Mỹ Dung bắt đầu kể.
Thì ra thằng khốn Jayavirahvarman này từ lúc chiếm lại hết vùng đất đai vốn có của mình thì lại trầm mê vào lối quan hệ chính trị để thu phục Khmer, hắn có đầy đủ điều kiện đánh xuống Angkor nhưng thằng này lại muốn chơi bài chính trị để đá Suryavarman I khỏi vị trí lúc này Đế Quốc Khmer đã chia năm sẻ bảy như thời Harshavarman.
Các thế lực cát cứ khắp nơi lúc ngả bên này lúc theo phe khác.
Suryanvarman lúc này cầu hoà dùng rất nhiều vàng bạc mua chuộc Jayavirahvarman và thừa nhận địa vị đồng đẳng với Jayavirahvarman.
Tức là Khmer chia đôi để trị, thành Đông và Tây Khmer.
Trở về thời Thuỷ Chân Lạp và Lục Chân Lạp.
Không những vậy Suryanvarman còn mua chuộc rất nhiều phe cánh của Jayavirahvarman thuyết phục ngưng chiến.
Tất nhiên Suryanvarman không đủ để mua đám này phản lại Jayavirahvarman nhưng để mua chuộc cho một thoả thuận ngừng bắn là có thể.
Bị đám thuộc hạ thuyết phục vậy mà Jayavirahvarman đồng ý, và trở nên kiêu ngạo.
Những năm qua Jayavirahvarman không quá lo lắng việc quân sự vì hàng năm Suryanvarman luôn tiến cống như một chư hầu.
Có tiền có quyền lại có hư danh Jayavirahvarman rơi vào ăn chơi cùng xa sỉ.
Trong khi Lý Từ Huy dặn dò Jayavirahvarman nên xây thành trì bảo vệ thủ phủ của Tây Khmer thì mới phát huy hết tác dụng hoả pháo thì thằng này không nghe.
Hắn ỷ vào có hoả pháo là hơn người tự mình bỏ bê quân sự.
Đỉnh điểm là Jayavirahvarman vì muốn củng cố thế lực đã cưới con gái của một tiểu quốc thế lực cực mạnh thuộc chư hầu Khmer lúc này và lập làm hậu.
Còn Mỹ Dung đáng lẽ theo lời hứa lập hậu thì lại thành Phi.
Lời khuyên của Bố Chính Jayavirahvarman để ngoài tai, lực lượng thuỷ binh kết hợp hoả pháo hắn cũng làm nửa chừng nửa vời.
Mỗi chuyến đi Bố Chính đều tiêu tốn rất nhiều công sức , tiền của cho nên thằng này ngày càng lười cử người đi.
Tiền bạc hắn dùng nhiều vào sa hoa, chiều lòng người đẹp Khmer mới nạp.
Lại không thiếu hoa đi để mua chuộc các thế lực.
Đỉnh điểm đến hoả pháo hắn cũng chia sẻ cho nhà vợ ( hoàng hậu).
Có một khắc có hai, dần rà hắn lấy hoả pháo ban thưởng cho các thế lực trong lãnh địa đổi lấy lòng trung thành của họ.
Tất nhiên mỗi thế lực một hai thanh hoả pháo mà thôi.
Nhưng từ đó dàn hoả pháo của Champassak ( Thủ phủ Lục Chân Lạp) bị đánh loãng đi.
Lời nói của Mỹ Dung khuyên thường chói tai, hắn không nghe.
Mỹ Dung lấy Bố Chính ra doạ, hắn lúc này nói không cần Bố Chính, kể từ đó quan hệ hai người xấu đi.
Mỹ Dung cùng hai con bị gái Khmer bắt nạt, nàng đất khách quê người, thân cô thê cô chịu tủi nhục nhưng không dám biên thư làm phiền Lý Từ Huy.
Khốn nạn nhất là để chứng minh không có Bố Chính thì Jayavirahvarman vẫn sống tốt cho nên thằng này lại càng ít lần cử người đi Bố Chính, con đường mà hắn khai phá dự định thông thương Bố Chính cũng chình chỉ.
Hay rồi, thuốc súng có hạn thì tất nhiên bắn tập giảm xuống, pháo binh không bắn tập còn là pháo binh?
Cho nên….
Kết quả này không có gì ngoài dự liệu.
“ Khốn nạn này….”
Ngô Khảo Ký nghe kể thì giận tím mặt mũi, tưởng quân địch thần thánh thế nào, tưởng đối phương tài giỏi ra sao, có 2 tháng đánh cả một đế chế rộng hơn Đại Việt.
( lúc này nếu so diện tích Lục Chân Lạp lớn hơn Đại Việt).
Hoá ra không phải địch mạnh mà là quân mình quá ngu, ngu đến như óc chó cũng không ngu đến vậy.
“ Con mẹ nó…”
Ngô Khảo Ký khùng rồi.
200 khẩu pháo dù là pháo đời đầu của Bố Chính vẫn là hàng vượt trội so với Thăng Long hàng, càng là siêu cấp nếu so với pháo Tống, Vương Thị.
Vậy mà thằng chó này cho nhà vợ 37 thanh, cho đám theo hầu mỗi thằng vài thanh, rốt cuộc lại bản thân hắn còn không đến 100 thanh.
Pháo mà phân tán 1-2 thanh thì có tác dụng chó gì? Cho nên tự yên mất đi 70 thanh không có tác dụng gì.
Pháo binh thì không được bắn tập vì thiếu thuốc súng, vậy pháo khác chó gì ống sắt rỉ.
— QUẢNG CÁO —
Thậm chí pháo ở Lục Chân Lạp đúng là rỉ thật rồi.
Thuỷ binh thì không luyện tử tế , Quân Thuỷ Chân Lạp theo Mêkong sông đánh đến tận Champassak trong mấy ngày phải bỏ thành mà chạy.
Bố Vợ thì quay giáo theo giặc , giờ hoàng Hậu Lục Chân lạp thành Hoàng Hậu Thuỷ Chân Lạp, còn cái nhục nào hơn cái nhục nào.
Ngô Khảo Ký đứng dậy nhìn quanh.
Hắn không thấy được thứ nào thuận tay.
Rắc.
Con hung thú lên cơn cuồng giận.
Hắn nhấc ghế bẻ đi một chân mà tiến về Jayavirahvarman.
“ Mày mà chống cự hôm này là ngày dỗ của mày”
Bốp…
“ Này thì ức hiếp phụ nữ Việt, tao gả Mỹ Dung cho mày để mày ức hiếp nàng? Để mày cho người Khmer ức hiếp mẹ con các nàng”
Đây là tội lớn nhất và phải kể đầu tiên, mất nước thua trận, chính trị ngu, quân sự ngu.
Không sao cả có thể sửa, nhưng vấn đề nhân cách này là thứ Ngô Khảo Ký không chịu được.
Jayavirahvarman quỳ hai gối không rên không la, hắn chịu một gậy vào lưng.
“ Đại ca, đệ biết sai , nguyện lãnh phạt, Mỹ Dung ta xin lỗi mẹ con nàng”
Jayavirahvarman cắn răng nhịn đau thốt lên.
Hảo hảo..
rất cứng.
“ Bốp”
“Xin lỗi to lên” Ngô Khảo Ký giận dữ như muốn giết người.
Hai đứa trẻ đã sợ đến khóc thút thít nép sau mẹ chúng.
“ Mĩ Dung, Trung, Thuý ta xin lỗi mẹ con các ngươi, ta là chồng tồi, là cha tồi..” Jayavirahvarman hét lớn, hắn bật nước mắt không phải vì bị đánh đau mà vì hối hận.
“Bốp”
“ Ăn chơi truỵ lạc, không quan tâm chính sự, không xây dựng quân sự, Quốc Vương chó gì ngươi?”
“ ĐẠI CA, TA XIN LỖI NGƯƠI, LÀ TA NGU DỐT”
Vẫn không kêu một tiếng chỉ cắn răng chịu đựng.
Bốp
Ngô Khảo Ký không có nương tay.
“ Ai cho ngươi dám chia pháo khắp nơi…”
Bốp
— QUẢNG CÁO —
“ Giỏi lắm dám tuyên Bố không cần Bố Chính vẫn sống tốt… Đại Ca này người không muốn nhận nữa?”
“ KHÔNG CÓ, LÀ TA GIẬN DỖI MỸ DUNG NÊN NÓI VẬY, ĐẠI CA ÂN ĐỨC ĐỜI NAY TA NHỚ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN”
Bốp
“ Câm mồm … ta chưa cho phép nói”
Bên này Mỹ Dung hai hàng nước mắt đã thẫm đẫm cả vai áo.
Nàng cắn môi đến bật máu nhưng vẫn giữ hai đứng con lại.
Đúng lúc này nàng cúi xuống thì thầm vào tai bọn trẻ:
“ Y như mẹ dặn trên xe, mau hành động”
“ Bá Bá đừng giết cha con”
“ Bá bá tha cho cha con”
Hai đứa trẻ ào ào xông tới ôm lấy đùi Ngô Khảo Ký khiến hắn tỉnh táo lại.
Vứt đi cọc gỗ trong tay hắn ngồi xuống vuốt ve hai đứa trẻ.
“Đấy là dạy dỗ cho bọn hắn tốt lên.
Đại Bá sao lại đi giết em trai mình? Hư thì phải chịu đòn đúng không nào, Trung hư thì ăn đòn vào mông vì còn nhỏ.
Hắn đã lớn to xác thì phải ăn đòn đau mới nhớ được”
“ Đi ta dẫn hai đứa đi xem cầu, cầu vào trời đêm thắp đèn mới đẹp”
“ Còn hai đứa bây quỳ đó nghĩ xem mình đã sai ở đâu, hiểu rõ thì viết 100 lần ra giấy.
Mỹ Dung ngươi đừng nghĩ mình vô tội, thân làm em gái ta có chuyện không chịu thật thà báo về nhà để đến nông nỗi này.
Ngươi cũng đáng đánh, thân gái cho nên roi này tha cho.
Nhưng tội thì không ít.
Quỳ đó đi”
“ Dạ” Mỹ Dung vừa khóc vừa cười vội vã đến bên Jayavirahvarman quỳ xuống họ biết rằng cuối cùng đã qua, huynh trưởng có giận, có đánh là còn quan tâm.
Nếu không thì họ đã tuyệt đường rồi.
Hai đứa trẻ ái ngại quay lưng dòm dòm ba mẹ đang quỳ đó.
“ Đi thôi, hư phải chịu phạt, lớn cũng phải chịu phạt.
Trung và Thuý có hư không?” Ngô Khảo Ký an ủi.
“ Cháu mới không hư, cháu ngoan nhất cháu bị Kacha đánh nhưng không khóc không mách mẹ” Thằng nhóc lai Khmer thành thật nói.
“ Cháu còn bị đổ nước vào đầu, không mách mẹ không làm mẹ buồn” Đứa bé gái lên tiếng.
Lời trẻ thật thà, càng thật càng đau sót.
Thân là hoàng tử cùng công chúa chỉ là vì dòng máu lai mà bị đối xử đến vậy sao?
Chúng đã phải chịu đựng những thứ gì thế này?
Ngô Khảo Ký mắt hơi nhòa đi, hắn ôm hai đứa bé vào lòng mà bước thẳng, dường như hai đứa bé cũng cảm nhận được tình cảm của người đàn ông này mà quàng tay ôm thặt chặt cổ của hắn.
Cầu Chính Hòa thật đẹp về đêm, đó không là nói đối.
Từng cây cột đèn lớn chiếu sáng tạo thành hai dãy ánh sáng mơ màng trong đêm.
Trai thanh gái tú Bố Chính có thói quen buổi tối rủ nhau lên đây tâm tình, vừa mát vừa lãng mạn.
Thật hết sức mơ mộng.
Tất nhiên muỗi đốt cho thì ối zời ơi.
Hai đứa trẻ mau quên đi cha mẹ chúng còn quỳ dập gối ở đâu đó mà vui chơi quên trời đất.
Kẹo này, bánh này… hoa quả xuyên que này.
Hai bên cầu bán rất nhiều, tất cả là để phục vụ trai thanh gái tú đến đây tán tỉnh nhau.
Làm ăn phát đạt.
Lại nói đến đời này có thể thấy một vị quốc vương Đại quốc như Lục Chân Lạp quỳ gối nhận đòn chịu phạt đúng là chưa từng có.
Ngô Khảo Ký cũng không sợ thằng này hận trong lòng, láo nháo diệt luôn quốc của hắn cũng được chứ lo lắng gì? Ký lúc này rất bá đạo, nhưng hận có lẽ không.
Ký đoán vậy, thằng này đã chủ động quyết tâm nhận phạt.
Quốc Vương một nước đám nếm mật nằm gai dám chịu nhục chịu phạt, vẫn còn có hi vọng đào tạo.
Nếu mà Jayavirahvarman ngụy biện chối quanh thì có lẽ Ngô Khảo Ký đã bỏ rơi kẻ bất tài này rồi.
Lần này cho Ký một bài học, các thế lực liên minh như Lục Chân Lạp, Medang, La Oa vẫn cần cài mật thám.
Không thể để bị động thông tin như vậy nữa.
— QUẢNG CÁO —
Nhìn Mẫn Thúy đang phùng mang trợn mắt ăn hoa quả ướp đường mạch nha thì Ngô Khảo Ký cảm thấy tâm tư nhẹ nhàng đi một chút.
“ Hai đứa cháu có học chữ Đại Việt qua chưa?” Ngô Khảo Ký hỏi hỏi.
“ Cháu học qua rồi, cháu học qua rồi, mẹ có xin Bác Từ Huy gưi thầy giáo qua dạy, cháu biết đánh vần biết bảng cửu chương” Thằng bé nhảy cẫng khoe khoang sợ cô chị tranh phần.
“ Cháu cũng biết, cháu cũng biết, cháu cộng trừ hai con số được”
Ghê gớm, năm sáu tuổi biết đọc, biết cộng trừ, xem ra Mỹ Dung khá khiêm khắc dạy dỗ.
“ Thế rất tốt, nghỉ ngơi vài ngày vui chơi cho biết Bố Chính thì Bác sẽ gửi các cháu đi học, đến trường có bạn cùng lứa vui hơn” Ngô Khảo Ký cười cười.
“ Đi học đi học… hai đứa trẻ la toán loạn trên cầu, nhiều đôi trẻ bị quấy đến ghét muốn quay lại quát nạt thì gặp cả đống thị vệ bao lấy Ký cùng hai đứa trẻ nên im re.
Quân Cơ Điện, vẫn là ba người Ngô Khảo Ký, Lý Thường Kiệt và Lý Nhật Trung.
“ Tình hình là vậy, quân của Jayavirahvarman đã thua trận hoàn toàn từ một tháng trước, hắn chạy qua đây phải mất một tháng, cho nên lúc này không thể biết được chủ lực liên quân tam quốc đang ở nơi nào” Ngô Khảo Ký kể lại tình hình của Jayavirahvarman.
“Không thể để quân Khmer trong nội địa khi chúng ta viễn chinh được, đó là nguyên tắc sống còn” Lý Nhật Trung lên tiếng.
Cho dù anh em ruột cũng không thể để ba vạn khách quân trong nội địa trong khi chủ quân xa nhà chiến đấu.
Đây là điều tối kỵ.
Lý Thường Kiệt gật đầu đồng ý với ý kiến trên
“ Tây Sơn Đô Hộ Phủ phải xây lại phòng tuyến và cử trọng binh canh gác, tuy đường này khó đi nhưng Jayavirahvarman bốn vạn người hi sinh một vạn đi đến được đây chưng tỏ đường này vẫn có thể liều chết đi thông.
Nên cử 2 vạn dân phu tại đây xây dựng phòng tuyến cẩn thận.
Vạn binh thủ nơi này 5 vạn binh qua không nổi.”
Lý Thường Kiệt chỉ về một vị trí ở Tây Sơn Đô Hộ Phủ mà nói.
“ Cháu đồng ý, vượt ngang trường sơn có đường tiểu lộ, Thằng Jayavirahvarman đã sửa đến 40 dặm chỉ còn 70 dặm là có thể thông đến đoạn lớn của sông Linh giang từ đó xuôi dòng vào Bố Chính thuận tiện”
“ Xử lý đám 3 vạn Khmer binh ra sao?” Lý Nhật Trung lại quay về vấn đề này.
“ Tống hết chúng lên chiến hạm để chúng đổ bộ vào Thủy Chân Lạp mà chiến, giờ này ở Thủy Chân Lạp đang mùa mưa pháo binh rất khó hoạt động cho nên sẽ chép giết cận thân dã man, tổn thất lớn.
Cho nên để đám này làm pháo hôi” Ngô Khảo Ký lên tiếng.
“ Không tấn công dàn trải, đánh thẳng nơi này..” Lý Thường Kiệt chỉ vị trí trên bản đồ.
“ Đánh thẳng vào đây sao?” Ngô Khảo Ký giật mình.
“Sách hay, nên đánh nơi đó” Lý Nhật Trung vuốt vuốt chòm râu bạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...