Lý Triều Bá Đạo Phò Mã


" Làm khó tam đệ rồi"
Cả Ngô Khảo Tước và Ngô Khảo Tích ánh mắt nhìn nhau như thấu hiểu.
Trận này thắng là trong suy nghĩ của họ không có gì.

Nhưng cách thắng này thật khó nói.
Việc tàn sát nhân mạng trong chiến tranh là bình thường, nhưng cách thức giết người rất quan trọng, đao chém, kiếm đam, thương xuyên, tên bắn, ấy là bình thường cái chết.
Nhưng đạn pháo của quân đội mà Ngô Khảo Ký mang đến Hà Bắc cách giết người quá kinh dị, quá khủng khiếp.

Không những làm quân địch sợ hãi mà chính quân Liêu Đông cũng ớn lạnh mà xa cách.
Vấn đề đặt ra là cả Tích và Ký đều hiểu Tước muốn lấy quy hàng làm chính để chinh phục thành trì Hà Bắc,
Lấy cách đánh vượt trội về ưu thế, san hào lấp thành để khiến quân đội bên trong thành biết chống cự là vô nghĩa mà đầu hàng.
Nói cho cùng biên quân ở các thành trì này chiếm số lượng nhỏ, đa phần là người Hà Bắc quân địa phương.
Mà đã là người Hà Bắc thì đó là con dân tương lai của Bắc Nguyên triều.

Nếu như vậy Tước phải lấy quy hàng làm chính tránh việc đồ sát máu tanh quá mức khiến cho Liêu Đông Hà Bắc sau này khó nhập làm một.
Nhưng một trận đồ sát trên đã khiến quân trong thành quá sợ hãi , tâm lý bóng ma đè nặng, và danh tiếng của Ngô Khảo Tước sẽ bị ảnh hưởng không ít.

Đây chính là điểm khó của Tước vì hắn khôn chỉ phải đánh thắng trận, thu phục Hà Bắc mà hắn còn phải đánh làm sao cho dễ coi, đánh làm sao cho cả hai vùng Hà Bắc-Liêu Đông còn có thể nhìn nhau.
" Hai vị đại nhân đang bàn bạc chuyện gì quan trọng mà vẻ mặt thất thần như vậy, có thể cho tiểu thân tham gia sao?"
Đúng lúc này một tên dám tự tiện vén lên lều chướng của cả Ký ca lẫn Tích ca mà tự nhiên bước vào.

Kẻ này không muốn sống nữa?
Liếc mắt lườm lườm tên khốn kiếp tự tiện kia , Ngô Khảo Ký cười khổ.
— QUẢNG CÁO —
" Tam đệ ngươi đến đúng lúc, ngồi xuống đi có chuyện quan trọng cần bàn"
" Chuyện quan trọng? là vị lão phụ thân đại nhân của chúng ta bị miễn chức tước, ở nhà nhàm chán cưới thêm tiểu thiếp sinh cho chúng ta một cái tiểu đệ đệ?"
Ngô Khảo Tước ngả ngớn cười vang làm như không có chuyện gì.
" Thật muốn đánh ngươi" Tích ca cười khổ.
" Tới tới, đại ca, chúng ta làm một hồi luận bàn" Ngô Khảo Tước đặc sệt thảo nguyên hương vị, xoa xoa hai tay vẻ như muốn bắt đầu tỉ thí.
" Tam đệ bớt nháo.


Nói chính sự, chuyện ngày hôm nay ngươi cảm thấy ra sao?" Ngô Khảo Ký quát nhẹ.
" Ra sao là ra sao nhị ca, ta cảm thấy rất tốt" Ngô Khảo Tước trầm ngâm một chút, lựa lời một chút rồi nói ra.
" Tốt là tốt thế nào? cách giết người như ác ma luyện ngục đó, đến cả ta cũng không nhịn được mà nôn khan một hồi.

Chuyện này giải quyết không thoả thì cực ảnh hưởng đến danh tiếng của ngươi sau này.

Được rồi không nói nhiều chuyện này để Đại ca cùng ta giúp ngươi bãi bình" Ngô Khảo lên tiếng , Tích ca một bên gật đầu coi như đồng ý thuyết pháp này.
" Giải quyết, là hai ca lại chơi tung tin đồn, cái gì mà tàn sát người là lính phương Nam của Ký ca , cái gì mà Ký ca mới là kẻ nghĩ ra phương pháp giết người tà ác trên.

Sau đó lại cử sứ giả vào thành một lượt giải thích cùng quân sĩ xuất thân Hà Bắc trong thành Tế Nam, sau đó là một màn hiền vương nhận quy hàng?"
“ Tiếng xấu về nhị ca ngươi, còn ta sẽ mang danh hiền vương, rồi con dân Hà Bắc sẽ bị mị lực của ta chinh phục mà ngoan như cừu để ta chăn thả?”
“ Hai ca nghĩ quá nhiều rồi, các ngươi lo lắng ta gây nhiều nợ máu không thể thống nhất Hà Bắc, dân Liêu Đông cùng dân Hà Bắc sẽ chia tách khiến ta khó lòng quản lý?”
Ngô Khảo Tước nhẹ nhàng nói chuyện, hắn nhưng mà thấu hiểu hết, còn gần như đoán được toàn bộ dự định của Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tích.

“ Vậy ngươi dự định ra sao?” Ngô Khảo Tích cau mày hỏi tới.

— QUẢNG CÁO —
“ Đại ca có gì đâu mà dự định, việc người thảo nguyên tái ngoại cùng người Hà Bắc nội địa mâu thuẫn nhau đâu phải ngày một ngày hai.

Nói đến cai trị bọn họ mà cả hai miền đồng lòng chắc gì một kẻ xuất thân người Việt như ta có thể dễ dàng?”
“ Lại nói đến danh tiếng xấu một chút có là gì, ta chiếu theo ý đại ca ngồi lên vị trí hoàng đế Bắc Nguyên thì ta chính là lưng ngựa đánh ra hoàng đế giang sơn loại này.

Những ngày qua ta đã đọc nhiều sử sách, có một câu ta tâm đắc nhất.

Hiền Vương chưa bao giờ tranh nổi thiên hạ, chưa bao giờ có Thánh Nhân làm hoàng đế.

Người Nguyên sợ ta thì sao, người Hà Bắc e ngại ta thì sao? Đây chính là điều ta muốn thấy”
“Đại ca nhị ca, các ngươi hẳn không thể cả đời ở Bắc Nguyên rồi.


Các ngươi đi rồi thì ta cũng có thể chỉ dựa vào bản thân mà đứng vững.

Ở thảo nguyên không giống Trung Nguyên, lại càng khác Đại Việt.

Làm gì có lấy đức phục nhân, ở thảo nguyên chỉ có con sói đầu đàn hùng mạnh dẫn bày sói dong duổi tứ phương săn bắn, đó là thảo nguyên lý niệm.

Trước khi là Hoàng Đế Bắc Nguyên thì ta là Vương Gia ở Liêu Đông , vì vậy cái này đạo lý thảo nguyên ta sẽ theo, lấy thảo nguyên trị Hà Bắc nhưng lại lấy Hà Bắc khống thảo nguyên.

Chỉ như vậy ta mới đứng vững ở Bắc Nguyên này”
“ Do đó, cái danh hiền vương không cần…”
Ngô Khảo Tước thẳng thắn nói chuyện, đạo lý hắn có, đấy là đạo lý của thảo nguyên người, thứ mà cả Ngô Khảo Ký và Ngô Khảo Tích không hiểu.

Thứ hắn nói là đế vương thảo nguyên mạn bắc, thứ đó cả hai người ca chưa đủ trình để nghĩ tới.

Ngô Khảo Ký trầm ngâm: “ Tam đệ ngươi thực sự trưởng thành, buồn cười cho ta mấy ngày trước còn nhức đầu suy nghĩ vạch ra phương hướng trị quốc tương laic ho ngươi.

Nhưng lúc này ta mới hiểu đó là suy nghĩ thiển cận của ta mà thôi.

Tam đệ ngươi nhìn thấu triệt hơn chúng ta nhiều, hiểu rõ thảo nguyên”.
“ Nhị ca ngươi nói đi đâu rồi, những thứ này là ta học từ ngươi” Ngô Khảo Tước quýnh lên , hắn sợ hãi nhị ca giận lãy.

“ Từ ta, bớt nói ba xạo, từ ta sao ta không tự nhận thấy mình có các đặc điểm đó nhỉ, không cần ngại nhị ca, ta không nhỏ mọn như vậy” Ngô Khảo Ký cười cười đấm vào vai Khảo Tước.

“ Không không, ta không nói dối để làm nhị ca ngươi hài lòng.

Ta từ lúc hiểu chuyện đã bắt trước theo hành động của ngươi, bắt trước cách suy nghĩ của ngươi, cách ngươi xử lí tình huống.

Ta thực sự là nói thật, những thứ này ta có thể nghĩ được hoàn toàn là bị nhị ca ngươi ảnh hưởng cực lớn” Ngô Khảo Tước vội vàng bộc bạch, hắn chân thành tình cảm không giống như nói dối.


Ngô Khảo Ký trầm mặc, chẳng nhẽ hắn bình thường thể hiện ra bên ngoài chính là vậy sao? Là kẻ có dã tâm thống trị đến như vậy?
Ngô Khảo Ký ánh mắt dò xét nhìn qua Ngô Khảo Tích.
Tích ca gật gật đầu.

Hóa ra, hóa ra từ trước đến nay, người trong cơn mê chỉ có mình ta, Ngô Khảo Ký cười khổ.

Chính mình mới là người khó đánh giá bản thân nhất.

Thì ra hành động từ trước đến nay đã bộc lộ dã tâm khiến ngay cả người thân bên cạnh đều nhìn thấy.

Ngô Khảo Ký bắt đầu sắp xếp lại những gì đã trải qua.

Hắn là một bác sĩ ngoại khoa, đây mới là thế mạnh của hắn.

Nếu hắn không có dã tâm thì chắc chắn sẽ đi theo con đường này phát triển.

Lại nói đến Ngô Khảo Ký hắn luôn nghĩ phát triển kinh tế, giáo dục khiến cho Văn hóa của Tộc Việt không bị phương Bắc đánh cắp sau đó nhận vơ là của người Phương Bắc sáng tạo nên.

Đây mới chính là cái suy nghĩ hắn luôn tự biện trong đầu để làm mục đích sống của một kẻ xuyên không.

— QUẢNG CÁO —
Nhưng sự thật hắn đã làm được gì?
Nói thẳng ra là chẳng làm được gì phục vụ mục đích tưởng như cao đẹp ấy.

Trong vô thức hắn liên tục phát triển kinh tế để phục vụ mục đích quân sự.

Thời gian hắn có đến 80% là suy nghĩ cải tiến máy móc để chế tạo vũ khí mới, ngày càng cường đại hơn.

Giúp cụ Lý Thường Kiệt chiến thắng dễ dàng hơn ở phương bắc để giảm xương máu của con em Việt Tộc? lại là ngụy biện trắng trợn, để làm điều đó hắn không cần phát triển Bố Chính thành một cái thùng sắt đầy gai nhọn như vậy.

Có thể biện minh Ngô Khảo Ký hắn xây dựng quân đội bằng mọi giá để phòng người Chiêm.

Lại là ngụy biện, nếu không có tư tưởng xưng vương xưng đế ngấm ngầm trong máu thao tác.


Một người bình thường không bao giờ có suy nghĩ lấy sức một Châu đấu một Quốc.

Nếu là một bác sĩ thông thường không dã tâm xuyên không, trong tình huống đó sẽ chuẩn bị tổng động viên toàn bộ dân chúng Bố Chính trốn qua Đèo Ngang trước khi quân Chiêm đánh qua.

Gan phải bao lớn, khí phách phải bao đảm mới dám đương đầu cùng mấy vạn quân Chiêm thủy bộ cùng xâm lăng.

Đừng lôi cái tinh thần dân tộc mỗi người trai Đại Việt nếu xuyên không đều làm vậy.

Thẳng thừng mà nói chín phần chín sẽ bỏ chạy thục mạng.

Không có mộng đế vương, dòng máu không có cái bất khuất, ít kẻ dám làm như vậy.

Có muôn ngàn cách sống chung cùng Ỷ Lan Thái Hậu nếu trong đầu không có mộng đế vương.

Vì Ỷ Lan Thái Hậu đã vươn cành ô lưu kết thông gia với hắn.

Ngô Khảo Ký cái miệng luôn leo lẻo không mộng tưởng đế vương chỉ muốn làm gì đó cho dân tộc, nhưng hành động của hắn lại trái ngược hoàn toàn.

Tất nhiên những hành động đó là vô thức cho nên dẫn đến hành vi của Ngô Khảo Ký đôi khi đầu đuôi bất nhất.

Điển hình nhất đó chính là thành lập cơ quan tình báo khủng bố để giám sát ngược triều đình, phong tỏa tin tức từ Bố Chính.

Nhưng hắn lại cung cấp cho triều đình Đại Việt không ít công nghệ cốt lõi.

Đây chính là chỗ mâu thuẫn của Ngô Khảo Ký khi hắn chưa thức tỉnh và chưa ý thức được bản thân thực sự muốn làm gì.

Cũng phải thôi, xuyên không là một việc không ai có thể thích nghi cho được, sự lồng ghép đan chéo giữ tư tưởng hiện đại cùng phong kiến sẽ khiến bất khì ai ở tình huống đó sẽ rối loạn.

Đến lúc này Ngô Khảo Ký đã hoàn toàn hiểu hắn muốn gì và cần làm gì.

Đơn giản vì hành vi của hắn từ trước đến nay đã bộc lộ tất cả, chỉ cần tĩnh tâm nhìn lại mà thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui