Lý Triều Bá Đạo Phò Mã


Minh Phượng Vương Phủ.
Ở ngoài anh là cá mập về nhà vẻn vẹn cá con.
Bình Nam Vương phong vân bờ cõi , tứ phương bát hướng sợ hãi lúc này còn đâu? Cái uy thế doạ cho thế gia té cức té đái na di phương trời nào rồi?
Chỉ thấy Ký ca lúc này ngồi xổm sàn nhà hai tay ôm tai ngồi tư thế cún chờ chủ nựng.
Ngồi trên ghế tựa là Lý Từ Huy tay cầm roi da đang quật đen đét vào sàn nhà doạ dẫm, ánh mắt đầy hăm doạ nhìn Ngô Khảo Ký.
“ Vậy ra là Anh đóng kịch doạ dẫm mấy thằng khốn ấy?”
Ngô Khảo Ký ngồi xổm sàn nhà hai tay túm tai mặt mày nhăn nhó đạo .
“ Cũng không phải hoàn toàn diễn kịch, cũng có ti tí thật”
Hắn chịu rồi vừa bước vào nơi này đã bị quát ngồi xổm hai tay ôm tai tư thế này.

Có lẽ Lý Từ Huy kiếp trước xem phim Nhật nhiều quá mà, đây không phải hình thức phạt học sinh trung học Nhật Bản sao?
Thôi không phải quỳ gối là mừng, vợ để lại cho tí mặt mũi rồi Ký không dám đòi hỏi, ngồi đúng tư thế chó chờ cơm nghe Từ Huy tra hỏi.
Hoá ra tại doanh trại phần nhiều là đóng kịch mà thôi.

Tác khốn nạn viết Ký cứ như siêu nhân vậy, hoá ra Ảnh Đế ( xử bắn tác , viết bậy bạ khiến anh em hiểu nhầm).
“ Tại sao phải làm vậy, dựa thế lần này quét Đại Việt một lần không phải tốt sao, cứ cát cứ phân quyền mãi thế này quá đau đầu” Lý Từ Huy bĩu môi khó chịu, mấy ngày này nàng hết cân trái lại bằng phải thấy mệt mỏi, đang muốn dùng dao sắc chém đay rối.
Có Ký về cho nên ả tự tin tăng ngàn trượng, muốn làm một mẻ khoẻ cả đời cho nhanh.
Nhớ lại canh giờ trước đây.

“ Thế gia tống tại ngàn năm qua có đạo lý của thế gia, ta cũng không muốn tắm máu Đại Việt Cho nên các ngươi cũng nên biết điều”
Ngô Khảo Ký lừ mắt nhìn thế gia một lượt.
Vẫn còn đường thương lượng, đây là đám thế gia suy nghĩ.
Đồn vào góc tường cho con người tuyệt vọng sau đó mở một khe hẹp cho bọn hắn thấy hi vọng, thấy ho vọng lúc này sẽ giảm phản kháng, giảm phản kháng mất đi cảnh giác mới thịt được.

Đây là chính trị đạo.

Nhưng muốn làm được ngươi phải có đủ thực lực cường đại chống đỡ, và Ký hội tụ đủ năng lực này.
Thế gia thấy hi vọng hé mở thì nhao nhao ngỏ ý mình sẽ đưa quân tới phó hội Phú Lương, một người không thiếu.
Lúc này Ngô Khảo Ký hài lòng gật đầu, nhưng đám thế gia vẫn bám lấy vấn đề thi cử cùng tiến cử bóng gió dò hỏi.

Ngô Khảo Ký giơ ba ngón tay.
“ Ta chỉ có thể chừng này cố gắng thuyết phục Nhiếp Chính Vương, còn phải xem biểu hiện của các ngươi”
Cả đám thế gia nhao nhao, đang từ bảy tám phần tiến cử giờ cong ba phần quả là rớt ngàn trượng vực sâu.
Lại nói đến trước kia thi cử cũng cần Hiếu Liêm , và sĩ gia ba đời.

Nay để mặc thi cử tự do thì thế gia liệu chen vào được bao nhiêu thành.

Cho nên bọn này nhao nhao xin Ngô Khảo Ký tăng phần.
Mẹ kiếp được đằng chân lân đằng đầu, Ngô Khảo Ký giận dữ quát lên.
— QUẢNG CÁO —
“ Chuyện của ta các ngươi đều biết, lát nữa ta còn phải mang roi chịu tội vào Vương phủ, ta tự thân bảo còn không nổi lo đâu được nhiều.

Ba thành không muốn thì hai thành.

Nói một câu nữa thì xuống một thành.

Không muốn thì về nhà chuẩn bị gươm đao, Bản Vương gặp các ngươi trên chiến trường”
Ngô Khảo Ký phát nộ khiến đám thế gia im bặt, tròn lòng bọn họ nguyền rủa
“ Đồ sợ vợ, đã sợ vợ còn không biết xấu hổ mà nói ra”
Tất nhiên nguyền rủa thì nguyền rủa nài nỉ vẫn nài nỉ.
“ Ta không hiểu các ngươi ngu thật hay giả vờ ngu vậy? Bọn bây không nghĩ xem làm thế nào vận chuyển theo đại thế mà cứ nghĩ cách cũ tiến cử là sao?”
Ngô Khảo Ký bực mình quát lên.
“ Mong Vương gia chỉ cho con đường sáng”
“ Mong Vương gia chỉ dạy”
Cả đám thế gia nhao nhao.
Bọn này biết Ký không có ý diệt thế gia mà chỉ có ý áp chế họ cho nên tin tưởng một chút muốn nghe ý kiến của Ký, còn đàm phán cùng Huy quá khó, mụ này tư tưởng dao sắc chém đay rối, lỡ mồm là chiến tranh như chơi.
“ Các ngươi cút hết đến đây cho bản vương”
Ngô Khảo Ký cầm lên bút mực, đứng trước đại bàn trải giấy mà vẽ .
Một hình kim tự tháp rồi chú thích.

“ Nhìn kỹ đây”
“ Phổ Thông học giáo hoá toàn dân là miễn phí, triều đình cung cấp tài nguyên lương bổng cho thầy đồ, sách giáo khoa in ấn, giấy vở bút sách, xây thư viện”
“ Nhưng từ Trung Học đến Đại Học phải là thu phí.

Trung Học tốt nghiệp có thể thi viên chức, các loại quan viên cơ sở, Đại Học càng là học phí cao, tốt nghiệp có quyền thi viên chức các cấp quan trên cơ sở.”
“ Nói là tự do thi cử nhưng không thể để ai muốn thi thì thi đúng không? Nếu chuyện này xảy ra trăm vạn người lặn lội đến Thăng Long thi cử chắc hẳn loạn hết”
Ngô Khảo Ký giảng giải, thế gia gật đầu đồng ý.

Ký nói dễ hiểu hơn nhiều.

Nêu cứ nói chung chung giáo hoá toàn dân, tự do thi cử thì khiếp quá thay.

Đúng là Hủ Nho một đám, nói chung chung thì rõ giỏi nhưng nói cụ thể vạch sách lược thì không đâu vào đâu gây nhiều hiểu lầm.

Cả đám thế gia đang mắng chửi Hủ Nho thậm tệ trong lòng.

Theo kiểu giải thích của Ký họ lờ mờ hiểu được một số cách vận hành tạo lợi cho thế gia rồi.
“ Nói tóm lại muốn được thi cử Trung Học phải có điều kiện tốt nghiệp Phổ Thông dạng khá trở lên”
“ Muốn thi Đại Học hay viên chức Cơ sở cũng phải có bằng khá trở lên”
“ Muốn thi viên chức trên cơ sở phải có bằng khá trở lên Đại Học”
“ Bằng chính là giấy chứng nhận quá trình học tập của học sinh trong thư viện do hội đồng thầy đồ đánh giá và cấp cho”
“ Ở đây ta nói đến một thể loại thư viện đó là thư viện tư thục.”
“ Triều đình đủ sức mở thư viện khắp nơi sao? Mở thư viện công lập ở Thăng Long , Hoa Lư, Thiên Trường, Ứng Thiên, Long Hưng đã quá sức, cho nên các ngươi chỉ cần chen chân trong việc giáo dục này mở tư thục thư viện tại nơi các ngươi đang ở , một số vận chuyển bằng cấp trong đó không cần dạy các ngươi tự hiểu phải không?”
— QUẢNG CÁO —
“ Cuối cùng là khác gì tiến cử Hiếu Liêm không?”
“ Thậm chí nếu các ngươi đủ tiền bạc đủ năng lực thì mở Trung Cấp Thư Viện, Đại Học Thư viện đâu ai cấm? Chỉ cần qua Bộ Giáo Dục sát hạch công nhận tư cách thư viện đủ điều kiện đúng không nào?”
Ngô Khảo Ký bắt đầu ma mị lời nói.
Đám thế gia thì mắt sáng như đèn pha.

Đơn giản vậy mat bọn họ không nghĩ ra được.

Dân đen đi học chỉ để biết cái chữ, miễn phí họ sẽ đi học cho nên cấp Tiểu Học coi như xong đi.

Chẳng liên quan gì đến cạnh tranh cả.

Các cấp liên quan quan viên đều phải đóng tiền học… đùa à tiền Thế gia nào thiếu.

Làm như vậy Hàn Mộ đã bị chơi một vố.
Thứ hai đó là mở tư thục.
Mở tư thục thì quyền cấp bằng nằm trong tay thế gia đúng không vậy thì khác mẹ gì tiến cử Hiếu Liêm đây? Mở Tư Thục cần tiền rất nhiều tiền.

Hàn Môn Sĩ Môn có máu mở được.

Ôi hoan hô.

Thế gia cảm thấy cái gì đó sai sai, nếu nói như vậy chế độ giáo dục mới có lợi thế gia chứ nhỉ, nói chung là tốt chút tiền nhưng sẽ duy trì cán cân chia sẻ quyền lực trong triều đình thôi.
Ký – Huy tốt bụng vậy sao?
Thế gia không có tin, nhưng họ không tìm ra được khe hở nào trong này cả.
Thấy sai sai mà không biết sai ở đâu cả.
Thôi vậy có làm thực tế mới biết được vấn đề ở đâu, nhưng thế gia rõ ràng thấy được, pháp này đi thông thôi.
Quay lại Vương phủ thời gian, Ký ca ngồi chồm hỗm trả lời.
“ Đánh cái gì mà đánh, bạo lực diệt hết thế gia đất nước sẽ loạn tùng phèo lên rồi thời gian qua đi thế gia mới lại đản sinh, diệt đến lúc nào? Quan trọng nhất lúc này phải đánh Lưu Kỷ.

Không có thế gia gom sức đánh không được.”
Ngô Khảo Ký nhẩm nhẩm bất mãn.
“ Ngươi bất mãn gì?” Lý Từ Huy trợn mắt quất roi xuống đất đe doạ.
“ Thưa Vợ Đại nhân, anh không bất mãn, mà nói rồi phải đánh Quảng Tây không đánh không được”
“ Vì sao phải đánh bằng được Quảng Tây? Đánh Quảng Nguyên, Thượng Nguyên thôi chỉ cần Lý Hoằng Chân, Bố Chồng , thêm anh có vạn quân hỗ trợ đủ rồi”
Lý Từ Huy vẫn không hiểu vì sao Ký khăng khăng đánh Quảng Tây xa xôi kiến cho phải thoả hiệp cùng thế gia.
“ Vậy em định sử lý Lý gia sao? Giết thằng nhóc Lý Càn Nhân? Giết cả Lý Kế Nguyên, Lý Hoằng Chân, cha vợ giết nốt hay cầm tù mãi mãi ở Bố Chính?”
Ngô Khảo Ký buông tay ở tai hỏi vặc lại.
Đét..
“Ái ui đánh thật à….” Ngô Khảo Ký ăn một roi vào mông nhảy dựng lên suýt xoa.


— QUẢNG CÁO —
“ Ngồi xổm đàng hoàng, hai tay túm tai” Lý Từ Huy uy hiếp.
Nhận mệnh.
“ Vậy đánh Quảng Tây là cho Lý gia định?”
“ Phải ..

giết không được, biếm thi lo lắng hậu hoạ, thôi thì đẩy bọn họ đi Quảng Tây để bọn họ xưng Đế nơi đó.

Ngàn năm sau con cháu hai bên có xát nhập lại được với nhau hay không thì tuỳ bọn chúng”
“ Cũng có lý, nhưng mà anh có quá ưu đãi thế gia không , để bọn họ lập tư thục phát bằng lung tung thì…”
Lý Từ Huy rất lăn tăn.
“ Âm người thôi, đám thế gia may áo cưới cho người mà thôi”
Ngô Khảo Ký bĩu môi.
“ Hả nói nhanh nghe âm như thế nào”
Lý Từ Huy như bắt được chuyện hứng thú mà ngồi xổm xuống bên cạnh Ngô Khảo Ký, gương mặt xinh đẹp tò mò nghiêng ngóng.
“ Thì em là người xuyên phải hiểu trường tư thục nếu làm ăn bố láo phá văn bằng lung tung, lại ăn đút lót tiêu cự thi cử thì chẳng có nhân tài nào mò vào học cả.

Nhưng nông dân họ học để biết chữ chứ không có ý đồ tranh đấu gì cho nên vẫn vào học bình thường”
“ Kẻ có trí phấn đấu học để đổi đời sẽ không học ở những nơi bất công như vậy mà sẽ tìm những trường công bình chất lượng đúng không? Ta chỉ cần quản lý tốt trường công ở một số vùng nhất định, nhân tài sẽ tự đến xin học.”
“ Chỉ cần cấp học bổng giúp đỡ nhân tài một chút là được rồi”
“ Còn đám thư viện tư thục làm ăn bố láo kia cấp văn bằng láo cho đám con em thì không sao, vẫn còn hai kỳ tuyển công chức thi cử , làm chặt hai kỳ tuyển này đủ rồi, loại hết đám văn bằng láo ra.”
“ Nói chung hiện tượng sẽ như tương lai vậy , trường nào làm ăn láo thì văn bằng giá trị giảm vạn trượng”
“ Cuối cùng lại thì đám thế gia bỏ tiền bỏ sức giúp chúng ta xoá mũ chữ là chính thôi à”
“ bọn thế gia càng làm láo thì nhân tài càng chạy về các vùng ta khống chế để học, dần dà chảy máu chất xám chúng nó sẽ khổ không thể tả, cuối cùng là tự gục ngã thôi mà”
Ngô Khảo Ký nói ra mục đích thật của bản thân.
“ Độc vậy sao?” Lý Từ Huy chống cằm suy tư, cảm thấy cái này thông được, âm Thế gia một vố hơi đau đớn đây.
“ Vợ Đại Nhân, chồng đứng lên được chưa.

Mỏi” Ký chơi bài nũng.
“ Ngồi yên đó, chính sự đi qua, gia sự đến.

A Đoá con hồ ly kia là thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui