Lại nói về chủ nhật Thăng Long như khác hẳn, nơi này lại trở thành khu văn nhã xinh đẹp thanh lịch nhất chốn Đại Việt ngay cả Bố Chính nếu so sự thanh lịch cũng không lại chốn Kinh Thành.
Nói gì thì nói , Bố Chính quá sức công nghiệp cùng thương mại đi.
Bố chính người học vấn có thể nói tỉ lệ cao nhất Đại Việt, nhưng họ quen phong cách sống hối hả.
Văn nhã không thiếu nhưng có phần khô cứng, còn về người Thăng Long vẫn có cái hồn lả lướt.
Mỗi góc nhỏ, mỗi cành liễu rủ bên hồ mỗi tán lá vàn rơi đung đưa theo gió đều có thể thành thơ.
Chỉ có điều khu khụ, dạo này hơi bụi
Bởi Nhiếp Chính Vương đã ra thông cáo rồi.
Tường Thành lớp thứ ba cứ từ từ tính, ai dám đánh đến Thăng Long mà xây vội làm gì.
Theo ý của bà ta có khi gỡ luôn bức tường thành bên ngoài để dễ mở rộng Thăng Long đấy.
Tuy nhiên đây vẫn chỉ là vấn đề đưa ra bàn bạc thôi.
Chưa thành hiện thực, Đại Việt có bao mạnh để tự tin như vậy còn phải chờ Tống Chế về xem xét.
Đó , người Thăng Long giờ cái gì cũng biết, dĩ nhiên những sự vụ mật quốc gia sẽ không ra thông cáo thôi.
Việc dân biết này rất quan trọng, nó sẽ giúp cho dân chúng hiểu được họ đang làm gì và sẽ phải làm gì để phù hợp quyết định của triều đình, không sợ bị động.
Đúng như đám học sinh nọ đoán định.
Nhiếp Chính Vương sẽ không cho xây nhà máy hết cả sông Tô Lịch thơ mộng, nhưng kế hoạch cái vòng lớn bị xây 1/2 là sẽ có , tuy nhiên may quá 1/2 đoạn đầu sông Tô Lịch, đoạn này thuộc sông Tô Lịch là hộ thành sông , một bên thành cao lùi lũi cho nên cũng không có mấy cảnh đẹp.
½ dưới của sông Tô Lịch chảy qua Đại Hồ có Quốc Tử Giám, Khâm Thiên Giám, Đàn Nam Giao đi sâu vào qua Huyện Thọ Xương thì có Vương Phủ của Nhiếp Chính Vương , Tháp Bảo Thiên toàn là những nơi cảnh sắc thật đẹp.
Cho nên… người dân Thăng Long rất rất Bằng Lòng với cách làm của Nhiếp Chính Vương.
Nói thật Nhiếp Chính Vương các quyết sách thập phần bá đạo nhưng lại toàn là hợp lý hợp tình.
Do báo chí lại loan truyền nhanh chóng các quyết sách cho nên vị này thành Idol của rất nhiều tầng lớp Thăng Long.
Vốn dĩ địa vị phụ nữ việt phong kiến thời này bắt đầu có dấu hiệu bị đè nén bởi Nho giáo thâm nhập sâu, nhưng vì có Nhiếp Chính Vương như ngọn đèn soi sáng mà nữ giới Đại Việt đang hừng hực khí thế ganh đua.
Lúc này vị Nhiếp Chính Vương Idol muôn giới này đang cáu có xem xét một tấm địa đồ, đây là một cỗ xe ngựa sang trọng dát vàng dát bạc đặc chế từ Bố Chính đưa tới.
Đừng nói chắn cung tên, ngay cả đạn 36ly pháo Bố Chính cũng không làm gì được.
“ Chị… chị vẫn làm việc sao?”
Một giọng nói lơ lớ Việt ngữ vang lên, nào ai khác chính là A Đoá trong tràng phục thảo nguyên kiểu cách nhưng đã được thay bằng gấm lụa mà may, vừa khá thuận tiện hoạt động lại không thiếu sang trọng.
Nói chung sự kết hợp này có cái là lạ.
Lý Từ Huy thì trong một bộ võ phục gấm, áo viên lĩnh ngắn tà , mặc quần bó kiểu kỵ sĩ châu âu chân cũng đi ủng da cao nhưng là may theo lối hiện đại.
Đây là sắc phục đặc biệt hiện đại chỉ giữ lại phong cách thời này đúng cái cổ áo mà thôi.
Nếu so về xịn đẹp vẫn là Từ Huy hơn nhiều A Đoá theo thẩm mĩ quan người Việt hay Hán, còn thẩm mĩ quan người thảo nguyên thì chưa biết.
A Đoá dáng người cao hơn Huy một chút nhưng bin san bằng khoảng cách vì đôi giày đế hơi cao phía sau của Huy.
Nói thẳng nếu ăn mặc sexy thì Từ Huy không lại dáng người, từ nhỏ A Đoá trên thảo nguyên cho nên mông cong vểnh , ngực lớn phát triển mạnh là thường.
Nhưng..
A Đoá chân hơi vòng kiềng ha ha ha.
Lý Từ Huy buông xuống tấm địa đồ mà xoa trán.
“ Uhm… ta tranh thủ xem xét một chút địa đồ nơi đây”
A Đoá thật ao ước ánh mắt, nàng mấy ngày nay đã rõ , người con gái… chung… chung… người ấy với nang lại là người đứng đầu nơi đây.
— QUẢNG CÁO —
Cường đại quyền lực, xinh đẹp, lại tài năng, quyền uy bao trùm trốn này.
Nói thật khi bước vào Hoàng Thành nàng sững sờ, nàng chạy từ Bắc Xuống Nam tìm Ký mà chưa từng thấy nơi nào nhiều nhà cửa cao lớn hùng vĩ như vậy.
A Đoá thấy tự ti.
Còn Lý Từ Huy đang mệt đầu.
Lúc này nàng đã hiểu tại sao Hà Nội sau này quy hoạch lại phức tạp đến vậy.
Bởi vì nơi này thật lắt nha lắt nhắt, đông một con sông, tây một cái hồ, nam lại là hồ , bắc xó cả sông cả hồ.
Nói chung Sông hồ nơi này tùm lum cả chia lắt nhắt địa hình khiến nàng muốn xây dựng đường theo Ô Bàn Cờ thuận tiện mở rộng Thăng Long mà không biết xuống tay ở đâu.
Thở dài.
Lý Từ Huy bỏ xuống tấm bản đồ trong tay.
Ánh mắt thật có mấy phần bất nhẫn nhìn A Đoá.
Cũng là phận con gái, người này, là tình địch của nàng, nhưng lại tròn veo như giọt nước , không thiệt hơn tính toán nói chuẩn là ngây thơ vô số tội, khiến nàng muốn hạ đồ đao nhiều lần mà không thể nhẫn tâm.
“ Có nên làm hay không?” Lý Từ Huy suy tư… “ Làm thì cũng đã rồi….
quay đầu lại… mà thôi….
Quên đi coi như một phép thử, nếu nàng có thể vượt qua, tha thứ một lần có sao?”
Nhưng khó, mỗi đêm Ảnh đều dằn vặt dày vò, thủ thỉ bên tai thuyết phục Huy.
Thật sự chỉ là phép thử thôi sao? Lấy mạng người ra làm phép thử.
“ Ngươi sống đã quen cuộc sống nơi đây? Có ai bắt nạt ngươi không?” Lý Từ Huy không cảm xúc lắm lời nói.
“ Sống quen ..
sống quen… tốt lắm.
Ai ở trong cung cũng tốt với em”
Gần một năm học tiếng Việt cũng đủ giúp nàng nghe nói những câu thông thường khá tốt.
“ Nói dối..
người thảo nguyên các ngươi sao chịu nổi gò bó? Ở trong cung chắc buồn chết rồi đúng không?”
Lý Từ Huy chợt cười, mà chính nàng cũng không biết mình đang cười.
“ Không có … không có… sống rất tốt” A Đoá mặt đỏ ửng lắp bắp.
“Được rồi không cần tranh luận thứ này.
Chờ hắn về chúng ta dọn ra ngoài thì ngươi sẽ tự do hơn.
Khoảng thời gian này ta rất bận, không quan tâm ngươi được cho nên ngươi tạm chịu đựng vậy.” Ánh mắt Lý Từ Huy lại ánh lên vẻ quyết tuyệt cùng do dự thoáng qua.
“ Cảm ơn… cảm ơn chị quan tâm”
A Đoá gương mặt vui vẻ hẳn lên khi nhắc về ai đó.
“ Hừ….
nghiệp chướng” Lý Từ Huy giơ tay xoa trán thì thầm trong đầu.
“ Chúng ta đi đâu vậy…” A Đóa Tò mò muốn mở cửa nhìn xem.
— QUẢNG CÁO —
Lý Từ Huy cũng để mặc , nói chung nơi này hộ vệ dày đặc hai bên, muốn có ai hành thích cực khó, vả lại Thăng Long giờ là địa bàn của Huy, muốn đâm huy phải hỏi ngàn vạn bá tánh nơi này đã.
“ Đi chọn ngựa, ngươi là người thảo nguyên giỏi xem ngựa, muốn chọn một con đưa vào cung cho ngươi dạo chơi.
Đồng thời cũng chọn một số ngựa tốt cho kỵ binh ở Thăng Long, ta muốn mượn 100 cận vệ của ngươi để hướng dẫn thuật cưỡi ngựa cho người Việt?”
Lý Từ Huy hỏi đến.
“ Ngựa tốt? Tốt quá, chiến mã của ta chạy về nam đã chết rồi, trên đường thay ngựa Tống quá tồi… cảm ơn chị.
100 kỵ binh kia chị cứ lấy dùng đi, ta có cần người bảo vệ làm gì đâu”
“ Tốt cảm ơn ngươi”
Lý Từ Huy lại cười trong vô thức một lần nữa.
Nói về chiến mã,.
Đây chính là 2000 chiến mã mang về từ Liêu Đông, toàn là thượng hạng, nhưng Lý Từ Huy vẫn muốn phân loại và chọn lựa.
Đặc biệt là đám chiến mã này không có bị thiến đều có thể gây giống.
Người Bắc Nguyên chỉ thiến ngựa khi bán cho người Tống vì sợ người Tống ăn cắp giống ngựa thôi, còn đối với Đại Việt thì sao Bắc Nguyên lại làm vậy, Họ đưa đến ngựa tốt nhất, khỏe mạnh nhất và cũng là còn nguyên vẹn không đụng giao kéo.
Từ đám này nếu chọn được 100 chiến mã thật tốt làm giống có lẽ Đại Việt có hi vọng ngày nào đó có một chi kỵ binh ra hồn.
Đại Việt trước kia khác Đại Việt bây giờ, trước kia sông ngòi chia cắt, di chuyển bắc nam bằng ngựa thực khó, nhưng nếu cứ tốc độ phát triển này, cầu đường hoàn thiện, Ngựa lại là một loại quân khả năng là rất quan trọng trên bộ với tính cơ động cao, linh hoạt.
Khu hai người hướng tới lại chính là Minh Vương Phủ.
Thực tế Minh Vương Phủ trước đây là nơi luyện quân, luyện binh của Thăng Long.
Cho nên bãi đất trống trải , lại gần Đấu Hồ ( Hồ Gươm ngày này) là nơi Luyện Thủy Binh Thăng Long.
Nói như thế nào nhỉ, ngoài Hoàn Thành thì nơi này chính là nơi cường đại nhất phòng thủ ở Thăng Long đó.
Tên Đấu Hồ vì nơi này chính là nơi luyện binh mà, Đấu Hồ là một phân lưu sông Hồng chảy qua vị trí của các phố ngày nay như Hàng Đào, Hai Bà Trưng, Lý Thường Kiệt, Hàng Chuối.
Tiếp đó đổ ra nhánh chính của sông Hồng.
Nơi rộng nhất phân lưu này hình thành nên hồ Hoàn Kiếm hiện nay.
Sau này thời Lê cho lấp đi con đường thông giữ Đấu Hồ và sông hồng mới tạo nên Hồ Hoàn kiến như ngày nay.
Giờ làm nơi luyện thủy binh loại thuyền nhỏ vì nó có thể thông thẳng ra Sông Hồng.
Nhìn thấy chiến mã xếp hàng dài thì A Đóa sung sướng mà reo lên, nàng vội vã chạy đến ôm lấy các chiến mã thảo nguyên như muốn cảm nhận chút hơi thở thảo nguyên còn vương vấn trên thân thể chúng vậy.
Khổ sở sao? Vì cái gì mà chạy mấy ngàn dặm xa rời quê hương, xa rời cuộc sống quen thuộc đến nơi xa lạ này để rồi….
Lý Từ Huy lại mủi lòng nhưng Ảnh lại tác quái như thủ thỉ thuyết phục.
Một trăm tên thị vệ của A Đoá được gọi đến , thật ra công việc chọn ngựa không cần A Đoá vất vả vậy.
A Đó rất nhạn chọn ra ba con ngựa tốt nhất một đực hai cai mang đến bên Huy.
“ Cái này … cho hắn.
Cái này là chị dùng , đây là con ngựa cái ta cảm thấy rất rất tốt , ngay cả ở thảo nguyên cũng hiếm gặp” A Đoá hào hứng khoe.
Lý Từ Huy cố rặn ra một nục cười ảo não.
“ Ngựa ba con, một đực hai cái….
Nàng vẫn ảo tưởng sao?”
— QUẢNG CÁO —
Phải nói kỹ thuật cưỡi ngựa người thảo nguyên rất tốt , A Đoá cưỡi ngựa tồi hơn một chút Huy nhưng Huy làm sao có thể đuổi kịp.
Nàng tung bay vó ngựa lao vun vút quanh Đấu Hồ, nàng đàn tìm lại chút cảm giác tự do nơi thảo nguyên cao xanh mênh mông không gò bó.
“ Hộc Hộc… xin lỗi chị.
Em em ..
lâu ngày không cưỡi ngựa không kiềm chế được.” A Đóa chợt nhận ra mình bỏ xa Lý Từ Huy nửa vòng hồ thì sợ hãi quay lại xin lỗi.
“ Không sao… ngươi cứ tự do vui chơi đi, cuộc đời….
bao ngắn nào ai biết lúc vui được nên vui”
Lời nói nầy bao hàm ý chỉ người nói nới hiểu.
“ Chị, cái bàn đạp này thật tốt, cả yên ngựa như vậy ngồi rất vững nếu Kỵ Binh thảo nguyên ai cũng trang bị như vậy thì thật mạnh” A Đóa tính thẳng thắn nếu Từ Huy nói không sao thì nàng sẽ tin là không sao.
“ Ừ chuyện này Khả Hãn Bắc Nguyên đã biết, hắn từ lâu đã muốn nhân rộng thứ này nhưng chưa có cơ hội, các ngươi người Bắc Nguyên sẽ rất mạnh” Lý Từ Huy trả lời.
Thật thì bàn đạp yên ngựa đã có từ lâu nhưng để chuẩn hóa đến mưc hoàn chỉnh nhất phải chờ người Mông Cổ Thành Cát Tư Hãn.
Nhưng chỉ sợ lúc này cái đế chế này khó mà thành rồi.
Tiếp theo là A Đóa bắt đầu lảm nhảm về cách chăm sóc ngựa nơi này không đúng, Lý Từ Huy đành phải để cho 100 tên cận vệ của A Đóa nơi này vừa chọn ngựa vừa hướng dẫn chăm sóc mã thảo nguyên cũng như huấn luyện kỵ binh Đại Việt.
A Đóa muốn hướng dẫn Lý Từ Huy chạy ngựa nhưng Lý Từ Huy nói có nơi chơi vui hơn, vậy là cả hai về vương phủ thay thường phục cô nương muốn dạo phố đêm mua đồ , mua hàng.
Lúc này hộ vệ đội lại cong đít bố chí khắp kẻ chợ khu đền Bạch Mã, nơi này là nơi buôn bán gần như thịnh nhất về ban đêm có điều vốn là dòng sông Tô Lịch đi qua đây bị biến thành công xưởng, cảnh sắc sẽ kém đi mấy phần.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...