Minh Vương Phủ.
Ngô Khảo Ký lúc này đang trần truồng nằm trong hồ nước ấm, hắn vừa trải qua một trận đại chiến cùng Lý Từ Huy.
Lúc này là khoảng thời gian thư giãn sau đó, có điều không người hầu kẻ hạ, chỉ là Lý Từ Huy bản mặt cao cao tại thượng mệnh lệnh thiên hạ không còn mà đang nhu thuận yếm mỏng quần ngắn kì lưng cho Ký.
“ Anh thật không hiểu đầu óc của em làm sao có thể nghĩ ra mấy thứ quái đản như vậy.”
“ Như vậy cũng có thể hoạt động được thì không thể còn lời nào để nói rồi”
Ngô Khảo Ký thư thái thả lỏng mà nói chuyện.
“Bình thường thôi, anh lâu ngày không về đã không biết Bố Chính công nghệ phát triển ra sao, thứ này đã nghiên cứu từ hai năm trước, vốn dĩ chưa muốn vội vàng đưa vào ứng dụng, có lẽ cụ Kiệt bị kích thích sau trận chiến ở Lam Giang nên quyết định lắp đặt một số để thử công năng” Lý Từ Huy che miệng cười thích thú, làm cho Ngô Khảo Ký phải bất ngờ khiến nàng tự hào đấy.
“ Ừ thứ này khá ưu điểm cùng thực dụng, chỉ là Anh thấy nó quá phức tạp chế tạo đi, cũng khó bảo dưỡng” Ngô Khảo Ký có phần thắc mắc.
“ Khó khăn gì đâu, mấy cái sợi dây xích, thêm vào mấy cái bánh răng ổ trục.
Thứ này Bố Chính có thể hàng loạt mà sản xuất rồi, tới đây dự định xây thêm đập ở Bố Trạch, đã khảo sát rồi , địa thế thuận lợi, có thêm đập thì công nghiệp nặng không cần lo lắng , dăm ba cái dây xích đâu là vấn đề?” Lý Từ Huy bĩu môi khinh thường Ngô Khao Ký nhà quê.
“ Đã đến mức độ đó rồi?” Ngô Khảo Ký giật mình.
“ Chứ anh nghĩ sao? Công nghệ ram thép đã hoàn chỉnh, giờ đây khoan sắt cắt thép như ăn cơm, các máy thuỷ lực mọc khắp nơi ngày đêm khoan cắt, ổ trục bây giờ đâu phải dùng phương pháp đúc rồi mài như xưa, giờ toàn là khoan cắt, hệ số chính xác cao , đến cả vòng bi cũng đã hoàn chỉnh chế tạo rồi, có ổ trục tốt thì máy gì mà không chế được?”
“ Quan trọng nhất là Đập Sông Cẩm hoàn thành, chúng ta đựa vào nó làm khởi nguồn cho công nghiệp siêu nặng, những thứ máy móc khổng lồ của đập mới hay trang bị cho thuyền lớn chỉ có thể từ nơi đó sản xuất ra”
Lý Từ Huy bắt đầu khoe khoang thành quả của mình.
Nói thật có Đập đúng là bộ mặt công nghiệp nặng của Bố Chính nhảy vọt.
Ví như trước đây cán thép, ép thép, búa máy đều có giới hạn, sức gia súc có mạnh hơn con người nhưng cũng mạnh hơn có mức độ.
Nhưng đập nước cho đến động năng là gia súc không thể so bì, vừa mạnh vừa liên tục không ngưng nghỉ.
Máy móc của Bố Chính phát triển theo bậc thang, từ máy nhỏ chế tạo máy lớn hơn, từ lớn hơn lại chế tạo lớn hơn chút nữa, cứ thế trở thành những cỗ máy móc cơ khí khổng lồ mà không đâu có được.
Từ thô sơ chế tinh sảo, từ tinh sảo chế tinh sảo hơn, Bố Chính lúc này hệ thống máy móc sau sáu năm liên tục phát triển như cách mạng công nghiệp châu âu vậy, không ngừng nghỉ đổi mới và hoàn thiện.
Ví như lúc phát triển đập sông cẩm vậy.
Đập bề ngang vắt qua hai ngọn núi lớn thực tế bền ngang chỉ tầm một km không đến, thậm chí phần chân đế tiếp xúc lòng Hồ lúc này chỉ tầm 300m mà thôi.
Nhưng đập lại được xây dựng dài đến hai km, không biết bao nhiêu xi măng sắt thép đã đổ vào đây, kể từ lúc khởi công hàng vạn nhân lực mà phải ba năm mới hoàn công.
— QUẢNG CÁO —
Nếu cái đập này so sánh thời hiện đại chỉ là một cái tiểu tiểu đập.
Nhưng đối với Bố Chính đó là siêu công trình thế kỷ, nó đã thay đổi hoàn toàn hoàn toàn bộ mặt công nghiệp nặng nơi đây.
Đập chính là một khu công nghiệp với năm đường cửa dẫn nước dĩ nhiên mỗi đường dẫn nước này dài đến hai km, có thể tính được bao nhiêu ổ trục lợi dụng sức nước trên con đường tổng cộng dài 10km này sao?
Thế mới nói đây mới chính là trọng điểm trung tâm công nghiệp nặng của toàn thế giới lúc này.
Có thể đoán định trên con trường đập tổng dài 10km này có bao nhiêu sản phẩm mỗi ngày không?.
Tất nhiên những ngày đầu, máy móc vẫn là từ khu công nghiệp nhẹ Hắc Thành mang tới lắp đặt ở những ụ nước chảy nhỏ.
Nhưng từ những máy móc ban đầu này với sức mạnh dòng nước liên tục không nghỉ thì liên tục các máy móc mới hơn tốt hơn ra đời và lấp đầy các ụ nước chảy trên đập.
Nơi đây giờ đã là cái nôi của công nghiệp Bố Chính, dường như mọi loại máy móc cơ sở phục vụ công nghiệp nặng đều từ đây mà ra.
Lấy ví dụ để hiểu hơn về Bố Chính.
Đầu nguồn của năm khe nước chảy trên đập luôn là nơi dòng nước mạnh nhất chảy qua, nơi này miệng sẽ lớn hơn và thu hẹp dần về phía lối thoát khỏi đập.
Mực nước đi vào cao đến mười mét ngập tràn bốn năm lớp chân vịt tận dụng dòng nước.
Nước chảy qua chân vịt khổng lồ khiến trục xoay khổng lồ hoạt động và máy móc bên trên dĩ nhiên được khởi động theo động lực này, không có thước đo để ước lượng chính xác bao nhiêu mã lực, nhưng nơi này dày đặc máy cán thép, máy dập thép loại khổng lồ, sức mạnh hàng mấy chục tấn ép lực.
Ví như búa máy ở đây không phải loại mấy trăm kg ở Thăng Long lòi còi, không phải loại một tấn ở Hắc Thành mà là loại mấy chục tấn búa máy.
Khủng khiếp búa máy, khủng khiếp lò so hãn, khủng khiếp nhíp giảm sóc.
Nơi này chỉ kém thời hiện đại động cơ điện và hệ thống thuỷ lực mà thôi.
Thậm chí lúc này pháo 120 ly Phật Lãn Cơ đã không còn được đúc nữa, quá xưa rồi.
Đúc thép rót thép tỉ lệ hỏng , cong vênh, bọt khí, rạn nứt quá cao, nơi này đã không dùng công nghệ cổ ấy từ lâu rồi.
Pháo 120 ly chỉ được đúc phôi sơ bộ thôi, sau đó sẽ được vận vào khuôn đe, cuối cùng là búa máy mấy chuc tấn dã ầm ầm xuống ép sắt nóng trong khuôn.
Lòng pháo đã có ống thép đặc 119 ly làm cự, sau quá trình gõ điên cuồng pháo rất nhạn thành hình, tỉ lệ thất bại rất thấp trừ khi phôi quá tồi đã bị loại từ đầu.
Tiếp theo là công đoạn đánh bóng cũng mài nhẵn lại nòng pháo.
Với kiểu sản xuất này tuy vẫn mang tiếng là pháo đúc nhưng chất lượng thang pháo tăng lên rõ rệt khi được rèn quá.
Lòng pháo cũng trơn chu hiếm khi có lỗi.
Những hiện tượng như bọt rỗ ảnh hưởng tới thân pháo là không còn, từ đó trọng lượng Pháo lại có thể hàng đi một chút vì chất lượng thang pháo đã tăng lên.
Chỉ cần lấy một ví dụ này thôi đã thấy công nghệ Bố Chính không còn là dăm ba cái dót thép cổ lỗ từ Bessemer lò mà Ký vẫn đang dùng ở Jeju rồi.
Lý Từ Huy về mặt này giỏi hơn Ký quá nhiều.
Ví như ổ trục, bánh răng những sản phẩm cần độ chính xác cao, sản phẩm đúc đã không thể theo kịp, do đó lúc này chúng được tiện, cắt , khoan.
Dòng nước chảy qua máy hạng nặng sẽ mất đi động năng nhiều do đó càng bố trí về sau thì rãnh nước chảy phải càng thu hẹp để tăng áp lực, máy móc bố trí cũng phải là loại công suất thấp hơn.
Ví như máy cắt tiện và khoan sắt vậy.
Ứng dụng đập ăn thua ở chỗ dòng nước là liên tục không nghỉ, nếu biết thiết kế đúng cơ cấu máy móc thì chúng sẽ có thể như tự hoạt động một cách tự động vậy.
Nói thẳng thừng với công nghệ hiện nay của Bố Chính, chế tạo nột nòng pháo, súng có khương tuyến là không khó, chỉ là bị giới hạn bởi Tống Kiệt mà thôi.
Cho nên đối với Bố Chính, chế tạo vài cái trục, vài sợi dây xích bánh răng là chuyện… quá đơn giản rồi.
— QUẢNG CÁO —
“ Đập thứ hai khởi công rồi? Nơi nào?”
“ Có hai nơi đã khảo sát lựa chọn ra địa hình lòng vực thiên nhiên dễ xây đập, thứ nhất là Đoạn Sông Ron bên cạnh Đèo Ngan, thứ hai là một con sông nhỏ vô thông vớt hệ thống hồ ở đoạn Ma Linh, những năm qua tích góp được nhiều ximang cùng sắt thép nhưng chắc chỉ nên xây thêm một đập nữa thôi.
Theo anh chọn nơi nào?”
“ Vẫn là sông Ron đi, dân cư thưa thớt nếu là nhiều người tập trung ở Bố Chính thì nên xây đập ở Sông Ron.
Vả lại Hoan châu đã thuộc Bố Chính, xây tại đây tốt hơn cả.
Nếu xây nơi này dự tính có thể đặt bao nhiêu rãnh nước chảy?”
Ngô Khảo Ký rất tò mò.
“ Tầm bảy cái, nhiều quá sợ ảnh hưởng thân đập an toàn” Lý Từ Huy lúc này sau cái đập đầu tiên thành công đã lấn sân sang đại hành gia xây dựng, Ký vẫn tự thẹn xếp sau.
“ Vậy thì bố trí hai rãnh để nghiền đá xi mang đi.”
Ngô Khảo Ký tính toán, nếu tận dụng lực nước ngày đêm nghiền đá nung xi măng thì mơi là thượng sách.
“ Ồn điên à, nghiền đá xi-măng bụi mù, bột đá bay tứ tung rồi máy móc cả đập hỏng sạch sẽ.
Nghiền xi măng không cần ông quan tâm, tôi xây một đường mương dẫn nước bằng bê tông từ Sông Gianh vòng qua Hắc Thành mương này đủ vận hành không ít máy móc hạng nhẹ trong đó có bốn cỗ máy nghiền đá.”
“ Vậy thì Hắc Thành bụi mù trời còn ai dám vào đó nữa” Ngô Khảo Ký nhảy dựng, vợ chồng đã thoả thuận Hắc Thành là Bố Chính Bạch Thành là Lý Từ Huy, giờ bà Huy chơi ô nhiễm Hắc Thành, hắn mất luôn chỗ ở rồi.
“ Hắc Hắc..hắc” Lý Từ Huy cười ngặt nghẽo.
Tắm rửa xong cũng là lúc Ngô Khảo Ký lôi bản đồ ra ngắm nghía.
“ Nếu vậy hay là tại nơi này xây một đường mương dẫn nước chuyên dùng cho nghiền đá nung xi măng? Anh nghĩ xi măng mới quan trọng, lúc này Đập Sông Cẩm đã gần như thoả mãn vượt nhu cầu của chúng ta rồi, cho nên lúc này cần thêm nhiều xi măng để xây công trình khác, còn cần xi măng cho cả Thăng Long nữa.
Năng lực chế tạo của Đập sông cẩm đủ chế mười chiếc máy nghiền đá trong một năm chứ?” Ngô Khảo Ký đưa ra ý kiến khác.
Nếu mương đào có thể vận hành được máy nghiền đá thì hắn sẽ cho xây một tuyến mương dài 3 km ở Sông Nhật Lệ, từ đó có thể vận hành mấy chục cỗ máy nghiền đá cũng được.
Sông Nhật Lệ có lưu lượng khá ổn đủ để quanh năm vận hành máy móc.
“ Cũng được.
Xây trước nhà máy xi măng sau đó vừa sản xuất xi măng vừa xây đập , Vương gia quả là thông minh, thực tế trong kho đã có năm máy nghiền đá loại mới chất lượng tốt hơn đợi sẵn, từ giờ đến cuối năm chế thêm vài cỗ không thành vấn đề” Lý Từ Huy nói.
“ Thật muốn về Bố Chính quá rồi” Ngô Khảo Ký rất muốn về nhà để chứng kiến sau sáu năm nơi này đã phát triển đến mức độ nào rồi.
“ Thế nào? Anh kiểm tra qua thuyền chân vịt chạy tốt chứ?” Lý Từ Huy cười kiêu ngạo.
“ Tốt chạy quá tốt, tuy tốc độ so với thuyền mái chèo tương đương không có nâng cao được nhiều nhưng có hai ưu điểm, thứ nhất người chèo thuyền được bảo vệ tuyệt đối bên trong, dán thêm hai lớp thép ở hai bên mép nước có thể phòng đạn pháo hay bộc phá huỷ thuyền.
Thứ hai chèo thuyền người không cần đào tạo, chỉ cần khoẻ mạnh là có thể vận hành tốt rồi.
Ý tưởng rất sáng tạo”
— QUẢNG CÁO —
Nói đến thuyền chân vịt thì Ngô Khảo Ký được một mẻ vui mừng.
Lý Từ Huy dân thiết kế cơ khí lại là chuyên tàu biển, cho nên bố trí chân vịt cấu tạo , thiết kế ra sao nàng là trùm xã hội đen.
Nay chỉ vướng mắc vấn để động cơ, chờ thằng Tống Kiệt nghĩ ra chắc Ký chết già, Ký đã khảo sát thằng này kiến thức về cơ khí gần bằng không cho nên đời này Ký vô hi vọng ngồi tàu hơi nước.
Nhưng không có động cơ hơi nước thì dùng sức người.
Bố Chính có truyền thống chuyển đổi sức kéo người, gia súc thành động cơ quay , cho nên một khổng lồ xích sắt kiểu xích xe đạp nhưng được phóng to nhiều lần được sản xuất, đi kèm là hệ thống bánh răng cùng trục xoay.
Đám chèo thuyền lúc này lại ngồi trong khoang xoay cán trục kéo dài để vận chuyển động cơ.
Trục có thiết kế cá đơn hướng như đạp xe đạp vậy, cho nên ai cũng trở thành thợ chèo thuyền được, không cần thời gian đào tạo, chẳng cần kinh nghiệm.
Chèo thuyền là một công việc vừa vất vả vừa khó khăn, không phải ai cũng làm tốt, một đội chèo thuyền tốt có thể giúp chiến thuyền chiến thắng dễ dàng hơn đấy.
Nhưng với thiết kế của Huy thì.
Ai cũng chèo thuyền được, tuy thuyền tốc độ không mấy cải thiện nhưng thắng ở an toàn.
Ví dụ như khi tham chiến sẽ không vì bị địch nhân áp sát bẻ mái chèo mà mất động năng.
Khoang dưới không ô cửa sổ càn là tăng sức phòng thủ, thậm chí còn có thể dán lớp thép mỏng phòng đạn pháo , bộc phá trở thành thiết giáp hạm sơ khai rồi.
“ Anh, vậy xong chuyện này chiếm Chiêm Thành , Ê Đe chứ nhỉ?” Huy chợt hỏi, Ký cũng bó tay, chẳng biết từ lúc nào vợ hắn rất quan tâm quân sự và có ham muốn chinh phạt như vậy.
“ Đánh gì mà đánh, phải nghỉ chứ, đánh hoài đàn ông lại chết sạch, như thảo nguyên ấy, có mấy mống đàn ông đâu?”
Ký cau có.
“ Phải rồi, thảo nguyên không có đàn ông cho nên một công cưới nhiều bà, cho nên hồ ly thảo nguyên chạy mấy ngàn km đến phương nam tìm đàn ông đấy… hừ hừ hừ”
Ngô Khảo Ký tắt tiếng, thật chuyện này cũng vặt qua chuyện kia được, đúng là….
Đàn bà ghê ấy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...