" Thằng khốn họ Quách này quá trơn trượt, phí bao công lao sức lực của lão tử vẫn để hắn chạy thoát , mẹ kiếp tức chết lão tử."
Ngô Khảo Tước nhìn Nghi Lâm Thành xa xa trước mặt chửi đổng một hồi....
" Các ngươi nhìn đi đây là Đại Tống quân mà cha chú các ngươi gọi là nhược kê quân, mẹ kiếp gọi đám rùa ra ra đây mà đánh.
Quách Quỳ không hổ là danh tướng , bị dương mưu âm mưu song hợp ép đến đường cùng mà trong thời giam ngăn vẫn có thể làm ra sách lược vạn toàn đến vậy"
" Nhìn đó mà học, không được kinh thường bất kì con mồi nào hùng Sư vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực"
Ngô Khảo Tước bực dọc gõ đầu từng đứa em vợ, đây là tiền công dạy bảo nha.
Kính nể, đám trẻ thảo nguyên lúc này mới thực sự kính nể một phen giao phong nghẹt thở của hai đại Soái tướng ở hai bên trận doanh.
Bọn chúng trước khi đến Tế Nam đã nghĩ đến với vạn toàn kế sách âm hiểm xảo trá của Liêu Đông Vương thì ai có thể tránh nổi.
Bọn hắn đang nghĩ đến lúc lao đến Tế Nam sẽ hừng hực chém giết Tống quân lập đầu danh trạng.
Nhưng thực tế rất phũ, Liêu Đông Vương của bọn chúng làm mùng một thì đối phương tướng soái của Đại Tống cũng làm ngày rằm.
Quách quỳ cho một vạn kỵ duy nhất của Đại Tống mở đường đẩy nhanh về Trịnh Châu, mười bốn vạn đại quân bộ binh chia năm lộ tiền hậu tả hữu , trung quân như một cái con nhím gai từ từ đi về Trịnh Châu cần vương.
Nhìn quân Tống hành quân quy củ nhịp nhàng bố trí phòng thủ trận địa khắp nơi, nghiêm cẩn, thận trọng vô cùng, hắn chưa tìm được điểm nào đột phá mười ba vạn bộ binh này.
Năm vạn bộ binh còn lại Quách Quỳ cáo già không dây dưa ở Tế Nam mà cho chạy về Nghi Lâm, vừa rình rập đánh lén Tế Nam vừa thủ vững trong thành trì khiến quân Liêu Đông phải dè chừng không thể toàn lực đánh Tế Nam nữa.
Đúng là cay độc cáo già dụng binh , không hổ là kẻ có thể dằng co đấu trí đấu dũng cả năm trời với Lý Thường Kiệt ở Như Nguyệt Sông trong lịch sử.
" Đại vương như vậy chúng ta thất bại? hay ta ta dẫn theo một đội Kỵ binh quấy phá hậu phương quân Tống" Hoàng Nhan A Cốt Đả không cam lòng.
"Bốp"
"Ái"
" Ngu không thể tả, thế nào là thắng, thế nào la bại? Ngươi đã học chơi cờ của người Trung Nguyên?" Ngô Khảo Tước sau bực tức qua đi, chửi đổng một hồi thì tinh thần lại phấn chấn như thường.
Sinh Long hoạ hổ nhảy nhót tưng bừng chỉ điểm giang sơn.
Cái này có phải trong truyền thuyết cảnh giới < thắng không kiêu, bại không nản>? — QUẢNG CÁO —
“ Ta có học đánh cờ của bọn họ, tướng sĩ tượng?” Hoàng Nhan tiểu tử cái hiểu cái không mà trả lời.
“ Trong đánh cờ quan trọng là thế toàn cục chứ không phải việc được thua ăn hơn một hai quân cờ, chiến trường chính là một bàn cờ khổng lồ, mà ở đây thế cục mới là quan trọng nhất yếu tố.
Có những kẻ đánh trăm trận chiến cục bộ không thua trận nào nhưng quốc gia hắn vẫn diệt vong, vì thế không còn, một hai trận thắng của vị tướng quân kia không ý nghĩa”
Lúc này không chỉ đám nhóc nhỏ tuổi lắng nghe mà ngay cả đám anh vợ lớn tuổi, kinh nghiệm trận mạc cũng đi tới thành thật xuống ngựa ngước nhìn Đại Vương đang chỉ về xa xa.
“ Nếu nói lần này Quách hồ ly kinh nghiệm trận mạc, có linh cảm tuyệt vời mà tránh được một lần ta tính kế.
Nhìn bề ngoài chúng ta thua đúng không? Bỏ bao nhiêu công sức lại xôi hỏng bỏng không.
Địch nhân bỏ chạy mất cả, một tên Tống cũng giết không được, vậy là chúng ta thua rồi? Ở đây có kẻ nào cao kiến cứ mạnh dạn nói ta không trách tội.
Các ngươi đều là Đại Nguyên Liêu Quốc cốt cán tương lai, là tay phải tay trái của ta giúp ta dành thiên hạ, giữ thiên hạ.
Vậy thì phải có chính kiến của mình, nói ra đi”
Ngô Khảo Tước hào sảng đứng giữa ba quân hô hào lớn tiếng việc hắn để xổng con mồi, để Tống quân chạy thoát.
Mất công mất sức chạy vòng vòng mấy ngàn dặm cả tháng trời toi công, một thành trì Đại Tống hạ không được, một lương gạo đại Tống cướp không xong.
Đây có gọi là thất bại không?
Rõ ràn nếu nhìn trước mắt là thất bại, nhưng mọi người đều cảm thấy có thâm ý gì đó, mà bản thân họ nghĩ không ra nổi.
Tất cả không thể mở miệng, Ngô Khảo Tước chỉ đành lắc đầu.
Đám này còn phải rất lâu mới trở thành trụ cột, phải rất lâu mới có thể độc lập một phương giúp Ngô Khảo Tước hắn tranh thiên hạ.
“ Ta gợi ý, xét trên bình diện vây bắt tiêu hao sinh lực quân Tống ở ngoại thành Tế Nam chúng ta thất bại cục bộ nơi này.
Nhưng về đại thế chúng ta thắng lợi , các ngươi ở nơi này ai có thể lý giải ta lập tức thăng thành Vạn Phu trưởng quản lý một vạn kỵ tinh nhuệ vương đình” Ngô Khảo Tước cho ra đề tài, cho hướng dẫn, cho cả hứa hẹn ban thưởng, chỉ chờ có nhân tài nhìn ra trọng điểm chuyện này.
“ Đại Vương , ta xin được phép nói.”
“ Hả Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc, rất tốt, cứ tự tiện nói không ngại” Ngô Khảo Tước động viên.
“ Ô Nhã Thúc xin bêu xấu” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc tay phải để lên ngực trái cúi người thấp hành lễ.
“ Theo tôi thấy Kỵ Binh chúng ta công thành không tốt, người trung nguyên giỏi công thủ thành, về tiểu đả đúng là chúng ta để chạy Quách Quỳ thật đáng tiếc, nhưng mục tiêu chúng ta hội họp cùng quân nông dân Bắc Hà đã đạt thành, kể từ đây chúng ta có năm mươi vạn đại quân người Trung Nguyên làm pháo hôi công thành chiếm đất.
Đây là đại thế mà người Tống đã mất, họ sẽ thua to ở Hà Bắc này”
Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc khiêm tốn lên tiếng, hắn không thể không khiêm tốn, Nữ Chân lúc nay chỉ là một tộc nhỏ phụ thuộc vào người Liêu, họ luôn có tự tin của bản thân.
Lần này xuất chinh Hoàng Nhan Thác Bạt Lý đã dốc toàn lực Hoàng Nhan bộ mới dược ba ngàn binh trong đó chỉ có hai trăn được chọn vào Vương Đình quân của Liêu Đông Vương.
Trong ba mươi sáu bộ đi theo Đại Vương chinh chiến lần này thì Hoàng Nhan bộ không tính là nhiều, lại còn là danh phận phụ thuộc Đại Liêu một tiểu tộc cho nên Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc, cảm thấy mình nên khiêm tốn.
“ Rất tốt Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc, tuy ngươi nói chỉ đúng một phần nhỏ nhưng ngươi có dũng khí đứng lên nói ra suy nghĩ bản thân đã là rất tốt, nhưng ngươi chưa đủ tầm để lên làm vạn phu tưởng Vương Đình Cấm Vệ.
Nhưng lần này ta sẽ ghi nhớ một công cho ngươi, sau này cộng dồn tính toán”
— QUẢNG CÁO —
“ Còn ai có ý kiến?” Ngô Khảo Tước quát lớn, có Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc dẫn đầu một đám thanh thiếu niên thảo nguyên mạnh dạn đưa ra suy nghĩ của mình, nhưng đều là phiến diện và thiếu thốn, chưa đủ tầm lên làm vạn phu trưởng.
“ Các ngươi nói đều có đúng có sai, nhưng dám nhìn cái người khác không nhìn đến đã là tốt rồi.
Dũng sĩ thảo nguyên các ngươi xứng đáng, dan dạ , dũng cảm, trung thành, không sợ chết.
Nhưng nhiêu đó chưa đủ, đánh nhau không phải chỉ toàn dựa cơ bắp mà còn phải dùng cái đầu suy nghĩ.”
“ Người Tống chiến đấu nhược kê, nếu một đấu một , dũng sĩ thảo nguyên ta có thể bóp chết Tống Binh bằng tay không, chúng ta có thiết kỵ vạn, chiến sĩ thảo nguyên người người có thể bắn tên múa đao thương từ nhỏ.
Thảo nguyên trẻ em từ nhỏ sống trên lưng ngựa là kỵ bịn cường đại trời sinh, cớ sao bao nhiêu ưu thế chúng ta vẫn không chinh phục được trung nguyên một đám nông dân cầm vũ khí?”
“Vì trung nguyên tường thành cao, hào sâu? Thảo nguyên chiến sĩ không giỏi công thành? Không không.
Đó chỉ là nguỵ biện, người Trung Nguyên tuy nhược kê sức chiến đấu nhưng lại quỷ kế đa đoan, âm mưu dương mưu tầng tâng lớp lớp.
Thảo nguyên chiến sĩ của chúng ta thì quá ngay thẳng, nói trắng ra là chỉ ưa dùng cơ bắp, ít dùng đầu suy nghĩ chuyện.”
“ Lần này dạy các người về đại thế trong trận chiến cũng là nói cho các ngươi hiểu cách vận dụng đầu óc trong chiến tranh có bao nhiêu lợi”
Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc nghe đến suất thần, đám trẻ còn lại càng là sùng bái lắng nghe.
Ngô Khảo Tước dừng lại một chút rồi tiếp tục nói.
“ Không cần biết Quách Quỳ hắn trốn được bao người, bảo toàn bao nhiêu lực lượng, một khi hắn tuân mệnh Biện Kinh Triệu Húc tiểu tử rút quân về Trịnh Châu thì hắn đã mất đi đại thế, trận chiến này chỉ là vũ đài của riêng chúng ta Liêu Đông thảo nguyên các dũng sĩ”
“ Thứ chúng ta cần nhất lúc này là gì?”
“ Là một con đường vận chuyển tài nguyên chiến tranh cuồn cuộn đến Hà Bắc, thứ chúng ta cần là một quân sự trọng điểm vị trí , tiến có thể đánh Trung Nguyên, lui có thể giữ Tường Thành bảo vệ Tái Ngoại gia hương.”
“ Nơi này chính là Tế Nam, là binh gia phải đoạt một vùng đất nếu muốn tiến từ phương Bắc vào Trung Nguyên.”
“ Các ngươi hãy nhìn kĩ thế cục, lúc này quân Quách Quỳ rút đi , chúng ta có thể đả thông đường biển, từ đây cuồn cuộn lương thực, thuốc men, vũ khí sẽ tới Tế Nam, có Tế Nam làm bàn đạp chúng ta có thể tiến đánh Bắc Bình.
Bảy vạn kỵ binh của đám lão cha rùa đen của các ngươi ở An Dương sẽ chặn đứng viện quân Quách Quỳ muốn hỗ trợ Bắc Bình.
Bắc Bình là cô thành chậm rãi mà đánh thôi.”
“ Hạ được Bắc Bình thì đó sẽ trở thành hậu phương thứ hai, từ đây Tái ngoại, trường thành, Bắc Bình, Tế Nam nối thành một mảng , đại thế đã thành, Hà Bắc Tất định.
Cái gì Nghi Lâm, cái gì Thạch Gia Trang, sẽ chỉ là đồ trong túi chúng ta”
“ Còn một điểm nữa , Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc ngươi nói không tệ, thảo nguyên chiến sĩ công thành không phải sở trường, nhưng tiếp theo đây ta sẽ dạy cho các ngươi hiểu cách dùng ngựa bay lên tường thành, để các ngươi hiểu chỉ cần dùng đầu óc có thể biến chuyện không tưởng thành hiện thực”
“ Tiếp đó ta phê phán ngươi Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc, Hà Bắc dân sau này chính là Đại Nguyên Liêu Quốc ta, họ không phải pháo hôi, các ngươi phải có sự tôn trọng nhất định cho Hà Bắc Nghĩa quân.
Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc ta hỏi ngươi, đã bao giờ Bản Vương coi Nữ Chân bộ các ngươi là ti tiện dân phụ thuộc Liêu Quốc? Đã bao giờ ta coi các ngươi là pháo hôi trên chiến trường? Nếu ta chưa từng có hành động như vậy với Nữ Chân Bộ có nghĩa là trong mắt ta mọi con dân trong lãnh thổ bản vương cai quản đều bình đẳng.
Bản vương chỉ nhìn tài năng không xét xuất thân”
Ngô Khảo Tước là nói thật lòng, hắn tuổi thơ vì xuất thân hèn kém mà Ngô gia không ai chú ý đến hắn ngoại trừ Nhị ca.
Cho nên cái này tư tưởng ăn sâu vào máu, chỉ xét tài năng không xét xuất thân.
— QUẢNG CÁO —
Lời nói của Ngô Khảo Tước khiến đám thanh thiếu niên thảo nguyên đâng trào cả đám nhảy xuống ngựa quỳ dạp nơi đó hô vang trung thành.
Hô lớn nhất vang dội nhất có lẽ là huynh đệ Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc.
Nhưng đó chỉ là chuyện phụ, ngày hôm nay đám người thảo nguyên mới nhìn thấy một mặt khác của chiến tranh, không phải cứ người đông, ngựa đông, vũ khí tốt, dũng cảm xông lên là chiến thắng, nơi này là trung nguyên không phải thảo nguyên, địa hình phức tạp.
Nơi nơi cạm bẫy, thảo nguyên chiến sĩ nếu còn đầu óc thẳng băng thì khó có ngày hoàn toàn thống lĩnh nơi này.
Chỉ vài lời của Đại Vương đã vạch ra đại thế của trận này, một đại thế mà Đại Vương đã dày công dựng lên, từng bước từng bước đẩy Quách Quỳ vào thế không thể phản kháng.
Đây mới là chiến tranh, đây phải chăng chính là lấy trí tuệ thắng cơ bắp.
Cả đám hô vang trung thành nhưng trong lòng lại dung động suy nghĩ, những nhên nhóm về tư tưởng mới đã len lỏi vào một đám thế hệ đại diện tương lai mới của thảo nguyên.
Tất nhiên lời nói của Ngô Khảo Tước có phiến diện nhưng đám này không có nhận ra.
Sở dĩ người thảo nguyên anh dũng thiện chiến toàn dân là binh, lại có tiên thiên lợi thế đó chính là kỵ chiến hùng mạnh đi lại như gió, cung tên thì gần như trăm phần trăm biết sử dụng, nhưng họ vẫn không thể chinh phục trung nguyên.
Không phải chỉ vì vấn đề mưu lươc, vấn đề đầu óc mà còn nhiều vấn đề khác khiến họ vẫn chưa đánh sâu được vào Trung nguyên vùng đất.
Ví như vấn đề dân số, khoa học kỹ thuật, đoàn kết, lương thảo trù bị chiến tranh, vũ khí.
Đây toàn là những vấn đề khó khăn mà trước mắt thảo nguyên chưa giải quyết được.
Tất nhiên những vấn đề này có Ngô Khảo Ký giải quyết cho nên Ngô Khảo Tước mới dám mạnh miệng tuyên bố hắn dùng trí tuệ giúp thảo nguyên chinh phục trung nguyên.
Không có Ngô Khảo Ký buff nhiệt tình thì thách bố Ngô Khảo Tước không dám mạnh miệng như vậy.
Nhưng không thể nói Ngô Khảo Tước không kỳ tài, hắn đúng là kỳ tài quân sự, ngay từ khi Đại Tống dở chò vườn không nhà trống đối phó kị binh cả gần hai mươi vạn của Ngô Khảo Ký thì tên này đã lên kế hoạch đưa Quách Quỳ vào thế.
Đầu tiên Ngô Khảo Ký giữ binh ở phía bắc Trường Thành mà không phát, tạo áp lực Quánh Quỳ phải dẫn quân lên Bắc Bình phòng thủ.
Nhưng Ngô Khảo Tước lại lợi dụng lực lượng của Ngô Khảo Ký tổ chức khởi nghĩa nôn dân ở Hà Bắc uy hiếp Tế Nam.
Tế Nam là quân sự chi địa trọng yếu của cả Hà Bắc cho nên triều đình dĩ nhiên lệnh Quách Quỳ đi dẹp loạn.
Lúc này Quách Quỳ bất đắc dĩ chia quân lần một để lại binh lực ở Bắc Bình, Thạch Gia Trang và An Dương, mệnh lệnh quân thủ thành chết không ra tiếp chiến.
Kể từ đó Ngô Khảo Tước có dám tiến vào theo hướng tây nen theo sơn lĩnh cũng chẳng thể làm gì, gì hậu quân lương thực của Ngô Khảo Tước rất dễ bị Bắc Bình quân tập kích, không có lương thực lại gặp vường không nhà trống kế sách thì mười vạn đại quân Liêu Đông có lẽ phải rút lui nhanh chóng.
Nếu không rút lui thì hay quá, Quách Quỳ sẽ chờ Liêu Đông quân hết lương sau đó tiền hậu giáp kích.
Quân Bắc Bình, Thạch gia Trang sẽ ùa ra chặn đường lui, quân Quách Quỳ sẽ truy sát, gọn kìm một thế lại thiếu lương, vị Liêu Đông Vương sẽ bỏ mạng ở Hà Bắc.
Nhưng kế này của Quách Quỳ lại bị Ngô Khảo Tước phá bằng mấy viên lương khô.
Đến lúc Quách Quỳ biết chuyện đã muộn, Biện Kinh bị uy hiếp ra lệnh chiếu cần vương, đây cũng là Ngô Khảo Tước tính toán.
Quách Quỳ lại phải lần hai chia quân về Trịnh Châu, đến lúc này họ Quách có biết bị mắc mưu cũng vô lực quay về Tế Nam.
Đả thông đường biển, có lương thực, có vũ khí công thành, có năm mười vạn nghĩa binh Hà Nam.
Đại thế này một tay Ngô Khảo Tước dày công dựng lên.
Đại Vương cà lơ phất phở Ngô Khảo Tước quá đáng sợ kỳ tài quân sự.
Lão thành như Quách Quỳ cũng bị xoay đến vô lực hồi thiên.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...