“ Lý Nguyên Hào ngươi dẫn hai ngàn kỵ tiên phong tiến vào Thăng Long, yêu cầu tất cả thiên tử binh ngoại trừ Quảng Vũ doanh trở lại trong trại, không được phép ra ngoài.”
Lý Từ Huy uy nghiêm ra lệnh.
“ Lý Thành Trung hiệu uý, Quảng Vũ doanh….
Do ngươi tiếp quản tăng từ Thần Sách Chuẩn Hiệu Uý thành Thần Sách Chánh Hiệu Uý chánh ngũ phẩm , lãnh đạo Quảng Vũ Doanh trấn thủ Vương Phủ” Lý Từ Huy tiếp tục ra mệnh lệnh.
“ Bề tôi tuân mệnh cảm tạ Nương Nương thiên tuế” Lý Thành Trung vội vã quỳ xuống cảm ơn.
Trong lòng thằng này thầm may mắn , hấn thân là Quảng Vũ doanh người nhà ở ngoại thành cho nên mới trở thành nhóm đầu tiên đầu hàng Lý Từ Huy, nếu hắn xuất thân tam doanh còn lại thì thứ này may mắn thăng cấp đâu rơi lên đầu của hắn được.
“ Khoan vội, Đỗ Bách ngươi tạm thời nhậm chứ phó chỉ huy Quảng Vũ Doanh ngay lập tức dẫn quân đi trấn thủ Vương Phủ tránh kẻ gian thừa cơ Thăng Long loạn mà gây sự, còn Lý Thành trung dẫn đường cho đại quân đi vào tiếp quản nội thành”
Một miếng cà rốt một cây gậy, thâm ý rõ ràng, để Đỗ Bách làm phó chỉ huy Quảng Vũ vừa là giám thị vừa là gõ một chút Lý Thành Trung.
Cả Thành Trung lẫn Đỗ Bách dạ vang nhanh chóng như lệnh mà hành.
“ Truyền lệnh xuống dưới toàn quân vào thành.
Cấm chỉ tơ hào một đồng một cắc của người dân, lấy một cái kim sợi chỉ của dân ngay lập tức trảm thủ, kẻ làm tướng quản quân không nghiêm hạ ba bậc, ba mươi trượng phạt”
Lý Từ Huy hét lớn trước ba quân, tuy tiếng hét không bá đạo trầm thấp như nam tướng nhưng lại không thiếu oai phong cùng uy nghiêm.
Lúc này chúng tướng đã hết sức bái phục “ tài cầm” quân của Lý Từ Huy, thật thật giả giả lẫm lộn.
Nghi binh mưu kế hàng hàng.
Việc lấp sông san thành giờ đây mọi người đã hiểu là nghi binh, Lý Từ Huy có bố trí phía sau khiến thiên tử quân quy hàng từ trong nội bộ Long Thành đánh ra.
Thế nhưng lấp sông san thành không hoàn toàn là nghi binh, chúng tướng đều hiểu rằng ngay cả thiên tử binh không hàng thì cách đánh này cũng có tỉ lệ thắng cao lắm.
Do đó thật thật giả giả lẫn lộn vô cùng, hai tay cùng vẽ đều là kế sách có thể hạ Thăng Long.
Như vậy chúng tướng không phục được hay sao?
Điểm thứ hai đó là không ai nhìn ra mưu đồ bỏ trốn của Kiều Thạc, chỉ có Lý Từ Huy nghĩ đến, tuy rằng hơi muộn Kiều Thạc đã chạy mất nhưng chỉ nội điều này đã làm chúng tướng bái phục vô cùng.
Tất nhiên Huy sẽ không đi giải thích đây là cụ Kiệt nhắc nhở rồi… Ả lẳng lặng ôm vinh quang về mình.
Nói thẳng lúc này Lý Từ Huy mạnh hơn Ỷ Lan quá nhiều, Ỷ Lan cuối cùng cũng chỉ là giỏi về chính trị, giỏi một tay cân bằng điều khiển các thế lực, nhưng nàng không có cái tài cũng không có cái gan cầm quân đánh trận.
Do đó uy tín của nàng trong giới quân sự bằng không.
Nhưng Lý Từ Huy sau lần này Bắc Chinh ai dám nói nàng không có khả năng lãnh binh?
Ít nhất lúc này có quá nhiều tướng sĩ đang ngưỡng mộ, thần tượng nàng.
Uy tín trong quân của nàng cực cao.
Để xem lúc này nhập chủ Thăng Long thì nàng sẽ thể hiện bản lãnh chính trị ra sao?
Tất nhiên không cần nói nhiều, chính trị đi đôi quân sự, Ỷ Lan không có quân sự ủng hộ, nàng chỉ là có phe cách quân sự ủng hộ, bản thân nàng không cầm quân, cho nên nhiều việc vẫn bó buộc chân tay.
Nhưng Lý Từ Huy chính là trong tay cầm trọng binh, vì vậy lời nói chính trị của nàng tự nhiên đã có trọng lượng sẵn rồi.
“ Khởi bẩm Nương Nương Hoàng Đế Bệ Hạ vẫn an toàn, lúc này Hoàng Đế cùng quan viên, cung nữ thái giám đang đi tới Diệu Đức Môn nghện giá Nương Nương” một tên nữ thị vệ phi ngựa phóng lại phía đại quân nơi Lý Từ Huy mà bẩm báo.
Vị này nữ thị vệ dùng từ có vẻ hơi ngược, ai đời Hoàng Đế đi nghênh giá Quận Chúa? Thế nhưng ở đây không một ai thắc mắc điều này.
Vua nhỏ bị đám kiêu binh hãn tướng coi thường rồi, trong mắt bọn họ chủ của Long Thành này chỉ có một, đó chính là vị Nữ Chủ Soái Anh Tư Cân Quắc đang ngồi trên chiến mã kia.
Thử hỏi rằng phụ nữ oai phong như vậy có mấy ai, Nhị Trưng Nhất Triệu âu cũng đến vậy là cùng.
Ỷ Lan có được danh nhiếp chính quyền bính nặng nề nhưng thiếu đi cái anh tư võ soái thống lĩnh tam quân như đám người kia.
“ Đi Diệu Đức Môn” Lý Từ Huy không nói nhiều, nàng phất roi ngựa chỉ về phía trước.
Thăng Long thành nàng cũng thuộc đường đấy.
Người ta không hề nhìn thấy một chút vẻ đắc ý hay kiêu căng tự mãn gì của Lý Từ Huy, ai cũng biết nàng sắp bước lệ bực vinh quang cao nhất của Đai Việt, chúng tướng lòng còn xốn xang bất định không thôi, nhưng khi họ nhìn về nữ chủ soái mày liễu vẫn cau, gương mặt không thả lỏng, không kiêu không nịnh thì cảm thấy tự xấu hổ vô cùng.
Thật ra chúng tướng hiểu nhầm, Lý Từ Huy không bị đỉnh vinh quang làm cho xao động bởi lẽ nàng đang phân tâm, trong đầu nàng lúc này là kế hoạch trả đũa Ngô Khảo Ký ngoại tình, sự ghen tuông nó lớn đến nỗi vinh quang gì cũng không làm nàng sao nhãng.
(Chết mày rồi Ký ơi).
Sùng Đế năm nay chín tuổi, hắn lúc này vùng vằng đẩy ra đam thái giám cung nữ hầu hạ mày lon ton chạy về phía trước mặt mũi tèm nhem khom lưng phía Lý Từ Huy.
“ Chị gái, Lý Càn Nhân ra mắt chị gái, chị gái thiên tuế”
Một đám văn sĩ thấy thái độ của Hoàng đế Đại Việt như vậy thì la lớn Bệ Hạ sau đó đấm ngự dậm chân than trời trách đất.
Lý Từ Huy ngón cái đẩy chuôi kiếm mấy ly, chỉ kém chút không ức chế nổi mà chém chết thằng lỏi con chưa đầy mười tuổi trước mặt này.
Ba cái món đồ vặt này qua mắt được Huy?
Tư thái của Sùng Đế đủ thấp, đủ nhọ, đủ khúm núm, xem ra là ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng hắn quên đi một việc, hắn chỉ mới chín tuổi, chín tuổi mà dám một mình chạy lên trước tam quân tướng sĩ giáp mão chỉnh tề đằng đằng hung khí? Không nói đến trong quân thiếu chiến tượng chiến mã đang dàn hàng.
Chín tuổi dám chạy đến gần đám hung vật trên?
Phải bao nhiêu can đảm , bao nhiêu to gan lớn mật thì một đứa bé chín tuổi mới dám tới gần đám hung vật nọ?
Chỉ cần nghĩ đến thế thôi đủ thấy Sùng Đế rất can đảm, hắn đã can đảm vậy lại giả dạng bộ mặt lem luốc mèo hoa khóc khóc mếu mếu hô to tỉ tỉ chạy đến làm thân?
Việc lạ ắt có quái, thằng này rất không tầm thường.
Để hắn lớn lên thì cực nguy hiểm.
Cho nên phản ứng đầu tiên của Lý Từ Huy là muốn bạt đao, tất nhiên đây chỉ là phản ứng bộc phát mà thôi, Huy dằn được.
Nói chung dạo này sát tính của Huy rất lớn, từ lúc nàng tự tay ra lệnh tru sát Ngô gia Hoa Lư thì nàng dường như đã đạp vỡ một rào cản nào đó, để khiến cho đến lúc này đây sát tính của nàng là không tầm thường rồi.
“ Hạ mã”
Lý Từ Huy lạnh nhạt ra lệnh, một tên thân binh lực lưỡng vác đến một bậc thang gỗ sợ son thiếp vàng đặt bên bụng ngựa.
Lạch cạnh… lẹt xẹt… tích tách…
Toàn Bộ Diệu Đức Môn mấy ngàn người vạn con mắt đàn chăm chú mục thị từng hành động từng bước chân của Huy.
Không ai dám thở mạnh, không ai phát ra tiếng động.
Toàn trường chỉ có tiếng chiến giáp trên người Huy lạch cạch.
Tiến bước chân từ ủng thép va dội với nền đá xanh cũng chư từng tiếng trống lạch cạch va đập vào tâm can từng người ở đây.
Đám sĩ nho hàn môn vừa khóc rống thể hiện trung quân ái quốc gì đó lúc này im de, bọn họ mồ hôi lạnh toát đầy người lúc nào không hay.
Mén Lý Từ Huy tuy không cap lớn như chiến tướng, thân hình của nàng có vẻ hạc mai, nhưng không ai ở đây không thấy bóng dáng ấy rất vĩ đại.
Chỉ thấy Lý Từ Huy một thân bọc thép chiến giáp cởi ra mũ thép từ từ lạch cạch đến bên Sùng đế, tay ả vẫn chốn lên đốc kiếm, dáng đi thanh thoát nhưng lại không thiếu mĩ cảm.
Choàng gấm đỏ đung đưa sau lưng như tạo thêm điểm nhấn.
“ Bệ Hạ, thứ lỗi cho ta không thể hành lễ một thân chiến giáp khó bề tự nhiên hoạt động”
“ Người cũng đứng thẳng thôi, chúng ta đúng là tỷ đệ, lễ thân tộc thì lúc nào không người ngoài có thể dùng, lúc này quần thần có mặt, ta và ngài là quân thần không nên dùng lễ tiết đó”
Lời nói của Lý Từ Huy như kim châm trong bọc.
Ý rằng nàng đang một thân chiến giáp sẽ không hành lễ với Sùng Đế được, đây là nguyên nhân khách quan, không ai trách móc gì được.
Mặt khác lễ của Sùng Đế nàng nhận, coi đây là lễ thân tộc địa vị tỉ đệ nhưng lại lên tiếng trách Sùng Đế không nên làm chuyện này trước mặt người ngoài.
Nghĩa là không có người ngoài Sùng Đế vẫn phải giữ lễ này với Lý Từ Huy.
Cái này bá bạo hay không bá đạo?
Nhưng lời nói của nàng lại không ai móc máy gì được và phá giải hoàn toàn một đám cảnh tượng trước đó Lý Càn Nhân gây nên.
Hiệp một Sùng Đế bại thê thảm, chẳng những bị nhìn thấu nội tâm, mấy cái mưu vặt nhằm gây bất mãn sĩ phu nhóm với Lý Từ Huy đều bị phá giải.
Sùng Đế thẳng người ngước mặt nhìn vào Lý Từ Huy, hắn giật mình né tránh, gương mặt xinh đẹp nụ cười từ ái không giả, nhưng ánh mắt kia cặp mày kia còn sắc bén hơn dao như đang nhìn thấu nội tâm Sùng Đế.
Một thiếu niên chín tuổi không sợ thiên quân vạn mã nhưng lại sợ một ánh mắt thoáng qua.
“ Quân sĩ xuống ngựa, lập tức tiếp quản canh phòng Nội Thành” Lý Từ Huy hời hợt ra lệnh, sau đó lững thững dắt theo đám nữ thị vệ thẳng bước xuyên qua đám sĩ nho quan viên.
“ Các vị giải tán đi thôi, ngày mai quá ngọ tới Thị Triều điện Triều Nghị” Lý Từ Huy càng là đơn giản ra lệnh cho đám quan viên giải tán.
Đám này như được đại xá mà lạy dài rồi rút sạch.
Sùng Đế dẫn theo đám hoạn quan, cung nữ lẽo đẽo đi theo sau đám người Lý Từ Huy hắn khẽ cúi đầu ánh mắt lập lòe nhìn đám sĩ nho như cún con trốn chạy mà ánh mắt ảm đạm đi nhiều.
Lý Từ Huy không thể hành lễ vì chiến giáp? Dối trá.
Thứ Lý Từ Huy mặc đó là Full Plate Medieval độc hữu chiến giáp chỉ mình nàng có được.
Vì sao Lý Từ Huy chơi kiểu chiến giáp châu âu thế kỷ 15 này đơn giản vì sợ chết.
Lần đầu ra trận cầm quân không sợ chết mới lạ.
Chiến giáp Medieval này được thợ thủ công của Bố Chính dày công chế tạo riêng cho Lý Từ Huy, nói thẳng công sức để chế tạo một bộ chiến giáp này đỉnh tầm hai ba mươi bộ chiến giáp Lorica Segmentata.
Nhưng đắt sắt ra miếng, loại Full Plate Medieval chiến giáp này rất khó bị xuyên thủng.
Người mặc nó được bảo vệ đến 95% cơ thể, mà cường độ bảo vệ cực mạnh.
Tên nỏ vĩ khí cá nhân rất khó xuyên thủng.
Nhưng một thân mén như Lý Từ Huy có thể mang loại chiến giáp khủng này sao? mang rồi cử động như thế nào? Mén Huy không bị đè chết à?
Sự thật thì.
Áo giáp Trung Cổ to, dày, nặng nề và cục mịch, chậm chạp? Hay trang bị quá kín nhưng kiếm vẫn chém lủng...!là những gì các bạn cảm nhận thấy hay biết về chúng.
Không chỉ là từ những ánh nhìn đầu tiên đã đánh giá quá vội vàng như vậy, đã vậy nhận định sai lầm này còn được củng cố thông qua những miêu tả từ phim ảnh, sách truyện và văn hoá đại chúng nói chung mà chưa có sự kiểm chứng về lịch sử.
Cũng phải thôi, đây sẽ là những gì bạn cảm nhận được khi thấy đống sắt thép kia phủ toàn thân, kín mít gần như không có kẽ hở.
Nhưng, bộ giáp tấm toàn thân thực sự như trên không hề nặng nề như bạn tưởng! Thật vậy, đã có rất nhiều thử nghiệm cho thấy người mặc loại giáp này vẫn có thể hoạt động bình thường mà đôi khi lại cực kỳ nhanh nhẹn, linh hoạt và cân bằng.
Lạ hơn là người mặc hoàn toàn có thể nhào lộn, leo trèo… bình thường kể cả khi mặc thứ giáp này!
Theo như những số liệu được giới lịch sử nghiên cứu và đo đạc, những bộ giáp tấm toàn thân (full plate) kể trên đều chỉ nặng từ 25-27 kg, chẳng hạn bộ giáp Milanese của Ý chỉ nặng khoảng 26 kg! Bộ giáp nặng nhất với các tấm giáp dày chỉ có thể mặc khi ở trên lưng ngựa dành riêng cho môn thể thao võ thuật jousting (cưỡi ngựa đấu thương) của Hiệp sĩ từng được ghi nhận nặng nhất cũng chỉ đạt cỡ 35 kg, tuy nhiên thì loại giáp này thực sự không hề được dùng trên chiến trường.
Đấy là với thể loại giáp được làm bằng sắt non, muốn chắc phải tăng độ dày.
Với thép Bố Chính thì trọng lượng này giảm rất nhiều.
Loại giáp tấm này còn nhẹ hơn nhiều so với hành trang của lục quân hiện đại về khối lượng! Ví dụ, hành trang lẫn súng ống đạn dược của quân đội Mỹ phải mang rơi vào khoảng 100 pounds tức xấp xỉ 40-45 kg, Việt Nam thì tầm 30kg , cộng với việc liên tục hành quân với tình trạng trọng lượng dồn hết vào lưng vai, khiến tỷ lệ viêm khớp thoái hóa và gai xương của những người lính hiện đại là rất cao! Trong khi đó, các bộ giáp tấm lẫn vũ khí thời Trung Cổ lại phân bổ đều trọng lượng toàn thân và được tải bớt khi Hiệp sĩ cưỡi ngựa.
Nếu so sánh, giáp tấm Trung Cổ chỉ nặng ngang với trang bị của những người lính cứu hỏa hiện đại!
Thậm chí nếu so sánh độ linh hoạt thì một người mặc full plate và một chiến binh samurai chiến giáp có độ linh hoạt như nhau.
Nhưng diện tích bảo vệ cùng cường độ bảo vệ thì full plate tuyệt hơn nhiều.
Với công nghệ của Bố Chính thì giáp của Lý Từ Huy chỉ tầm 19 kg toàn thân, trọng lượng lại phân bố vào hông không đè nặng lên vai cho nên di chuyển là dễ dàng.
Nhất là Lý Từ Huy toàn cưỡi ngựa cho nên không mệt nhọc gì.
Thế mới nói Lý Từ Huy viện cớ mặc giáp không hành lễ là nói điêu rồi bà con ơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...