ngồi lén lút trong góc như trộm cắp.
“ Ngươi chắc chắn đó là Vishnu thần hoá thân chứ không phải giả danh?”
Đúng là giả thần giả quỷ sẽ rất khó qua mắt một đám chuyên giả quỷ giả thần.
Đám này tu sĩ trong đời hẳn không thiếu lần giả dạng đi.
“ Cái này ta chắc chắn trong các ngươi không ít người biết năng lực của ta đi”
Barahasti bắt đầu thuyết phục, lại từng chuyện từng chuyện về Ngô Khảo Ký gây dựng phát triển Bố Chính, thị vệ nơi này cũng không có gì khó nói chuyện.
Họ lại càng hãnh diện khi khoe thành tích của Ngô Khảo Ký thậm chí thần thánh hoá lên, còn Bố Chính được miêu tả như thiên đường.
Vãi cả ra… những thứ này khá giống đấng bảo hộ vạn vật Vishnu.
Nhưng xét những hành vi như chiến tranh hay tạo hoá thì cũng không khác lắm Shiva thần, Brahma thần.
Do đó đám này hơi rối lại cãi nhau ỏm tỏi.
Nhưng có một điều họ công nhận nếu những gì đám cận vệ nói là thật thì khả năng Ngô Khảo Ký chắc chắn là hoá thân của thần.
Mà vị thần có nhiều hoá thân nhất đó là Vishnu, hơn nữa Ngô Khảo Ký cũng tự nhận như vậy.
Cho nên cả đám muốn đi Bố Chính để xem tận mắt.
Nhưng trước khi đi thì Barahastis dặn đám này, không được truyền giáo ở Bố Chính.
“ Tại sao?” Cả đám thầy tu dồn dập hỏi, nhiệm vụ của họ là truyền bá giáo lý mà.
“ Thần không cho” Barahasti cười khổ.
“ Ngài nói giáo lý của chúng ta không được truyền vào Bố Chính, các ngươi đi xem thì có thể đừng truyền bá giáo lý sẽ bị bắt bỏ tù.
Xử phạt nặng nề”
“ Giáo lý nào không được truyền?” Cả đám ngẩn ngơ.
“ Là mỗi người sinh ra đều có đẳng cấp định sẵn không thể thay đổi trong kiếp luân hồi nay….” Barahasti nhắc lại những lời Ngô Khảo Ký và hắn đã từng đàm luận.
“ Ngài lại nghe theo Phật giáo đám kia chúng sinh bình đẳng?” Một người tu sĩ bất bình la lên.
“ Cũng không phải, tóm lại mới lạ mà ta không hiểu , Ngài dặn ta phải học tiếng nói ở Đại Việt thì mới có thể giao lưu lúc đó nói rõ hơn về giáo lý , về hình thành..
thế giới” Barahasti cau có khổ sở.
— QUẢNG CÁO —
“ Hình thành thế giới?”
“ Ừ , là một vụ nổ lớn gì đó trong hỗn độn tạo thành bụi… thành các tĩnh cầu ngôi sao… rồi tiến hoá không hiểu là gì..
ta phải học tiếng Việt mới hiểu được” Barahasti nói.
Cả đám tu sĩ trầm ngâm.
Thật ra dù có học tiếng việt lúc này rồi để Ngô Khảo Ký giải thích vấn đề khoa học cũng rất khó, lúc này Tiếng Việt tổng bộ sẽ thiếu hơn so với tiến Việt thời đại của Ký tầm mấy vạn từ.
Những từ này phải dùng tổ hợp các từ khác tại tiếng việt thời này tận tâm giải thích mới hiểu nổi.
Có nghĩa là ngươi học tiếng Việt giỏi như người Việt cũng chưa chắc hiểu nổi những gì liên quan đến khoa học bậc cao mà Ký nói.
Chỉ lấy đơn giản ví dụ.
Trong sáu năm qua chí ít Bố Chính đã du nhập thêm tầm 1200 từ mới chuyên dụng chuyên môn trong các ngành nghề, những từ này mà nói cho người Thăng Long hay vùng khác Đại Việt chắc chắn không hiểu nổi mà cần giải thích cặn kẽ.
Thậm chí lúc này Bố Chính đàn biên tự điển Việt – Việt rồi.
Nhưng ham muốn khám phá của những tu sĩ nầy rất mãnh liệt, học thì học thôi, bọn họ không có sợ hãi.
Vậy là mấy chục người chia ra, một số về Ấn Độ gọi thêm đồng bạn, một số chạy đi Bố Chính tìm hiểu Barahasti thì bị nhốt nơi này đi không nổi.
Tiểu Vương quốc phía đông nam đảo Sri LanKa.
Tống Kiệt mệt mỏi về đên cung điện của hắn.
Giả thần giả quỷ không đơn giản.
Tống Kiệt là bắt không ít đạo sĩ lang thang ở Đại Việt Thăng Long để học các mánh khóe “pháp thuật” cho lần này đến vùng đất của người Ấn Độ.
Hắn ba năm cũng nghiên cứu thêm giáo lý của Hindu, cộng thêm những gì hắn biết về giáp phái này từ kiếp trước có thể giúp hắn tung hoành ngang dọc một hồi ở đây.
Tống Kiệt di chuyển bằng kiệu và không bao giờ đi bộ trước mặt người dân nơi này để tránh lộ ra chân thọt.
Thật là với tài năng thiên phú về xã hội những thứ này hắn học nhanh, bắt trước nhanh.
Giả thần giả quỷ dùng mấy trò của đạo sĩ làm bừa đúng là lừa được vô số người.
Lại thêm gieo dịch bệnh càng làm cho thế lực của hắn mở rộng cùng vững chắc.
Lúc này tổng số người theo hắn cũng không ít hơn 200 ngàn người.
Đấy là Tống Kiệt còn ức chế chưa mở rộng địa bàn để tránh xung đột với những thế lực mạnh mẽ bản địa.
Nhưng cái gì đến cũng phải đến.
Những tu sĩ thật sự chất lượng về Hindu giáo đến đây tranh biện, hắn không thể không tiếp.
Và mỗi ngày đều phải mệt mỏi ứng phó.
Quả thật cực kỳ mệt mỏi để không lộ dấu vết.
Đấy là không lộ dấu vết thôi để chiến thắng là không thể, hắn làm sao biện lại một người Ấn bằng tiếng Ấn khi người ta chìm đắm trong giáp lý cả cuộc đời.
Khốn nạn, giết không thể giết, đánh không thể đánh, cuối cùng vẫn là chiêu cũ… độc chết…
Đến nõi giáo sĩ Hindu nhìn về mảnh đất nơi Tống Kiệt sinh sống sợ hãi gọi là thần phạt mảnh đất, vì bất kỳ giáo sĩ nào tiến vào đây biện luận với Tống Kiệt đều mang theo dịch bệnh đi ra… rất hiếm có thể sống sót.
Nhưng sợ hãi thì sợ hãi niềm tin tôn giáo của người Ấn mạnh mẽ , vẫn có tu sĩ tiến vào lại bệnh tật đi ra.
Chẳng mấy chốc dịch lại lan tràn, Tống Kiệt vì tránh bị chỉ trích cho nên không thể không đứng ra giải quyết, nhưng làm như vậy thế lực của hắn bánh chướng chóng mặt.
Đến lúc này một phần tư đảo phía Đông Nam không thuộc Chola quản hạt cứ thế rơi vài tay Tống Kiệt.
Gần 42 vạn người.
Đến lúc này dù Chola đang nội chiến thì đã có người nhìn vào hắn.
— QUẢNG CÁO —
Tống Kiệt thề hắn không muốn đánh, đánh hắn không sợ nhưng thuốc súng không phải là vô tận.
Hắn nếu lâm vào khổ chiến mà không có thuốc súng tức là phải chạy, chạy đi nơi khác mà không có thuốc súng bằng tử vong.
Hắn đã tìm mọi cách để làm thuốc súng mới, ở đây hắn có man theo mười công tượng chuyên làm thuốc súng ở Thăng Long đi, tay nghê rất tốt.
Nhưng không có bột đố gột nên hồ.
Hắn tìm kiếm khắp cả cái vùng đất hắn quản không có KNO3 mỏ, giơ sản phẩm quặng mẫu ra cũng không người dân nào biết.
Gớm.
Ông cứ làm như tìm quặng dễ.
Medang tìm dễ vì bọn họ giàu tài nguyên này, vả lại Tống hay chơi pháo hoa cho nên cũng phát triển ngành nghề khai thác thứ này bán Tống Kiếm tiền chinh, dù sao thứ này người Tống nhu cầu không cao.
Nhưng từ khi Bố Chính để mắt đến và mua số lượng lớn thì đám Mã Lai cùng Indonesia mới điên cuồng đào mỏ đã từng phát hiện cả trăm năm trước lên bán.
Còn Sir Kottabun là Ký biết vụ Vietel chơi người Lào, đọc trên báo mà biết vùng này có thôi, hắn đang hục mặt đào kia kìa còn chưa thấy.
Nghe nói mỏ này dưới một toà thành cổ.
Cho nên cả cái thành phố Kottabun bị dọn mẹ đi rồi thành công trường đào bới.
Ông Tống Kiệt đi Sir LanKa mấy tháng mà có thể tìm được KNO3 thì có mà….
Tất nhiên Kiệt có thể cử người về Tam Phật Thế bí mật mua bán, nhưng vẫn rất dè chừng vì hắn thực sự sợ Cẩm Y Vệ.
Làm cái ngành mua bấn KNO3 này sáu năm thì Kiệt biết mồn một, cả cái Đông Á- Đông Nam Á chỉ có Bố Chính và Thăng Long mua hai thứ này.
Đại Tống tự có mỏ không đi mua, mặc dù chất lượng tinh khiết KNO3 của Đại Tống là rất đánh giá lại.
Nhưng bọn hắn vẫn không mua bên ngoài.
Tống Kiệt bao lâu thì tin tức thương nhân cũng về tới đây.
Vợ chồng Ngô Khảo Ký đã nắm Đại Việt, liên quân phe trục thua tan tác đầu hàng.
Cái thông tin này oang oang ở Medang người nào chẳng hay.
Người Medang lấy đây làm tự hào mà khoe loạn lên.
Tống Kiệt rụng rời chân tay… chạy luôn nay sao? Hắn đang suy tính..
Giờ đây Châu Âu hay Ả Rập đều loạn, Kiệt không tự tin mình có thể tồn tại ở Ả Rập phân biệt chủng tộc đến cực đoan.
Châu Âu thì hắn không biết gi cả.
Hay chạy đi Ai Câp?
Tống Kiệt đã rất muốn chạy rồi.
Nhưng một sự kiện khiến Kiệt chạy không nổi.
Vợ hắn mang thai đứa con thứ hai… chạy? Sóng gió, biển cả , nàng chịu nổi sao?
Lại nói Đại Việt một lại sắp qua đi.
Tháng Mười đã tới chỉ còn hai tháng là qua tết rồi.
Bố Chính dục dịch chuẩn bị cho đám cưới của Lý Nhật Trung và Mị.
Chuyện này đã lên lịch sẵn.
Đám đồng minh không thằng nào ăn tết Nông Lịch cho nên chẳng liên quan, chúng quá rảnh chạy đến hết Thăng Long chơi.
Chiên Bàn Phú Thái Iii oanh liệt cầm cự ở Sacok ba tháng đánh cho quân Pedang vội vã phải lui.
Sau đó không hai lời không nghỉ ngơi dẫn theo vợ con mang mấy chục chiến hạm chạy đi Thăng Long chơi.
Tất nhiên là không phải chơi bình thường mà vác theo ấn tín của Lavo đến đây bàn chuyện thành lập khối Liên Minh kinh tế quân sự Đông Nam Á.
Người thứ hai đến là quốc vương Medang Daksamavamca về đến nhà chỉnh đốn quân ngũ sắp xếp công việc rồi đón vợ con cùng về quê ngoại chơi.
Tất nhiên tiện đường qua rước tiểu quốc vương Pahang, thằng này có vài ba chiến hạm tốc độ, còn đâu toàn hàng phế thải, chạy không nhanh được, nếu đi nhanh chỉ có thể dùng Carrack, vậy quá lẻ loi không an toàn cũng không khí thế cho nên đi theo Daksamavamca.
Thằng cuối cùng đến dĩ nhiên là To cao đen hôi Jayavirahvarman II, hắn còn phải đi Bố Chính ninh nọt, cầu xin Vợ hắn một thời gian dài dài thì nàng mới chịu theo hắn về Thăng Long.
Mấy ngày này Thăng Long đón khách cứ gọi là liên tục, toàn khách quý.
Cũng may hoàng thành đã xây dựng mặt tiền hòm hòm.
Nguy nga tráng lệ đủ để xưng Thiên Triều rồi.
Thật ra Hoàng Thành còn be bét lắm chỉ có phần Tam Môn- Đoan Môn- Phụng Thiên con đường là được cố gắng làm cho hoàn chỉnh.
Tức là con đường phía Nam đi vào đâm thẳng tới điện Thiên An là được làm chỉnh chu.
Còn thật ra các mặt Đông – Bắc- Tây đều đang dở dang và be bét kinh khủng.
Nói chung làm được cái mặt ngon ngon tiếp khách đã đủ, nhưng mà hiệu quả không tồi.
Mấy hằng Mã, Môn , Khmer đều trợn mắt há mồm trước độ chơi của Thiên Triều.
Quá to, quá rộng, quá hoành tráng, đẹp mắt.
— QUẢNG CÁO —
Cũng phải thôi mấy chục ngàn công tượng ầm ầm nổ núi đá ở Hoa Lư sau đó theo sông Đáy vào Sông Thiên Trường hòa vào Sông Hồng trở thẳng đến khu xẻ đá ở Tô Lịch.
Không có thuốc nổ, không có máy xẻ đá, bố Thăng Long cũng không hoàn thanh được con đường lát đá ở ba cái cổng kia.
Cũng đố luôn Thăng Long lát đủ đá hết cái sân trà bá lửa Trong khu điện Thiên An.
Tất nhiên chỉ có thạm thời lắp đặt, kín khít đá lát, còn trạm khắc vẫn trực tiếp tại hiện trường làm…
Trong lúc này ở phương Bắc Ngô Khảo Ký đang chật vật điều quân qua khe núi giữ Miêu Nhân Sơn và Núi Lệ Phố dài 45 km, không thua gì đường từ Kottabu vào Bố Chính.
Lúc này thật sự cái thành này không kêu là Quế Lâm mà là Tĩnh Giang Thành
Thời Hán Vũ Đế nhà Hán, huyện Thủy An được thành lập nơi Quế Lâm, Thời Tam Quốc, Quế Lâm thuộc về Đông Ngô, Tôn Hạo cho thành lập quận Thủy An.
Sau này được đổi tên thành Quế Châu.
Năm 634, quận Lâm Quế được thành lập.
Quế Lâm trở nên thịnh vượng dưới thời nhà Đường và nhà Tống.
Thành này cũng là một mối quan hệ giữa chính quyền trung ương Hán và biên giới phía tây nam, và đó là nơi các đội quân thường xuyên được đặt để bảo vệ biên giới đó.
Các kênh đào được xây dựng nối hai con sông xuyên qua thành phố để nguồn cung cấp thực phẩm có thể được vận chuyển trực tiếp từ đồng bằng Trường Sa.
Tên của nó lúc này là Tĩnh Giang.
Có điều mọi người dân nơi này vẫn quen kêu Quế Lâm.
Tĩnh Giang Thành, không khó đánh đấy là điểm phải thừa nhận nhau, nhưng đường vào Tĩnh Giang Thành quá khó đi trừ đường Trường Sa sông và kênh đào.
Cho nên Lưu Kỷ trấn giữ nơi đây Đại Tống không vào nổi.
Trường Sa là nơi mọi người đã biết, chiến địa chính của Đại Tống và Bắc Mân Vương Thị.
Bắc Mân thì liên kết cùng Tây Mân kẻ trái người phải trấn thủ hai khe không cho quân Tống xuôi Nam.
Nhưng lúc này Ký tấn công Lưu Kỷ làm Bắc Mân bơ vơ.
Quân Tống thừ dịp chọc vào lấy luôn Hạ Châu chia cắt nhị Mân.
Miêu Nhân sơn cao hơn 2000m được xưng đệ nhất sơn Hoa Nam, nơi này qua không nổi, tên như thật trên núi toàn là người Miêu.
Xưa nay quan hệ không hề tốt ngoại tộc.
Rất khó vào.
Bên trái là Lệ Phố Sơn, tuy thấp hơn nhưng leo qua là không nổi.
Từ đó chỉ có thể từ thung lũng dài 45 km đi vào Tĩnh giang thành.
Đây là khó khăn không hề nhỏ đối với Ngô Khảo Ký.
Lúc này hắn nhận được tin tức từ Thăng Long “ Đánh nhanh về trước tháng 12 làm lễ cưới…” Huy và Ký chưa chính thức làm lễ thành thân đâu.
To cái đầu to cái đầu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...