“ Ai, là đứa khốn kiếp não tàn nào vô lúc này diệt Trịnh gia, chán sống cả rồi, chán sống cả rồi.
Mau mau truyền ý chỉ của trẫm tru di cửu tộc của tên khốn nạn kia, ngâm muối vôi gửi cho Liêu Đông Vương tạ tội”
Triệu Húc sau sững sờ ngỡ ngàng là run rẩy hoảng sợ đến tột độ.
Hắn quát mắng thái giám nhưng giọng điều đầy sợ hãi run rẩy ai cũng nghe qua.
Đặc biệt khi nhắc đến Liêu Đông Vương thì giọng hắn trong bất chi bất giác đầy cung kính, có lẽ bản thân Triệu Húc cũ không ý thức được điều này.
Bản năng đi, đây là bản năng của nhược thú khi nhắc về hung thú.
Con thỏ tuy căm hận sói nhưng khi kể chuyện về sói dĩ nhiên nó sẽ đầy cung kính khi nhắc về, mặc dù sói không có mặt, vì trong linh hồn thỏ luôn có bản năng sợ hãi khi nhắc về sói.
“ Sao còn không đi truyền ý trẫm, ngươi quỳ đây làm gì?”
Triệu Húc quát lớn tên Tổng Quản Thái Giám thân phúc.
“ Khởi bẩm..
khởi bẩm quan gia, hung thủ lúc này vẫn chưa biết được là ai...” Thái Giám lo sợ run rẩy quỳ nơi đó báo tin.
“ Các ngươi khi quân hay đàn vũ nhục trí tuệ của trẫm” Triệu Húc gào thét
“ Trịnh gia Huỳnh Dương là bình thường gia tộc? Bọn hắn là thế gia, là thế gia ngươi hiểu chưa, là lưu truyền bất thế gia, ở Huỳnh Dương bọn hắn như thổ hoàng đế các ngươi nghĩ trẫm không nhìn thấu thế gia các ngươi? Trịnh gia thếu ẩn dấu giáp sĩ sao? Không hai ngàn cũng ba ngàn, ai có thể diệt bọn hắn?”
“ Thành vệ quân lúc đó ở đâu, chuyện lớn như vậy Thành Vệ quân hẳn phải biết mà can thiệp”
“ Trẫm nhớ chỉ huy sứ Huỳnh Dương là Trịnh Cán con em Trịnh gia mà?”
Triệu Húc dồn dập hỏi.
“ Bẩm...!Bẩm quan gia...!Trịnh Cán chỉ huy bị đầu độc chết, Trịnh Bằng Cử, Trịnh Chiêu Mẫn, Trịnh Hoài các vị tiểu tướng quân trong doanh đều đồng loạt bị ám sát....!bên đó ...!bên đó ...!Trịnh Gia Phủ nửa đêm bị tập kích, đám gia nô Trịnh gia tại chỗ chỉ không đến hai trăm, số còn lại vẫn là đóng ở thông trang ngoại thành không tiếp viện kịp”
Tổng Quản Thái giám thông qua nguồn tin riêng từ bản thân, lại kết hợp mật tháp của triều đình, rồi có cả văn thư của binh bộ, lại bộ các ban ngành mà tổng kết lên kết quả.
Kết quả cuối cùng, kẻ ra tay có thông thiên pháp lực , người thường đụng không nổi, Thái Giám hắn cũng đụng không nổi, không dám mở miệng suy đoán linh tinh.
Thôi thì cứ thật chuyện báo lên.
“ Hảo thủ đoạn , hảo đảm lược, Huỳnh Dương ngay cạnh Khai Phong mà cỡ này kinh thiên đại án xảy ra, lạ nói không một ai biết, không một ai hay.
Binh bộ, Lại Bộ, Hình Bộ của trẫm là bài trí, hay đợi đến một ngày ngay cả trẫm bị ám sát cũng không ai hai biết? Trả lời như vậy coi như xong.
Các ngươi khá lắm....!lũ chó nô tài này”
Triệu Húc chửi mắng nhưng hắn biết truyện này không đơn giản và liên luỵ quá nhiều, phải nói là liên luỵ quá nhiều các nhân vật thông thiên ở Đại Tống.
Ngay cả Triệu Húc hắn cũng phân vân không biết có nên đụng vào hay không.
Triệu Húc có đoán ra được hung thủ không, không đoán ra được và cũng không muốn đoán.
Đoán ra rồi thì sao, đây chắc hẳn không phải đơn lẻ một người, một vài thế lực mà phải là một tập hợp các thế lực liên đới.
Để đầu cộc chỉ huy sứ, ám sát Bách Hộ chỉ huy, lại để cho quan viên các bộ không quá nhúng tay tra thì không thể nào là ngoại lai thế lực.
— QUẢNG CÁO —
Ban đầu Triệu Húc nghi ngờ Đại Liêu thám tử, hay mấy cái Tiểu Mân Quốc ở Phương Nam, thậm chí hắn nghi ngờ cả Thổ Phồn Quốc.
Vì nếu Đại Tống và Liêu Đông sống mái với nhau thì đám này được lợi nhất.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại không thể, đám người kia tuy cũng có năng lực nhưng đây là nội địa Đại Tống, kế bên Kinh Sư, nếu đám người kia có năng lực như vậy chúng đã dư sức tiêu diệt Đại Tống, không cần vẽ vời gì mưu kế đổ dầu vào lửa quan hệ Tống- Liêu Đông.
Một đối tượng thứ ba được nghi ngờ đến chính là người Liêu Đông tự làm chuyện này, có thể Ngô Khảo Tước tự làm để thêm lý do đánh Tống, để quân dâm Liêu Đông thêm quyết tâm chiến đấu.
Nhưng Triệu Húc gạt đi, hổ dữ không ăn thịt con, Liêu Đông Vương làm vậy chỉ tổ thanh danh nát bét mà chẳng có lợi gì, vì giờ đây đến Triệu Húc cũng thừa nhận Liêu Đông đang chiếm ưu thê trên chiến trường.
Liêu Đông Vương không cần làm chuyện thừa này.
Có thể là tranh đấu hậu cung ở Liêu Đông, đám phi tần Liêu Đông Vương toàn là người nhà mẹ đẻ có thế lực, đám này muốn đoạt đích vị phải diệt Trịnh Quý Phi cùng Liêu Đông Thế Tử.
Khả năng này không thấp nhất là bên cạnh thành Huỳnh Dương vẫn có 1700 quân Liêu Đông danh nghĩa hộ vệ Vương Phi, 300 quân thì trong phủ đệ Trịnh gia thiếp thân bảo vệ.
Lực lượng này nếu muốn diệt Trịnh gia cũng có sức lực đó.
Mà người lãnh đạo hai ngàn kỵ mã này của Liêu Đông là Hô Luân Ất Cáp cũng là một trong những em vợ của Liêu Đông Vương.
Có lẽ nào tên này vì chị gái mình tranh sủng mà giết Trịnh Vương Phi, đồ cả nhà Trịnh gia?
Triệu Húc lắc đầu, cách làm ấu trĩ này không được, vả lại một ngàn bảy trăm quân Liêu Đông ngoài thành bị Thủ Quận Quân Đại Tống đóng quân bao vây xung quanh có chắp cánh khó thoát.
Ba trăm quân Liêu Đông trong thành nghe nói cũng bị giết gần hết, xác bị băm nhừ như tương.
Cho nên người Liêu Đông đồ Trịnh Gia coi như bỏ.
“ Vậy thì chỉ có người Đại Tống làm chuyện này rồi” Triệu Húc thầm nghĩ.
Là phe muốn rời đô, hay là phe tập đoàn quan lại phương Bắc không muốn rời đô.
Hay là đám cỏ đầu tường không chính kiến nhưng tự phong mình là trung lập nhóm kia?
Triệu Húc rối rắm.
Đây không giống hành động của phe bảo thủ muốn đế đô ở lại Biện Kinh.
Đơn giản gây hoạ này rồi thì Triệu Húc hắn phải chạy nhanh, chạy rất nhanh.
Nếu không là không kịp, vì Liêu Đông Vương sắp phát điên mà bấy chấp mọi giá công Biện Kinh rồi.
Không chạy chờ chết à.
Cho nên hành động này là của phe phương Nam muốn rời kinh về Kiến Nghiệp thành?
Nghe có vẻ hợp lý, chỉ cần mâu thuẫn này xảy ra thì Triệu Húc ta nội trong một tháng phải chạy ngay đi Kiến Nghiệp rồi.
Nhưng nghĩ lại không phải nha, ý đồ chạy về Kiến Nghiệp tuy Triệu Húc không nói ra, chưa quyết định nhưng nhiều ám chỉ đã ra, Việc rời đô sớm đã định.
Triệu Húc hắn rất sợ Liêu Đông.
Nếu vậy thì phe sốt ruột phải là tập đoàn quan lại phương Bắc chứ? Tại sao tập đoàn quan lại phương nam lại đi đồ sát Trịnh gia lúc này.
Quá mây thuẫn, không thể lý giải được.
Nghi ngờ phe trung lập..
thôi đi, đám này không đủ lực lượng cũng như không có động cơ.
Bọn này chủ trương là nghị hoà sau đó rời đô tròn vòng 2-3 năm, xây xong Kinh Đô mới thì chạy.
Nếu đám này ám sát Trịnh gia thì làm gì có hoà đàm nữa mà bàn?
— QUẢNG CÁO —
Kết luận lại Triệu Húc hắn không đoán ra được hung thủ là ai, và cũng không muốn đoán nữa.
“ Giả Tường Trịnh Vương Phi và Liêu Đông Thế tử đã chết?”
“ Bẩm quan gia không rõ , theo như Ty Mật Sứ điều tra hiện trường thì nhiều phụ nữ và trẻ em xác chết cháy co quắp rất khó nhận diện cho nên không thể xác định.
Có ba cặp xác chết cháy tư thế mẹ ôm con có đồng lứa tuổi với Liêu Đông Thế Tử nhưng vẫn chưa dám khẳng định”
Tên thái giám tổng quản trả lời thật chi tiết.
“ Truyền lệnh Trẫm mau gấp tập hợp văn võ bá quan vào triều nghị sự.
Hai tên Vương An Thạch và Tư Mã Quang cho Thái y đến , khống chế lên kiệu vào cung.
Đến lúc này còn giả bệnh tật nữa sao?”
Triệu Húc hầm hừ ra lệnh, trong lúc đó đầu óc loạn chuyển tìm kế sách đối ứng.
“ Im lặng, trật tự, trẫm triệu các khanh tới để tìm cách giải quyết vấn đề không phải để cãi nhau”
Võ Các Điện nơi Triệu Húc chuyên dùng tiếp kiến các đại thần quan trọng để bàn bạc những chuyện hệ trọng quốc gia.
Lúc này các trọng thần Đại Tống đang như chợ vỡ cãi nhau khiến Triệu Húc như muốn nổi bão.
“ Khởi bẩm quan gia, theo thần vẫn là hoà đàm”
Một vị đại thần phe trung lập đứng ra phát biểu.
“ Đến lúc này còn hoà đàm? Liêu Đông Vương liệu có còn bình tĩnh nghe hoà đam?” Triệu Húc cáu gắt, đám hủ nho, đã nhận định thứ gì là sống chết bám đến cùng không biến báo.
“ Khởi bẩm Quan gia, mấu chốt lúc này không phải tìm ra ai thực sự là kẻ thủ ác Trịnh gia mà là tìm người thế tội làm dịu cơn giận của Liêu Đông Vương.
Còn về Trịnh thị Vương Phi mất chúng ta có thể tặng Liêu Đông Vương một vị mới Vương phi cao quý hơn , xinh đẹp hơn , tài năng hơn là đủ, lại thêm nhiều của cải hồi môn, thần nghĩ đều là con người, không khỏi không bị đả động” vị kia đại thần lại lên tiếng...
“ Dê thế tội, lại bù Vương Phi? Là ai? Tiền bạc thì không quá vấn đề” Tôn ái khanh ngươi nói rõ một chút.
Triệu Húc nghe ý tưởng này không tồi nên hỏi rõ.
“ Dê thế tội thì đơn giản đám Liêu Đông quân ở ngoại thành Huỳnh Dương là tốt nhất, tạo một số chứng cớ đám này mưu sát Trịnh Quý Phi là tranh đấu hậu cung Liêu Đông mà ra.
Bắt nhốt chúng đưa về cho Liêu Đông Vương thẩm tra, trên đường đi bị đám chủ mưu sau màn ở Liêu Đông tập kích diệt khẩu, toàn bộ chết hết.
Tốt nói chuyện”
Vị Tôn học sĩ miệng lưỡi tung bay khiến cho nhiều người gật gù tán thưởng kế hay, ngay cả Triệu Húc cũng thấy có lý.
Đúng lúc này có tin báo gấp...
— QUẢNG CÁO —
“ Báo...!bẩm báo quan gia, bẩm báo các vị đại nhân tin cấp báo 800 dặm, đám Liêu Đông quân ở Huỳnh Dương đột phá vòng vây chạy về Tây An đã mất dâu vết”
Sững sờ...
sững sờ...
Lại sững sờ...
Tôn học sĩ chết cứng chôn chân một chỗ
“ Đám khốn kiếp ăn hại, một vạn nĂm ngàn quân vây chưa đến hai ngàn quân Liêu Đông cũng không được, trẫm nuôi các ngươi để làm gì?”
“ Khụ Khụ… không có trâu dắt chó đi cày, tìm lấy một bang thổ phỉ chém đầu gửi Liêu Đông vương, nói Trịnh gia bị Thổ Phỉ tập là được rồi, cái này là vấn đề thái độ mà không phải vấn đề chân thực hung thủ.”
“ Quan trọng nhất vẫn là đền bù.
Đức An Quận chúa tuổi cũng gần đôi mươi, tài sắc vẹn toàn lại là hoàng gia thân thích người, không có gì thích hợp hơn, nếu Tống – Liêu Đông có thể kết duyên Tần Tấn thì… có lẽ mọi chuyện sẽ dễ nói chuyện hơn”
Đức An quận chúa em gái út của Triệu Húc, mẹ chỉ là một cung nữ tầm thường là con gái cuối cùng của Triệu Thự, năm nay mười chín, tuy có hô phối cùng Hứa Giác một tên Phiên thuộc Triều Châu nhưng lúc này một tên phiên thuộc có so sánh bằng Liêu Đông Vương hay không thì ai cũng rõ.
“ Không cần phải nhục quốc thể đến vậy, Đại Tống ta lúc nào phải nhờ vào váy đàn bà để lay lắt sống nhục?”
Trong đám trọng thần một người quát lớn.
Không phải Tô Thức tô đại học sĩ thì là ai.
Tô Thức Tô Đông Pha lần này trận doanh không rõ, hắn thực tế Hàn Môn xuất thân, không quan hệ tập đoàn nam -bắc.
Nhưng hắn lại theo Tư Mã Quang phe bảo thủ, lại là bạn thân Vương An Thạch phe tân pháp.
Nói chung để phân trận doanh tên này cực khó.
“ Thứ cần gửi đến cho Liêu Đông Vương là hai cái đầu người, một là Trịnh Tú Tú hai là con trai của hắn.
Ta có kế phá Liêu Đông cũng không cần gấp gáp rời kinh đô.
Phá Liêu Đông rồi các vị bàn lại nên rời hay không rời lúc này tính sau”
Tô Thức rõng rạc tuyên bố phá Liêu Đông khiến toàn trường khiếp sợ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...