Mặc kệ là Ảnh hay Từ Huy, phải lên tiếng rồi , nếu mất khống chế thì Đại Việt sẽ rất loạn, máu chảy thành sông, đó không phải là mưu đồ của Ký.
Ngô Khảo Ký đứng lên muốn nói thì Lý Từ Huy lại tiếp tục.
“ Các ngươi nghĩ chồng ta là ai?”
Gương mặt của Lý Từ Huy lúc nầy âm trầm vô cùng, sát khí như thành thực chất lởn vởn quanh cung điện.
Sùng Đế ngồi gần đó đã bị dọa sợ đến lạch cạch hai hàm răng.
Đây không phải là cái gì truyện huyễn huyễn mà thực chất sát khí là có, và cảm nhận được.
Một kẻ muốn giết người, có năng lực giết người, và không tiếc tay giết người, khi nổi lên ý định giết người thì nạn nhân rất dễ cảm nhận thấy nguy hiểm.
Đây là bản năng sinh học của con người nói riêng hay động vật nói chung.
Địa vị của Lý Từ Huy đủ cao để có năng lực giết sạch nơi này, nàng khác với Ỷ Lan Thái Hậu vì trong tay nàng nắm quân quyền, trong tay nàng là toàn bộ quân sĩ Thăng Long ba vạn người nghe lệnh.
Bên ngoài thành còn có 5 ngàn thủy binh Bố Chính tinh nhuệ đang đóng ở Phú Lương nơi Thủy Doanh trước đây của Lý Chiêu Văn.
Ngô Khảo Ký bên phía cổng Diệu Đức còn có một vạn tinh bộ binh.
Lực lượng như vậy đủ để làm gỏi riêng lẻ bất kể thế lực nào nơi này trước khi bọn họ kịp hội quân.
Không tiếc tay giết người Lý Từ Huy dám hay không dám Ngô Khảo Ký không hay , nhưng Ảnh dám.
Ngô Khảo Ký tin chắc giết Ngô gia nhanh Hoa Lư là Ảnh.
Tất cả các yếu tố hội đủ cho nên mọi người cảm thấy được sát khí của Lý Từ Huy như thực chất cũng là bình thường.
Tất nhiên đám thế gia trấn thủ một phương đều là bọn thân kinh bách chiến vào sinh ra tử không sợ hãi, Nho Sĩ vì không nhắm đến họ cho nên bọn này có lo lắng nhưng không quá sợ hãi.
Chỉ tội cho Sùng Đế tuổi nhỏ ngồi cạnh Minh Phượng không hãi hùng không được.
“ Bình Nam Vương ở Đại Việt này chỉ là cái Bình Vương nho nhỏ, bản Cung hiếp đáp hắn khiến các ngươi quên rằng, hắn là ai?”
“ Hắn chính là vua Đông Hải, trong tay mấy chục vạn binh mã.
Hắn lật tay có thể xây dựng nên đế chế Bắc Nguyên mấy chục ngàn thiết kỵ hùng cứ phương Bắc…”
“ Các ngươi nghĩ mình là ai dám uy hiếp bản Cung? Bản cung Bố Chính chục vạn binh, Thăng Long, Thiên Trường, Hoa Lư, Phong Châu, Long Hưng lập tức chục vạn binh đều có… ai cho các ngươi gan chó dám uy hiếp bản Cung.”
“ Ngô Khảo Ký, ngươi lập tức đi hải ngoại mang về quân đội của ngươi, bản Cung cần dùng”
“ Bay đâu, trói hết đám khốn kiếp này lại cho Bản Cung”
Chơi thật… mẹ kiếp đang yên đang lành sao thành thế sự này.
Bà Cô Tổ của tôi ơi.
Ngô Khảo Ký khóc không ra nước mắt.
Rầm rập rầm rập… giáp binh theo lệnh của Lý Từ Huy từ bên ngoài ùa vào.
Sĩ Nho nhóm kinh hãi ùa qua hai bên nem nép tránh đường.
Đám thế gia quân phiệt mặt xám như tro tàn.
Đến lúc này họ biết sợ rồi.
Ngô Khảo Ký cái thằng này nhìn như vô hại, nhố nhăng, sợ vợ, thiết triều còn không nghiêm túc hùa với ấu Đế ngồi ăn uống tùm lum làm người ta quên đi sự nguy hiểm của hắn.
Sự tích về thằng này từng cái từng cái ùa về như đập vào tâm can của đám người thế gia.
Cả Đại Việt cong đít Bắc Chinh mới chiếm được một góc của Đại Tống trong đó công lao đánh trận đa phần liên quan thằng ôn Ngô Khảo Ký.
Sau đó một mình thằng này vác vạn binh mã chạy lên phía Bắc chẳng những đánh cho Tống không ngẩng đầu được còn đánh cho Nhật Tan tác, đánh cho Triều Tiên quy phục.
Một tay mây mưa sấm chớp nâng em trai thành Hoàng Đế Bắc Nguyên, lãnh thổ gấp mấy lần Đại Việt cộng lại.
— QUẢNG CÁO —
Một nhân vật nguy hiểm như vậy nhưng thế gia lại quên bẵng mà quá vội vàng nhảy nhót.
Thằng khốn Ngô Khảo Ký này nếu thực sự mang mấy chục vạn quân của hắn từ Hải Ngoại về thì chuyện gì xảy ra? đám thế gia quân phiệt không dám nghĩ.
Lúc này bọn họ đang thối ruột hối hận.
Thật ra thế gia quân phiệt đang hiểu nhầm, Ngô Khảo Ký nguy hiểm thật nhưng không đến mức như họ tưởng tượng.
Thứ nhất thứ gọi là quân của Ngô Khảo Ký ở hải ngoại đó chính là quan hệ hợp tác làm ăn, không phải quan hệ chủ tớ, muốn điều động là điều động được.
Thứ hai, hải tặc Đông Hải đánh trên cạn không tốt, điển hình là hai mươi vạn hải tặc ở Yên Vân bị Quách Quỳ hành cho sấp mặt phải chạy ra biển trốn.
Nói về việc đánh Nhật Bản vì đó là thuần chất Hải chiến, mà là kiểu hải chiến dùng pháo công thuyền không pháo, lấy thuyền lớn đi biển đè thuyền bé đi sông trên chiến trường biển.
Đánh cho Triều Tiên phục cũng tương tự, Triều tiên giờ này trên biển không mạnh, lại bị Ký dùng pháo đánh chịu sao thấu, nhưng Ký có mà dám lên bờ công kinh đô Triều Tiên đấy à?
Sau này Liêu Đông thu phục được phần lớn là vì tranh chấp nội bộ của Gia Luật Ất Tuân, Gia Luật Tuân , Gia Luật Tuấn khiến Ngô Khảo Ký cứ thế mà chiếm tiện nghi may mắn đi vào.
Người thảo nguyên thì ai cũng là chiến binh chỉ thiếu trang bị , vũ khí.
Thứ này thì Ký không thiếu cho nên Tước rất nhanh mạnh lên.
Còn sau đó là Tước thiên tài quân sự bố trí cùng đánh đấm chứ chẳng liên quan gì Ký nữa.
Cho nên vạn sự đều có sai lầm về nhận định.
Đúng là Ký tạo một khởi đầu tốt cho Tước, nhưng lập nên Bắc Nguyên công lớn là Tích và Tước chứ.
Lúc đó Ký vẫn đang miên man tự vấn tâm đâu rồi.
Nhưng thông tin chạy về Đại Việt luôn có sai lầm, sai lầm gây hiểu nhầm, và Tích Tước không đính chính thì Ký mãi là chiến thần trong lòng người Việt.
Tiếng chân giáp sĩ rầm rập như gõ vào lòng người, như từng nhịp từng nhịp bóp thắt trái tim của bọn thế gia quân phiệt.
Đám này xám ngắt mặt mũi nhìn….
Ngô Khảo Ký, đây mới là Hùng Sư thật sự, ngủ say nhìn vô hại nhưng khi vươn người ngồi dậy thì toàn là cơ bắp và nanh vuốt dễ dàng lấy mạng người.
“ Khoan đã”
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Hùng Sư giơ tay lên cao cản lại giáp binh.
Hắn không còn vẻ cợt nhả lúc nháo cùng Sùng Đế nữa.
Hắn ngồi đó thấp một đầu so với Sùng Đế, Lý Từ Huy, nhưng khí thế lại như hồng như vân , vừa mạnh mẽ lại trường hà cổ quái.
Khí thế này chỉ có từ những người trong thiên quân vạn mã núi thây bể máu tiến ra, đây là khí thế của kẻ thực sự cầm trọng binh trong tay quát tháo thiên hạ.
Lý Tử Huy tuy có thắng vài trận đánh được Thăng Long nhưng vẫn còn quá non nếu xét về mặt này.
Binh sĩ tiến vào đều là Bố Chính quân, địa vị, uy tín của Ký trong lòng họ mãi mãi là thần thánh.
Nhưng Lý Từ Huy mệnh lệnh họ cũng không dám cự cho nên đám này tiên thối lưỡng nan rì rì tại chỗ ánh mắt cầu xin nhìn về phía hai vợ chồng.
“ chúng bề tôi lạy hai vị đại nhân đấy, hai vị chơi trò vợ chồng thì về nhà chơi được không, vợ kêu đánh giết chồng kêu dừng.
Chúng bề tôi nghe ai? Quá khổ rồi”
Hùng Sư vươn mình đưng dậy.
Toàn trường không chớp mắt nhìn theo từng động tác nhỏ của hắn.
Lê Văn Thịnh như gặp ma, so với Vương gia hoà nhã , trí thức , pha chút lưu manh hài hước trước đó thì đây là một Vương gia khác lạ hoàn toàn mà hắn chưa từng thấy qua.
“ Nương Nương xin bớt giận, đám người võ quan tính tình nóng nảy lại không biết lựa lời, có thể bọn họ thật có chỗ khó.
Nên nương tay thì nương tay.
Cho bọn họ cơ hội sửa chữa là được”
Ngô Khảo Ký hướng Lý Từ Huy nói một chút sau đó nhìn về đám thế gia mà quát lớn.
“ Đám bọn bây tối nay đến doanh gặp ta bàn chuyện chiến Thượng Nguyên, hẹn cho các ngươi 15 ngày mang quân đến Phú Lương, chậm một canh giờ đừng trách bản Vương không nể tình mà tru diệt”
Đây mới là khí thế, đây mới là khí chất của Soái Tướng xa trường.
Đám thế gia không dám nói không, cả đám vội vã nhanh chóng cáo lui Bệ Hạ cùng Nương Nương.
— QUẢNG CÁO —
Lý Từ Huy phì phò tức giận nhìn vào Ngô Khảo Ký, nhưng ngay khi chạm vào ánh mắt hoả nộ của hắn thì nàng rùng mình.
Ghen tuông cũng được, giận lẫy cũng được, hành hạ hắn cũng được, khiến hắn mất mặt như cún con trước bá quan cũng được.
Nhưng không được phá chuyện của hắn, không được vì yêu thích cá nhân mà huỷ đi hoài bão của người đàn ông, đó là vảy ngược, là tới hạn, vượt qua là mọi chuyện chấm dứt.
Lý Từ Huy hậm hực ngồi xuống
“ Bình Nam Vương hảo uy phong dám ngăn trở ý chí của bản Cung, tối nay cầm roi gai nhập Vương Phủ, bản Cung đính thân hảo hảo nhìn xem Bình Nam Vương ngươi xương có bao cứng, giờ thì tạm biệt”
“ Cung kính không bằng tuân mệnh, Nương Nương yên tâm tối tay ta phó hẹn… roi mây, roi gai, roi da đều có hết”
Cái quái gì thế này, cái nhà này toàn quái thai.
Quan viên triều đình đùng là hiểu không hết hai vị lão đại đang diễn tuồng gì.
Cái gì mà tạm biệt, hai người vẫn ở Càn Nguyên Điện mà?
Nghe điều Bình Vương sẽ bị đánh roi, bị vợ quật roi biết bao nhục nhã thế mà mặt mày lại hớn hở như bắt được vàng.
Khí thế lúc nãy đâu? Hay chúng ta hoa mắt, lúc này Bình Vương gia bản mặt nhịn nhọt chỉ thừ dán lên trán ba chữ cẩu nô tài của Nhiếp Chính Vương.
Thật là thế sự này quá khó hiểu đi.
“ Mời Nương Nương tiếp tục tuyên cáo vấn đề giáo dục”
Ngô Khảo Ký làm động các mời sau đó lại ngồi xuống ghế, ăn bánh uống trà.
“ Nghiêm túc điểm… không ăn uống..Lý Thuật đâu, đi thu lại trà bánh của Bệ Hạ và Bình Nam Vương.
Lục trong người bọn hắn, có bao nhiêu bánh thu hết lại”
“ Dạ” Lý Thuật mặt méo xẹo.
Lục người Vương gia, lục người Sùng Đế? Ối mẹ ơi.
“ Khỏi cẩn xét, bản vương giao nộp”
Ngô Khảo Ký hì hà móc trong người ra, bánh ngọt còn năm sáu cái, đám quan viên đúng là mở rộng tầm mắt rồi.
Đi nghị triều mà nhét nhiều đồ ăn trong người vậy đúng là thiên hạ đệ nhất nhân.
Cổ kim xưa nay không ai có.
“ Theo tôi thấy kiểu trầu này không hợp lý.
Văn võ bá quan đều đứng trầu, mấy canh giờ, thân thể mệt mỏi thì đầu óc kém minh mẫn, khém minh mẫn thì làm việc sao tốt được, theo tôi thấy nên bố trí bàn ghế, buổi thiết triều nên chia thời gian nghỉ hợp lý phục vụ trà bánh khôi phụ sức khoẻ”
Ngô Khảo Ký vừa giao nộp bánh vừa bâng quơ nói làu bàu than vãn.
“ Chuẩn, sau này cứ thế mà làm”
Shock nặng.
Cả đam quan viên không ngờ yêu cầu vô lý vậy có thể được đồng ý, uy nghiêm Hoàng gia còn đâu?
“ Thưa Nương Nương, Vương Gia, Bệ Hạ… cái này không hợp lễ giáo.
Có vi phạm uy nghiêm Hoàng gia”
Một vị bên lễ bộ đứng ra can gián.
“ Uy nghiêm của Hoàng gia không phải ở việc các ngươi đứng hay ngồi trong thiết triều.
Đứng mà trong lòng không phục bản Cung cong không bằng ngồi mà chuyên tâm làm việc , nghĩ cho quốc gia xã tắc”
“ Bản cung cần các ngươi làm việc cho xã tắc, cho Việt tộc hùng mạnh, chứ không cần các ngươi diễn tuồng cung kính rồi biếng nhác sau lưng”
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký giơ một ngón tay cái bí mật hướng Lý Từ Huy khen ngợi.
“ Chúng thần( Hạ Quan) đã hiểu, Nương Nương Thánh Minh, Vương Gia, Bệ Hạ Thánh Minh”
Nói đến đây còn lèm bèm gì nữa, đây là việc có lợi cho thần tử, Hoàng Tộc không ngại thì bọn hắn thần tử ngại cái gì đây.
“ Gói gói lại tối mang vào điện cho Trẫm” Sùng Đế thì không nghe lọt, lúc này hắn đàn giao nạp bánh ngọt cho Lý Thuận đồng thời căn dặn Lý Thuận gói lại bánh thu được của Ngô Khảo Ký mang vào điện cho hắn dùng.
Bánh của Ngô Khảo Ký rõ ràng ngon rồi, có đường kẹo mạch nha bên trong, ngọt thanh man mát.
Bánh đó không ngon mới lạ.
Thời này làm gì có đường, toàn phải dùng mật ong để chế bánh, mà mật ong có phải lúc nào cũng tìm được, ngay cả hoàng cung cũng không khác.
Vả lại mật ong là phết ngoài, còn mật mạch nha là trộn cùng nhân ngọt dịu.
Bánh này là từ Vương Phủ ra , Lý Từ Huy ngoài các mặt đã biết còn là cao thủ làm bánh, rất nhiều loại bánh ngọt thời hiện đại được nàng tái hiện nơi đây đâu.
Độc môn như vậy chỉ Vương Phủ có thôi.
Sùng đế không bị đầu độc mới lạ đấy.
“ Vấn đề khoa cử nói sau vậy, ba ngày sau nghị triều sẽ bàn lại”
“Về sách giáo khoa ta đồng ý là nên chỉnh biên, việc này giao cho Bộ Giáo Dục cùng Hàn Lâm viện phối hợp làm việc, trong một năm phải cho ra kết quả.”
“ Nay Bổ Nhiệm Phạm Trọng Mưu Thượng Thư Giáo Dục Bộ, Lê Văn Thịnh Hữu Thị Lang Giáo Dục Bộ.
Tả Thị Lang Phan Như Thành.
Lang Trung thì Trọng Mưu Khanh, Văn Thịnh Khanh lên mộ cái đề án tấu lên bản Cung”
“ Trung Thư Tỉnh nhanh chóng soạn chỉ bổ nhiệm”
“ Về phần Dân Bộ Thượng Thư trống ra thì….tạm thời để Lê Duy Đống Hữu Bộ Thị Lang kiêm nhiệm, chờ Thượng Thư Tỉnh lên chương trình tìm kiếm nhân tài tiến cử lên bản Cung xem xét”
Lý Từ Huy bắt đầu đâu ra đấy xử lý chính vụ, các quan dăm dắp hô hớn Nương Nương anh minh.
Ngô Khảo Ký cũng thấy làm kỳ, Lý Từ Huy lúc này sử lý chính vụ rất mượt mà, đâu ra đấy và rất cường đại, ngay cả Ký cũng tự thẹn không bằng.
Phạm Trọng Mưu sướng, phê … lòi.
Dân Bộ quản lý dân cư, dân số, hộ tịch, hoàng sách, điều tra nô tỳ số lượng, tá điền số lượng.
Tổ chức dân dựng thôn dựng làng khai hoang các kiểu.
Công việc lặt vặt lại vất vả, mồi thơm không có.
Nhưng Bộ Giáo Dục khác nhé.
Nghe nói ý là giáo hoá toàn dân chắc chắn lên chương trình rồi, bao nhiêu lương lậu cho thầy đồ, bao nhiêu xây dựng học xá? Chỗ này béo bở bao nhiêu trời biết.
Quan trọng nhất là danh tiếng, xây học xá, xây thư viện khắp Đại Việt, học sinh học ra đã coi hắn là nửa thầy rồi còn gì.
Lại là tề danh chỉnh biên sách giáo khoa… vậy thì..
danh thơm ngàn đời.
Lợi có danh có không phê sao được.
Phê ngang tầm Phạm Trọng Mưu là Lê Văn Thịnh, quan cư tam phẩm, nhảy một cái năm cấp trời của ta ơi.
Lê Văn Thịnh không biết mình đã như thế nào về đến….
quán nhậu.
Tay trong tay cùng Phạm Trọng Mưu.
Hai kẻ thắng lớn nhất ngày hôm nay lần lâng trong tiền hô hậu ủng mà đi thanh lâu nhậu.
Đi theo bọn hắn là một đám Cách Tân Nho học đảng.
Lúc này có bốn ghê Lang Trung ở Giáo Dục Bộ trống đấy, quyền quyết định lại nằm trong tay Trọng Mưu cùng Văn Thịnh.
Cả đâm Cách Tân Nho Học Đảng là đang rất kì vọng đâu….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...