Nghi Xuân cung đêm tối ánh đèn vẫn tỏ.
Trong thư phòng vẫn người làm việc tấu sớ chất chồng.
Lý Từ Huy vươn người thở mạnh xua đi cái mệt mỏi tràn về.
Lý Thuật một bên theo hầu vội vã ra hiệu cho cung nữ thay trà.
“ Nương Nương đêm đã muộn, nên nghỉ ngơi.
Sức khoẻ quan trọng”
Lý Thuận hôm nay hơi chán nản vốn dĩ có cơ hội làm một mẻ khiến Ngô Khảo Ký có thể nợ ân tình nhưng kết quả đâu.
Nhiếp Chính Vương đối xử quá nhân từ và nhu hoà với vị tên A Đoá kia.
Điều này khiến cho hắn có chuẩn bị mà không làm gì được cả.
Lý Thuận có để ý xem có mánh khoé gì ở đây không nhưng cũng đành lắc đầu, Nhiếp Chính Vương quả thật chân tình đối đãi như chị em cùng A Đoá vị kia, thật còn tốt hơn cả chị em, ân cần thăm hỏi thậm chí còn trách Bình Nam Vương bất cận nhân tình bỏ lại A Đoá quý nhân mà chạy loạn.
Tại chỗ Nhiếp Chính Vương còn trực tiếp phong cho Vị kia làm Mộng Trác Hoa Quý Nhân.
Trực tiếp thừa nhận địa vị hợp pháp của người này thật làm người thổn thức.
Theo như Lý Thuận nhận biết Nhiếp Chính Vương bấy lâu thì chuyện này không nên như vậy mới đúng.
Nhưng có lẽ Lý Thuận hắn vẫn chưa đủ hiểu chủ nhân đi.
Cần phải cố gắng thêm, dù sao chủ nhân một mặt nhân từ như vậy cũng tốt, đi theo chủ nhân như vậy ít nhất cái mạng sẽ cong cong an toàn hơn.
“ Đã an bài tốt cho Trác Quý Nhân?”
Bất chợt Lý Từ Huy lên tiếng hỏi.
“ Bẩm Nương Nương, bầy tôi đã an bài đúng như Nương Nương dặn dò, Thuý Hoa cung dù sao cũng nhiều điện đã hoàn thành, một nơi ở thật tốt dĩ nhiên tìm được.
Trác Quý Nhân rất vui vẻ còn gửi lời cảm ơn tới Nương Nương” Lý Thuận một bên trả lời rành rọt rõ ràng.
“ Nàng thấy vui là tốt rồi, không ai đó lại trách bản Cung không thoáng đạt.
Cũng khó lúc này ta không về Vương cung phải ở lại đây làm việc.
An bài nàng ở đâu cũng khó.
Haizzzz” Lý Từ Huy ít khi nói quá suy nghĩ cùng kẻ dưới, có lẽ tâm tư nàng hôm nay hơi loạn chăng.
“ Để nàng Vương Phủ của ta thì không hợp, vả lại ta không về đó, nàng một người thảo nguyên sao thích nghi nổi.
Để nàng lại trong hoàng cung không hợp lễ chế nhưng cũng không có cách, Thôi bỏ đi dù sao Sùng Đế bệ hạ cũng thân chinh phương Bắc dùng tạm nơi này vài ngày, khi nào hắn về thì chúng ta rời đi là được….
Ngươi đốc thúc người xây dựng bên Long Thuỵ cung đi” Lý Từ Huy kém mấy tiếng cằn nhằn.
“ Dạ Nương Nương.
Nhưng mới qua đây ngài điều công tượng đi xây Đại Thanh cung hết rồi ạ giờ chuyển lại…” Lý Thuận nhắc nhở.
“ À ha… nhiều việc xém chút quên… vậy thì không cần điều động lại cứ tạm vậy đi” Lý Từ Huy duỗi vai muốn đứng dậy.
“ À quên, Cẩm Y Vệ- Đông Xưởng tin gì về phương Bắc…?” Lý Từ Huy hỏi lại.
Lý Thuận lúc này mặt mày nhăn nhó vô cùng.
“ Bẩm Nương Nương, bề tôi cũng đang muốn bẩm báo chuyện này.
Tin bên Cẩm Y Vệ báo về.
Ngô Khảo Ký Thượng Tướng Quân có dùng cách đó nhưng vẫn không công lui lại , đã mấy lần đánh đến Liễu Châu nhưng lại vất vả công không lui quân về”
Lý Thuận giọng có mấy phần oán thán, hắn theo y kế của Ngô Khảo Ký gửi về mà làm, tinh nhuệ Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng đồng loạt ra quân tiến lên phía bắc, trong một thời gian ngắn có tầm ngàn Ưng Vệ người Tráng đội ngũ được thành lập.
Những căn cứ người Tráng ẩn nấp trên núi đều biết rõ.
Nhưng vị Ngô Khảo Tích kia cứ nhấp nhả đánh hoài không xong cuối cùng lại rút quân.
“ Lại rút quân?” Lý Từ Huy hỏi lại cho chắc.
“ Bẩm Nương Nương, lại rút quân, vì có đèn hải đăng cho nên quân tình về đây thật nhanh” Lý Thuận khẳng định lại.
Lý Từ Huy cười khổ.
“ Đại ca cần gì phải khổ vậy chứ, danh tiếng đã thối khắp Thăng Long rồi, Khảo Ký cũng không muốn thấy điều này đâu… thôi để ta làm vậy” Lý Từ Huy lẩm bẩm như tự sự sau đó quay qua Lý Thuận mà nói.
“ Đến Nhật Báo Xưởng nói bên đó để một dòng tin tức.
Triều đình phong Võ Hiền Hầu Ngô Khảo Tước thành Tây Võ Quận Vương” Lý Từ Huy không đầu không đuôi ra lệnh vậy.
“ Dạ thưa dạ thưa… là Phong Vương ạ?” Lý Thuận không hiểu mô tê gì, rõ là đánh trận không được trách phạt không trách giờ lại phong vương?
“ Phong Vương.
Nhớ kĩ không đó là Tây Võ Quận Vương… nhanh tới Nhật Báo Xưởng” Lý Từ Huy quát nhẹ.
Lý Thuận dạ vâng rồi cáo lui… chạy vội vàng…
Lý Từ Huy nhì theo thân hình núc ních thịt của tên này mà nhếch nhẹ môi.
“ Trung thành đủ nhưng thiếu nhanh nhạy, không thành thế nổi… cũng hay, một số trường hợp lại dùng thuận tay” Nàng nói xong khẽ đánh mắt liếc qua khung cửa nhìn về phía tây Bắc mà nhếch môi lẫn nữa “ Chơi vui sao?”.
Ánh đèn nhẹ hạ, cung nữ nhẹ nhàn đốt mới trầm hương, lại thêm chuẩn bin chu toàn lụa rèm phòng ngủ rồi lui ra ngoài sảnh đứng hầu giấc ngủ của Nhiếp Chính Vương.
Sáng sớm Kình Thành Thăng Long một ngày mới.
Như thường lệ nơi tấp nập nhất là những cửa hàng cung cấp báo.
Đây đã là dịch vụ hốt hàng nhất Thăng Long, thậm chí có các thành trì khác nơi xa đã sớm cử người đúng đây để nhận báo rồi đưa về khu vực của họ buôn bán.
Cái thế giới không có mấy dịch vụ giải trí này thì báo chính là món ăn tinh thần thiết thực nhất.
Tất nhiên điều kiện ngươi phải biết đọc.
Nhật báo không chỉ có mỗi thông tin triều đình chính lệnh mà còn có nhiều thông tin bổ ích.
Ví như nơi này nơi nọ Thăng Long có vụ kiện tụng rồi quan giải quyết ra sao.
Như vậy một chuyện cực hấp dẫn và cung cấp cực nhiều kinh nghiệm để người đọc tránh mắc sai lầm tương tự.
Lại có truyện vui cười giải trí.
Câu đố.
Lại có cả truyện dài kỳ thưởng thức , bên trong thường là nói về các vị anh hùng dân tộc như Hai Bà Trưng, Bà Triệu… tất nhiên những vị anh hùng gần như Lê Lý cần ít nhắc tới nó nhạy cảm.
Rồi truyện thần thoại cổ tích v.v…tất nhiên trong đó lồng ghép yếu tố giáo dục con người làm việc thiện.
Nghe thì nhàm chán nhỉ? Nhưng đó là chúng ta có tivi , Internet, máy tính game online.
Với người cổ đại thì món ăn tinh thần vậy là quá đủ.
Thương nhân ngửi thấy mùi lợi nhuận sẽ là những kẻ truyền bá nhanh nhất thứ này.
Thăng Long đã có ngành “ các cậu bé giao báo bán báo” kiếm tiền , có thể phụ giúp gia đình mà công việc không quá sức.
Như thường lệ đám học sinh ngồi bên đường quán trà mà bàn tán.
“ Xem xem này… Ngô Khảo Tích Võ Hiền Hầu được thăng làm Tây Võ Quận Vương” Một tên học sinh la lớn khi hắn nhìn được tin tức chú ý này.
“ Hả người có nhầm không đó, Võ Hiền Hầu trưởng binh đánh giặc bốn tháng không tiến một bước, hao phí không biết bao nhiêu lương thảo khí giới của triều đình phải phạt chứ làm sao lại thưởng Vương? Ngươi có chưa rửa mặt hoa mắt không?”
Thực tế không chỉ có nơi đây mà khắp kinh thành Thăng Long đang râm ran bàn chuyện cùng suy nghĩ phỏng đoán tại sao có chuyện ngược đời này
Phàm là có chuyện ngược đời, chuyện lạ thì càng khiến người ta tò mò, phán đoán, bàn tán cùng chú ý.
Càng ngày càng nhiều người quan tâm.
Suy tính nghĩ ngợi để cố hiểu tại sao có chuyện lạ đời này.
Sức quan tâm của người Thăng Long mạnh mẽ lên cao, thậm chí đến dân lao động cũng bị thu hút.
Ai gặp nhau cũng hỏi.
“ Ngươi biết gì không?”
“ Chuyện gì?”
“ Ngô Khảo Tích Võ Hiền Hầu được thăng làm Tây Võ Quận Vương”
“ Không phải ông ta đánh trận mãi không thắng sao?”
“ Ai biết được, triều đình đã ra thông cáo rồi”
“ Tại sao nhỉ”
Trăm người, ngàn người, vạn người, mấy vạn người, mây chục vạn người….
cùng bàn tán.
Trưa đến thì cả kinh thành đã lầm xầm nơi nào cũng tranh luận chuyện này.
Có quá nhiều giả thuyết đưa ra để giải thích chuyện ngược đời này, nhưng đều rất gượng gạo.
Thế giới này như vẫn nói không thiếu người ngu.
Ở đâu đó đột nhiên sẽ có một vài người thật sự thông minh nhanh trí hiểu ra vấn đề, nhưng lại cũng đâu đó có những người đã được sắp đặt sẵn mà hiểu ra vấn đề.
Học sinh nhóm.
“ Ta đã hiểu..” một tên mặt mũi thanh tú học sinh la lớn.
“ Hiểu thật sao huynh đệ, nói, ngươi nói đi chúng ta nghe….”
Một đám dân bu vào không chỉ có máy tên đồng học mà là toàn bộ người xung quanh bu vào.
“ Ta biết… nếu ta đoán không sai thì Võ Hiền Hầu dư sức đánh dập dầu Lưu Kỷ nhưng ông ta lần nữa không tiến vì không muốn công lao này.”
“ Tại sao không muốn, đây là khuếch chương cương thổ là công lao cái thế..”
“ Là ông ta chờ đợi em trai mình không muốn dành công, ông ta muốn Bình Nam Vương lên Bắc lãnh đạo để kết thúc cuộc chiến này” vị học sinh thanh tú hô lớn, như thể hắn khám phá ra được tân đại lục.
“ Lại có chuyện này sao…”
“ Ngẫm lại có lý…”
“ Anh trai nhường cho em trai…”
“ Nhưng làm vậy chẳng nhẽ hại tốn xương máu hại tốn tiền tài Đại Việt ư?”
“ Xương máu cái gì? Các ngươi không đọc công báo ư Võ Hiền Hầu lãnh quân có bao giờ thua, toàn là chúng ta đánh tan tác người Tráng nhưng lạ điều cứ đến phút quyết định ông ta lại hồi quân.
Đến giờ ta đã hiểu.
Còn tiền tài, thứ này quan trọng sao..
Đại Việt chúng ta thiếu sao? Tân Bình Lộ , Bố Chính thiếu sao?” Vị học sinh khác nhoi nhoi lên như muốn kiếm hào quang.
Đúng là mở được nút chính thì đám dây rối rất nhanh được tháo gỡ…
“ Phải phải… vị này học sinh nói thì lão mới để ý, ta vẫn cảm thấy là lạ đâu.
Giờ ta đã hiểu…”
“ Đúng đó Đại Việt tướng quân chúng ta bách chiến bách thắng nào có chuyện không đánh lại người Tráng… giờ thì đã hiểu cả rồi” ngay cả một cô bán xôi sáng cũng chen mỏ vào.
Phụ nữ lúc này cũng học chữ cũng đọc nên đâu kém nam giới đâu, họ cũng tham gia bàn luận.
“ Ta phát hiện muột chuyện quan trọng hơn” một tiếng kêu lảnh lót vang lên.
Hóa ra là đám nữ sinh bên quán đối diện không chịu thua kém.
Một cô nương có vẻ con nhà giàu áo tứ thân lụa gấm, yếm đỏ đáng yêu tóc vấn trên đầu gương mặt khá khả ái chỉ mới mười ba nười bốn nhảy phắt lên ghế đứng chống nạnh nhìn đám nam sinh thách thức.
Đám đông lại ùa qua bên đó.
“ Cô nương mau nói mau nói… lão sốt ruột”
“ Tiểu nương tử nhà ai thông minh vậy… mau nói đi” Cô bán xôi len vào trong nhất bảo vệ cô nương tránh lũ tào lao dựa thời cơ.
“ Ta phát hiện điểm không hợp lý, nhà ta làm thương nhân đường thủy, Đại Việt xây đựng hải đăng tháp khắp bờ biển, ban đêm cũng có thể đi lại tự do trên biển, Đại Việt từ bắc vào tới nam từ nam ra tới bắc rất nhanh….
Nhưng tại sao Bình Nam Vương đánh trận xong ở phía Nam gần hai tháng lại không ra bắc?”
Vị này đúng là con nhà phú gia thật, thời này có tàu buôn vô nam ra bắc là kiếm đủ.
Đại Việt lúc này trọng khinh thương công nghiệp, cho nên thương nhân địa vị không còn thấp như xưa.
“ Mau nói mau nói…”
“ Tiểu cô nương đừng câu với kéo … lão già ta không chịu được”
“ Nương tử nhà ai nói đi kìa… sao mà mới nhỏ đã có trò ma mãnh làm người tò mò vậy”
“ Nương tử xinh đẹp..
ta hâm mộ ngươi” Một thằng dựa cơ thổ lộ.
Cô nương mặt đỏ bừng xấu hổ nhưng vẫn ngang ngạnh chống nạnh nhìn về đám nam sinh là nói.
“ Đơn giản chính là Bình Nam Vương cũng muốn nhường công lao này cho anh trai ông ta, cho nên ông ta mới lầm lữa không về Kinh, lần lữa không Bắc Thượng”
“ Nói chính xác… nhưng ta còn biết chuyện quan trọng hơn”
Một vị thiếu niên ăn mặc vải thô áo quần học sinh, chân chỉ đi giày cỏ bện có vẻ là người nghèo nhưng gương mặt lại anh tuấn và mắt sáng vô cùng.
Hắn đứng dưới nhìn về cô tiểu cô nương đang thách thức kia mà không nao núng.
“ Vị tiểu lang quân này nói thôi nói thôi”
Lão nông lại lao đến đầu tiên, vị này quá nhiệt tình trong dân buôn chuyện, đám dân lại ào ào kéo qua chỗ thiếu niên nhà nghèo anh tuấn khiến cho cô nương nhà thương nhân hàng hải tức giận dậm chân thở phì phò, hai mắt nàng đảo mòng mòng đàn suy nghĩ tin tức mới.
“ Điểm ta phát hiện đó là Nhiếp Chính Vương ở giữa hai anh em Bình Nam Vương biết chuyện này, cho nên Nương Nương đã một tay giải quyết khó khăn cho hai người.
Võ Hiền Hầu … à không là Tây Võ Vương vốn dĩ chẳng mấy ngày đã đánh được Ung Châu Khâm Châu lại chiếm luôn Côn Lôn Quan.
Ai nhìn cũng biết ngài ấy nhẹ có thể lấy Liễu Châu, Quế Lâm ..
thậm chí ta nghĩ ông ấy đánh quá Đại Tống cũng không phải không thể….” Người thiếu niên nói đến đây thì dừng lại nhìn chằm chằm thiếu nữ nhóm cũng là thách thức.
“ này Tiểu Lang quân mau nói, ngươi đừng học cô nương kia chứ..
lão đến khổ với các ngươi đúng là trời sinh một cặp.”
Nghe nói vậy cô nương phú gia xém chút té ghế vì xấu hổ, may có nữ đồng học đỡ cho đấy.
“ khục khục … “ thiếu niên xấu hổ không kém ho khan trốn tránh không dám nhìn về bên thiếu nữ nữa.
“ Là Nhiếp Chính Vương muốn giải toả khó khăn cho anh em hai người Bình Nam Vương và cũng như muốn nói cho thiên hạ hiểu.
Tây Võ Vương đủ đức đủ tài phong Vương, dù nhường đi chăng nữa vẫn có thể làm Vương đúng không nào?”
“ Đúng… đúng..
có tài lại có đức phong vương là đúng…”
“ Ngô gia toàn người tài….”
“ Nhiếp Chính Vương của chúng ta cũng tài vậy” bên nữ sinh gào lớn, hoá ra động lực để họ phấn đấu để họ đòi bình đẳng là noi theo Nhiếp Chính Vương, có lẽ trong lòng họ đây mới là thần tượng đích thật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...