Ngô Khảo Ký dự không sai, quân Đông Khmer cũng ngủ chiều cày đêm.
Hấhvarman nhận được tin bãi cạn cũng xây bè nổi thì lập tức tin đây là chiến thuật đổ bộ kẹp hai cánh đáng tới của quân giặc.
Ông ta không biết là quân Bố Chính nào có đủ gỗ, tre… xây dựng chỉ để cho quân Đông Khmer nhìn mà hoảng thôi.
Thận chí dân phu Khmer xây tốt quá nhanh quá rất mau hết gỗ nên MeDang quốc vương phải hò hét bọn hắn xây chậm lại.
Không thể xây quá nhanh hết gỗ sẽ lộ dấu vết rồi.
Quân Đông Khmer bị ép vào thế đường cùng , một chỉ có thể đánh một trận tiêu hao sinh lực địch khiến quân giặc có đổ bộ thêm vẫn yếu bớt, hoặc tốt hơn là chiếm lấy vị trí hiểm yếu của bờ sâu.
Harshavarman rất hối hận, giá như hắn xây một hệ thống công sự kiên cố sát ngay bờ Hồ như quân địch lúc này liệu có tốt hơn không?
Nhưng lúc này đã muộn.
Cơ hội duy nhất của Harshavarman chỉ có đêm nay, đêm nay nếu hắn tập kích được doanh trại bên bãi sâu, cướp được công sự đó , gia cố thêm phòng thủ thì hắn khả năng sẽ giữ được mặt này bờ hồ.
Chỉ còn lại một mặt kháng cự sẽ nhẹ nhàng hơn.
Cố gắng cầm cự được một tháng đến khi đại quân của Suryavarman I quay lại thì tình thế sẽ thay đổi.
Harshavarman biết ai cũng có thể hàng Jayavirahvarman, các thế lực lãnh chúa ai cũng có thể chọn phe riêng hắn không có.
Lẫn này Harshavarman hắn đã đi nước cờ quá sai lầm, không đúng với phong cách hành sự đưa đẩy của hắn , việc hắn phản Jayavirahvarman không có gì, nhưng việc hắn đem con gái mình lừa về nhà sau đó tặng lại cho Suryavarman I đã đắc tội chết không đường quay về rồi.
Cho nên lúc này Harshavarman chỉ có thể bám lấy Suryavarman mà thôi.
Đấy chính là lý do hắn quyết chiến, quyết giữ lấy Angkor như vậy.
Canh hai, trời tuy có chút trăng sao nhưng cũng không thể nào rõ ràng vì đem nay lắm mây, không ngoại trừ khả năng mai lại mưa lớn.
Quân Đông Khmer im lặng tuồn xuống đồi , không đèn đuốc, không tia sáng , họ dựa theo ánh trăng mà tiến tới doanh trại của Đồng Minh quân, họ như những bóng u linh thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm tối.
Con đường dốc dài hơn 1km này trụi lủi không có gì vật cản, lạc đường không nổi.
Toà thành gỗ dừa cao bốn năm mét kia không quá rõ ràng trong đêm nhưng ánh trăng vẫn khiến họ nhìn không nhầm được, đây là tinh nhuệ thân quân của Suryavarman được giao trọng trách giữ lấy Angkor có 4000 người, cộng thêm tinh nhuệ chính bản thân Harshavarman cống hiến thêm 2 ngàn, còn lại là các nhánh lĩnh chủ khác góp vào tạo thành một nhóm rất tinh nhuệ Khmer quân.
Bọn họ trên người vác thang leo, dây móc, trong đêm như báo săn tiếp cận thành trì.
Thành gỗ dừa quân địch không khỏi quá lơ là canh gác chứ? Bọn hoi chỉ nhìn thất vài ánh lửa leo lét trong đêm, quá xa tầm 300m là không phát hiện những ngọn lửa nhỏ này.
Với cường độ lửa như vậy làm sao đủ chiếu sáng xa? Làm sao phát hiện được Đông Khmer quân đang áp sát? Quân của bọn họ thừa sức tiếp cận rất gần cổng thành đấy.
Cách 300m chiến tướng dẫn đầu lần hành động này của người Khmer quát kẽ ra lệnh dừng lại.
Nhóm dẫn đầu mấy trăm quá tinh nhuệ, họ trong đêm tối dựa theo cảm nhận di chuyển đồng đội phía trước đi hay dừng mà đứng lại.
“ Ngươi- ngươi đi lên kiểm tra” Chiến tướng chỉ tay vào hai tên tinh nhuệ thân binh bên cạnh mà ra lệnh.
— QUẢNG CÁO —
Hai thằng này thân thủ cực linh hoạt biến mất trong đêm.
Không bao lâu bọn hắn quay trở lại báo về tình hình quân Tây Khmer trên thành gỗ dừa.
Chiến tướng lúc này rất khó khăn quyết định dựa theo phương án cũ hay lâm thời thay đổi chiến thuật.
Phương án cũ là 25 khẩu pháo bắn hú hoạ về phía thành trì, bọn pháo binh sau khi bị đẩy lui ban sáng đã dựa vào ban đêm yểm hộ mà quay xuống, hoàn toàn có thể bắn mò về phía thành trì mấy loạt đạn gây rối loạn, sau đó bộ binh ẩn nấp gần thành gỗ dừa sẽ lao lên tấn công.
Nhưng lúc này lại có cơ hội âm thầm tiếp cận gần bất ngờ tập kích, đã tập kích thì pháo không được bắn vì rất dễ trong đêm sát thương chính quân mình.
Phải làm sao đây?
Rất nhanh chiến tướng đưa ra quyết định , bắn vài loạt pháo mò mẫm không gây bao nhiêu sát thương nhưng lại đánh động quân lính canh.
Có thể không kinh động quân giặc mà leo lên chiếm mội vài điểm trên thành làm lợi thế mới là thượng sách.
“Quay lại truyền tin cho thân vương kế hoạch thay đổi… như vậy như vậy… pháo binh không được bắn” vị tướng quân Khmer này ra lệnh cho một tên lính truyền tin.
“ Các người đã rõ tình hình như vậy, tiếp cận 100 vẫn không bị địch phát hiện.
Các ngươi quay về lĩnh đội của mình chúng ta chia năm mũi tấn công.
Âm thầm lên được đầu thành là tốt nhất, lên đến đầu thành thì tấy cả đốt lửa báo hiệu rồi đồng loạt tấn công mạnh”
Thật ra quân Đông Khmer cũng không có thay đổi quá nhiều chiến thuật, cũng chỉ là bỏ đi pháo kích để giữ bí mật nhảy thành mà thôi, còn bố trí quân đội vẫn không thay đổi.
Tiên phong cũng là tinh nhuệ nhất có 5 nhóm mỗi nhóm 300 người chia làm năm mũi tấn công dàn trải lên đầu thành.
Tiếp theo là 3 ngàn quân ở chính giữa đồi khoảng cách với tường thành khoảng 300-400 m chỉ chờ đội tiên phong cướp đầu thành sẽ dồn dập tấn công.
Cuối cùng là năm ngàn binh dự bị nằm sâu hơn phía trên đỉnh dốc làm lực lượng trung kiên nếu xảy ra biến cố, cuối cùng là bốn ngàn binh đóng ở sường đồi bên kia với 300 voi.
Lực lượng này dùng để… chạy nếu thua trận bị quân địch tập kích.
Harshavarman vẫn giữ cho mình đường lui.
Công thành voi không nhiều tác dụng, đôi khi chỉ gây vướng và loạn, nhất là voi vào ban đêm càng khó điều khiển theo đúng ý, do đó sẽ không được trọng dụng trong lần tấn công này.
Ngoài ra hai trại còn lại tổng khoảng 1 vạn hơn sẽ chú ý động tĩnh bên này để tiếp viện nếu cần thiết.
Quân Đông Khmer rất thuận lợi tiếp cận thành gỗ dừa, dường như quân Tây Khmer canh phòng quá lỏng.
Họ không đốt đuốc lớn, ánh sáng không chiếu xa, không bố trí các trạm gác ngầm thì làm sao có thể phát hiện quân địch tiếp cận.
Trong mắt đám quân sĩ Đông Khmer lúc này tràn ngập khinh thường, ánh lên vẻ khát máu, họ đã tưởng tượng ra cảnh leo lên đầu thành làm thịt những tên đang ngủ gà gật kia.
Có lẽ đắp tường thành này đã làm quân Tây Khmer quá mệt chăng?
Tường thành ngày càng gần, các tinh nhuệ Đông Khmer cúi thấp người mà đi, ngay cả tiếng thở cũng điều tiết lại nhẹ hơn, trên vai họ là thang dài đủ dể vượt lên tường thành, không thiếu thằng có thể đu dây.
Tường thành đã rất gần, chỉ còn mấy chục mét mà thôi.
Gớm, mấy anh Khmer làm như công thành dễ lắm ấy.
Thôi đi các ông, các ông có xây thành đâu là có kinh nghiệm công thủ thành trì? Cũng may đối thủ của Đông Khmer lần này phần lớn là quân Tây Khmer cũng đếch có kinh nghiệm đó.
Khặc Khặc… nhưng có một ngàn binh Bố Chính đó nên nhớ điều này.
— QUẢNG CÁO —
Ái ối…
Cái quỷ gì..
Mẹ nó…
Đau…
Tiếng Khmer chửi loạn trong đêm.
Bọn họ có tinh nhuệ cũng không đến nỗi bị thương mà không lên tiếng chứ.
Cạch cạch cạch
Lạch sạch….
Một loạt tiếng động kim khí vang lên.
Một đoạn 500 m thành bỗng nhiên sáng chưng như ban ngày.
Cái quỷ gì đó.
Đông Khmer quân dưới thành ngơ ngá nhìn lên những luồng ánh sáng chói mắt đó.
Có gì đâu lạ, đây là đèn pha Bố Chính, thứ này có lâu rồi, cơ mà bây giờ tân tiến hơn mà thôi.
Thật chế đèn pha này khá tốn thời gian vì cần nhiều công nghệ.
Lúc này đèn pha bố chính không còn là thứ quỷ dùng đồng mài để tạo gương bóng phản chiếu hội tụ ánh sáng rồi.
Thời đại này Bố Chính dùng gương để phản chiếu hội tụ ánh sáng, dĩ nhiên không phải tráng bạc, tình trạng hoá học ngành của Bố Chính vẫn đang thấp.
Bố chính chỉ có thể dùng cách thủ công là dán thiếc lên bề mặt kính sau đó cho trải một lớp thuỷ ngân phía sau, thiếc dễ bị thuỷ ngân hoà tan nên hỗn hợp này bám cực chắc trên kính tạo thành gương.
Sau đó phủ thêm lớp sơn bảo vệ bên ngoài là được.
Dĩ nhiên loại gương này không thể kinh như gương tráng bạc nhưng thời này đã là khiếp vía lắm rồi.
Ánh sáng bên trong đèn pha dĩ nhiên đến từ cấu trúc đèn bão siu to rồi.
Thậm chí đèn pha còn có kính gương lồi hội tụ ánh sáng phía trước nên ánh sáng tập trung lắm.
Lúc này đầu thành tháp canh đèn pha được vặn lớn bấc, tháo tấm che đèn , ánh sáng lia qua lại chiếu dọi khắp nơi.
Ten ten ten tèn ngạc nhiên chưa.
Nói thật người Khmer mê tín gần ngang người Ấn cho nên phần lớn lúc này hiện tượng đột ngột đã khiến họ muốn quỳ xuống rồi.
Nhưng sĩ quan Khmer quát tháo binh sĩ lấy lại tinh thần chiến đấu.
Lúc này chạy đã muộn, quân Tây Khmer trên thành lăm lăm cung tên nỏ lớn quay lưng chết càng nhanh hơn.
Khốn nạn nhất đó là ánh sáng chói mắt trên đầu thành lại là tín hiệu tổng tấn công của người Đông Khmer, lúc này 4 ngàn quân từ giữa đồi cách 400m ầm ầm lao xuống.
Nhưng tấn công sao nổi đây? Trước mắt người Đông Khmer đã lộ rõ ràng cái quỷ quái tấn công khiến họ đau đớn.
— QUẢNG CÁO —
Một đám dây gai dây leo bằng sắt thép….
Có gì đâu lạ, đây chính là hàng rào thép gai của Bố Chính thôi.
Quân Tây Khmer không hề đào hào phía trước thành gỗ vì để nhử quân Đông Khmer.
Mãi đến tối muộn bọn họ mới rải hàng rào thép gai, lúc đó trời tối khó quan sát.
Người Tây Khmer làm sao đoán được quân Bố Chính lại thâm độc như vậy.
Tiến lên mấy lớp hàng rào thép gai bắc thang công thành? Nói thì dễ ai thử vào làm hộ cái.
Nhưng quân trên đồi đang ầm ầm lao xuống, lúc này không sử lý sẽ loạn hết lên.
“ Ném thang lên gai tạo đường công thành….” Chỉ huy quân Khmer rất nhanh chí, lấy thang đè lên thép gai đoạn rộng 20m để tiếp cận thành, họ hi sinh một phần hai số thang để làm điều này.
Nhưng quân Tây Khmer là đứng yên nhìn người Đông Khmer công thành chắc?
Hai bên cung thủ nỏ thủ bắt đầu giao lưu chiêu thức với cung tên.
Tất nhiên đám Đông Khmer toàn tinh nhuệ giơ khiên che chắn, cung thủ nấp sau bắn lên tường thành.
Nhưng đám Tây Khmer là 3 vạn còn sống sót sau mấy tháng lùa nhau ở phía Nam, bọn hắn chính là tinh hoa của Khmer phương nam đấy bên cạnh đó đám này được trang bị giáp La Mã của Bố Chính, đâu dễ tổn thương.
Cho nên 2 bên bắn loạn thì người thiệt nhiều hơn vẫn là Tây Khmer dưới thành.
Lính Bố Chính làm gì?
Trốn nấp chứ làm gì.
Họ đã được căn dặn rồi đây là cuộc chiến của người Khmer , Việt quân đến đây đánh hỗ trợ thôi không cần liều mạng.
Vậy là các anh Bố Chính ngồi xổm sau tường rào, châm lửa ném lựu đạn ra ngoài.
Không cần biết trúng ai, chúng cái gì, không thò đầu ra chỉ ngồi xổm ném mà thôi.
Một số khác các anh Bố Chính trên chòi cao có vẻ máu chiến hơn, chĩa pháo lớn ra ngoài bắn loạn.
Tất nhiên có nhiệt huyết pháo binh Bố Chính vì muốn giúp quân đồng minh mà lấp ló lỗ châu mai bé tí bắn pháo 35ly, hành động rất anh hùng cần được tuyên dương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...