Không kể thời đại này, thời đại nào thì quân nhu, vũ khí đều phải động trước khi động binh.
Đám người Liêu Đông không chỉ đơn giản chỉ có quân lương như vậy bá đạo, người Tống chỉ mới nhìn thấy một góc băng sương của vấn đề mà thôi.
“ Hoàng Nhân A Hặc Lý Bát lão rùa già, ông nói thử xem lúc này tin tức quân ta có lương khô đã đến tai Quách Quỳ chưa nhỉ” Ngô Khảo Tước buông thả ngồi trong doanh trướng miệng nhồm nhoàm miếng thịt ngựa béo ngậy, thẳng thừng mà nói lúc này phân biệt Ngô Khảo Tước với người du mục chỉ bằng cặp mắ hai mí và cái mũi cao thẳng của thằng này mà thôi.
Hắn còn thảo nguyên người hơn cả dân thảo nguyên, ăn miếng to uống bát lớn hào sảng khí phách.
“ Đại vương đưng gọi ta là rùa già nữa được không, rùa già có thể sinh ra vương phi ngủ cùng ngài a?” Hoàng Nhan lão đầu mặt như khổ qua làu bàu.
“ Cái này không chắc nha, vương phi nhà ta xinh đẹp như vậy ta đây là nghi ngờ, thống thiết nghi ngờ, cái này ta phải về hỏi nhạc mẫu đại nhân, Hoàng Nhan Ái Phi là ông nói sinh ra không tính” Ngô Khảo Tước khặc khặc cười lớn.
Cả doanh trướng đều cười, nhưng Hoàng Nhân A Hặc Lý Bát cũng không phật ý tức giận gì, đến cả con trai trưởng của lão là Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc cũng đang khà khà cười lớn.
Ở cái doanh trướng này ai không bị cái miệng của Đai Vương đả thương, tốt nhất không nói lại thì sẽ không tốt bị nhắm vào.
chỗ này tác xin lỗi có chút nhầm lẫn, lúc này thủ lĩnh tộc nữ chân chưa có thủ lãnh chân chính, Hoàng Nhạn bộ lạc chỉ là một bộ lạc hùng mạnh bậc nhất của người Nữ Chân ở Hắc Long Giang, thủ lãnh Hoàng Nhan bộ là Hoàng Nhân A Hặc Lý Bát phụ thân của Hoàng Nhan A Cốt Đả mà lịch sử dựng lên nhà Kim, trước đây tác nhầm tên phụ thân của Hoàng Nhan A Cốt Đả là Hoàng Nhan A Cốt Mẫn, xin lỗi độc giả vì sơ sót này.
“ Nói chính sự, Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc anh vợ, việc ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?” Ngô Khảo Tước cũng đúng mực dừng lại, hắn liếc mắt nhìn vị anh vợ đang ngoác miệng lớn mà hỏi.
“ Cái này hả, Đại Vương yên tâm mũi tên là bao đủ cho quân sĩ dùng, nếu không đủ Đại Vương cứ hỏi đầu của ta đây” Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc lớn tiếng vỗ ngực gào thét, cái thằng này đầu cạo trọc một nửa tóc thắt bím hai bên nhìn đô con vạm vỡ.
Thật là người dũng mãnh trời sinh.
Nhưng khốn nạn thay chính vì hắn bắt mắt nên luôn là đối tượng cho Vương gia luyện tay.
Toang thật rồi, tuy thảo nguyên người đấu vật đấu võ là chơi thật, không có chuyện ngươi là Vương gia thì ta nhường nhưng chính vì thế cũng có chuyện không phải ngươi là anh vợ thì ta nhẹ tay.
Cho nên vị Hoàng Nhan trưởng tử cứ vài bữa lại một lần hai mắt gấu trúc nằm trong lều rên hừ hừ.
Đại Vương nói riêng về võ lực là siêu quần bạt tụy, tay đôi đánh thắng Đại Vương nửa chiêu một thức, trong doanh trại này kẻ đó vẫn chưa sinh ra.
Ăn hành ngập mồm dĩ nhiên mối quan hệ cũng có gần đôi chút, Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc được giao nhiều trọng trách khá quan trọng.
Trong đó việc lo lắng đến mũi tên là một trong đó.
Người thảo nguyên chiến dựa vào cung tên là chính, giờ đây có một dám chuyên dùng Nỏ tên sức xuyên thấu cực mạnh được bố trí.
Tất cả đều liên quan đến tên, lương thực có thể mang theo lương khô, cỏ có thể đầy đường sau mưa.
Nhưng cung tên thiếu ở nơi chiến trường viễn chinh đó là chuyện muôn thủa của người thảo nguyên.
Tên bắn đi dung là có thể thu về tái sử dụng, nhưng không thiếu tên gãy thân cong không thể dùng nữa.
Vấn đề mũi tên số lượng luôn là nhức nhối.
Nhưng với Liêu Đông Việt Quốc đã không phải là vấn đề.
Mấy trăm cỗ máy vót tên loại nhỏ được mang theo quân, đây chính là chiến lược máy móc không được để lộ ra ngoài và được Ngô Khảo Tước tin tưởng giao cho Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc bảo vệ cùng sử dụng.
Đây mới chính là một trong những ân điển hạng nhất trong quân mà không phải ai cũng có được.
Mỗi cỗ máy vót tên này chỉ có năm mươi cân nặng, trong bị trên thân ngựa hoàn toàn đủ mang theo.
— QUẢNG CÁO —
Người thảo nguyên du mục lúc này không phải vừa đánh nhau vừa còng lung vót tên nữa, chỉ là tái chế mũi tên gang, đúc lại sau đó lắp đặt thân tên gỗ mà thôi.
Hà bắc tuy hạn hán nhưng không thiếu cây chết khô, không thiếu rừng cạn.
Chỉ cần gỗ không quá tồi cho vào máy vót tên vẫn có thể dùng.
Tất nhiên người Thảo Nguyên có loại gỗ thủy tùng chuyên làm Tên bắn, trọng lượng, độ đàn hồi của mũi tên rất quyết định đến độ chính xác.
Nhưng lúc này viễn chinh xa xôi ai quản điều này? Có mũi tên không ngừng cung cấp cho quân sĩ chiến đấu mới là quan trọng nhất.
Có máy vót tên hoàn toàn đủ cung cấp mấy vạn đại quân đánh mãi chưa kiệt quệ.
“ Đại Vương, đệ vẫn không hiểu tại sao người lại để đám mật thám kia mang bí mật quân lương của chúng ta về Tống, không phải binh thư có câu xuất kỳ bất ý mới tốt sao? Chúng ta có thể giữ bí mật đánh thẳng Biện Kinh khiến họ trở tay không kịp cơ mà?” Hoàng Nhan A Cốt đả thiếu nhiên nho nhỏ làm một cái thân binh theo hầu Ngô Khảo Tước lúc này líu lo hỏi.
Thằng này em vợ rất được Ngô Khảo Tước yêu thích và luôn mang theo bên người dạy dỗ không tiếc.
“Đánh Biện Kinh? Ngươi cưỡi ngựa bơi qua sông? Hay ngươi xuống ngựa đóng bè vượt sông?” Ngô Khảo Tước khinh bỉ ánh mắt nhìn tên em vợ ngây ngô đang há miện muốn trả lời nhưng lại không nghĩ ra đáp án hợp lý.
“ Có mấy đoạn sông ngựa có thể vượt…” Hoàng Nhan A Cốt Đả gân cổ cố phản bác.
“ Hoàng Nhan lão Quy, đây mới là cốt nhục chính xác của ngươi này… dung là tiểu quy con rùa” Ngô Khảo Tước chỉ chỉ Hoàng Nhan A Cốt Đả sau đó hướng về Hoàng Nhân A Hặc Lý Bát hét lớn.
“ Ta cũng không trêu chọc gì đại vương nha, ta nãy giờ vẫn ngồi yên không mở miệng, hà cớ gì đại vương cứ nhắm vào lão đầu ta?” Hoàng Nhân A Hặc Lý Bát cực kỳ phiền muộn.
Nhưng mà lão chợt suy nghĩ một chút lời Đại Vương nói.
Ý tứ gì đây?
Không đánh Biện Kinh.
Không đánh biện kinh thì tại sao lại hưng sư động chúng chạy gần hai ngàn dặm đến An Dương, đến đây để đi dạo à?
“ Đại vương khoan đã, ý tứ của ngài là không đánh Trịnh Châu, không công Biện Kinh Thành?” Cả đám tù trưởng bên dưới nhao nhao cả lên.
“ Ta nói này mấy lão đầu, các ngươi có phải một bày rùa già tụ tập đánh trận.
Chúng ta thảo nguyên chiến sĩ là cưỡi trên lưng chiến mã ngang dọc bình nguyên chém tướng đoạt cờ.
Anh hùng thảo nguyên không phải là rùa mà có thể bơi sông nhé.
Hoàng Hà có mấy chỗ nước nông có thể vượt sông, Quách Quỳ tên khốn kia không biết bố trí phòng thủ đợi quân ta rơi vào bẫy?” — QUẢNG CÁO —
“ Đóng bè qua sông, các ngươi ngoài hai ngàn Tây Âu Binh của ta xuống ngựa còn có thể chiến đấu, các ngươi xuống ngựa thì… chậc chậc”
“ Được rồi cứ cho ta hi sinh một phần ba quân số vượt sông Hoàng Hà, các ngươi lấy cái gì công thành Biện Kinh? Cho ngựa cắn cổng thành? Hay là các ngươi mấy lão rùa già đi đục chân thành? Phải rồi rùa sống lâu, các ngươi đục mười hai mươi năm có lẽ thủng thành Biện Kinh, nhưng mà bản Vương chờ không được nha”
Ngô Khảo Tước tiếp tục ăn uống tiếp tục mồm miệng tung bay đả kích người.
“ Vậy cuối cùng Đại Vương muốn chúng lão thần làm cái gì vậy? Một hồi chạy đến An Dương nói công chiếm Biện Kinh bắt Vua Tống, một hồi nói không đánh, chẳng nhẽ chúng ta đi dạo?” Bị xoay một hồi chúng lão già cũng thấy chóng mặt, tức giận thì không dám nhưng mỗi người cũng có chút chút chua lời nói.
“ Không đánh Biện Kinh, vòng xuống Tế Nam” Ngô Khảo Tước lúc này mới lộ ra ý định thực sự của hắn.
“ Vòng Tế Nam? Chúng ta đi một vòng lớn như vậy để đến phủ Tế Nam, Đại Vương của ta ơi, từ Bắc Bình tới Tế Nam nhiều nhất bốn trăm dặm, cớ sao chúng tha tha một vòng lớn đến hơn hai ngàn dặp đến Tế Nam.
Bộ xương già này của lão bị người dày vò chết rồi.” Một vị nhạc phụ có phần cao tuổi của Ngô Khảo Tước nước mắt đầm đìa than, hắn lần này theo quân đúng là bị hành hạ đến mục đám xương già rồi.
“ Hừ, ta hành quân nếu các ngươi cũng đoán được ý đồ thì Quách con hồ ly kia đoán không thành? Công thẳng Tế Nam, đến lúc đó lấp bao nhiêu xương cốt của anh hùng thảo nguyên mới đánh hạ được siêu cấp Thành Trì Tế Nam Phủ.
Nói các ngươi lão rùa không sai” Ngô Khảo Tước khinh bỉ hớp một bát rượu nhạt sau đó tiếp tục lên tiếng.
“ Ta quân hướng thẳng Biện Kinh theo lối Hàm Đan để quân Tống nghĩ có thể chặn hậu bởi Bắc Bình, Thạch Gia Trang, chờ khi quân ta lương thảo hết mệt mỏi chúng sẽ một lượt đánh tiền hậu giáp kích bẻ tan quân ta.
Do đó dĩ nhiên chúng không cần thiết điều động quá nhiều quân ở phương Tây mà tập chung quân ở phương Đông đánh dẹp Lưu Hữu Tài đang ở Tế Nam”
“Nhưng các ngươi nghĩ xem nếu Tống quân biết được Liêu Đông Việt Quốc có đủ lương thảo cho ba tháng thì chúng sẽ phản ứng ra sao?” Ngô Khảo Tước chất vấn đám tướng.
“ Là chúng sẽ vội vàng kéo quân từ Tế Nam về phòng thủ Hoàng Hà” Hoàng Nhan A Cốt Đả nhanh nhẩu reo lên.
“ Nhóc con ai cho ngươi nói ở đây, nhưng ngươi nói cũng đúng, mà đúng một nửa” Ngô Khảo Tước cười cười gõ đầu Hoàng Nhan A Cốt Đả.
“ Mật thám của người Tống ta đã nắm trong tay, thời điểm ta thả mấy tên mật thám kia về báo tin cho Quách Quỳ rất chật hẹp thời gian.
Cho nên bọn hắn điều quân từ Tế Nam về chỉ có thể là Kỵ Binh.
Kỵ Binh Tống không đáng ngại, không chịu được một kích nhưng Bộ Kỵ kết hợp của người Tống khá khó nhằn, nhất là Bộ Binh phòng thủ, Kỵ Binh đánh hỗ trợ.
Các ngươi va chạm cùng Tống quân nhiều sẽ hiểu điều này.
Theo tin tình báo thì Lưu Hữu Tài vẫn có thể dằng co cùng quân Tống.”
“ Ta hỏi các ngươi nếu lúc này ta bí mật cử đi bốn vạn tinh nhuệ cấp tốc ngày đêm đến Tế Nam thì chuyện gì sẽ xảy ra?” Ngô Khảo Tước lên tiếng hỏi.
“Mười mấy vạn quân Tống ở ngoài Thành Tế Nam không có Kỵ Binh bảo vệ, dã chiến trên bình nguyên cùng bố vạn tinh kỵ binh thảo nguyên … ha ha ha… anh rể ngươi độc, độc” Hoàng Nhan A Cốt Đả lại reo lên sung sướng, dĩ nhiên trán lại ăn một mẻ ký đầu.
Trầm ngâm, kinh hãi, sợ sệt.
Đó chính là tâm tư của đám lão binh thảo nguyên, dụng binh đáng sợ, vì đạt mục đích có thể lừa dối toàn bộ thủ hạ, không một ai trước đó đoán ra thâm ý của vị Đại Vương này.
Đây là đế vương tâm tư sao? Không có tin bất luận kẻ nào, chỉ tin bản thân mà thôi.
Đám thủ hạ sợ hãi vì bọn hắn lúc này mới hiểu một chuyện đó chính là vị chủ tử của bọn họ không ai đoán được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Như vậy chủ tử đến bao nhiêu đáng sợ bao nhiêu uy quyền.
— QUẢNG CÁO —
Có mấy tên lão thành tù trưởng còn có chút khinh thị Ngô Khảo Tước tuổi trẻ ít kinh nghiệm kỵ chiến, nhưng lúc này đều cứng họng chân chối, đây là biết bao nhiêu cay độc kế sách, vận dụng gần như hoàn hảo thế mạnh của kỵ binh.
Người Tống hai chân bù không lại bốn chân ngựa, cứ bị quay vòng vòng như vậy thực tế rất khó xoay trở.
Không về cứu viện Trịnh Châu, ai dám nói vị này Đại Vương không vượt sông?
Quay về cứu viện Trịnh Châu cấp tốc, vậy thì Bộ Kỵ tách rời, đây là điểm chết người.
Cái quan trọng đó chính là Kỵ Binh Liêu Đông nắm trong tay tốc độ lợi thế, rõ ràng có thể biến chiêu rất nhanh.
Điểm cốt lõi đó chính là lương thảo khí tài Liêu Đông Kỵ binh không thiếu, cái tình báo sai lầm này của người Tống sẽ khiến họ trả giá rất rất lớn.
Phá tình báo của Tống quân không quá khó, một đám Cẩm Y vệ Bố Chính đã theo quân đến hỗ trợ Ngô Khảo Tước xây đựng Cẩm Y Vệ Liêu Đông từ lâu rồi, thuốc phiện tra khảo vẫn là hạng mục đứng đầu được chú trọng.
Chỉ cần bắt được một mật thám Tống sẽ moi ra được một đống mật thám khác, cứ một người khai rah ai ba cái sợi dây móc nối của mình, mật thám Tống trong quân Liêu Đông bị móc ra hết không còn bao nhiêu có thể ẩn núp.
Việc đến phút cuối Ngô Khảo Tước mới cho một đám mật thám Tống ngẫu nhiên có thể lọt khe hở mang về tình báo là một màn sắp đặt trước.
Đám mật thám kia không biết chúng đã bị phát hiện từ lâu và bị theo dõi gắt gao.
Chúng mang thông tin về lúc đã quá muộn màng, bố trí quân của người Tống đã thành hình hài.
Người Tống vẫn mang tư tưởng Ngô Khảo Tước thiêu lương không dưới một tháng phải rút quân, lúc đó Bắc Bình , Thạch Gia Trang thủ quân ùa ra chặn đường.
Quân Tống từ Trịnh Châu đánh úp sau lưng.
Quân Liêu Đông thiếu lương mệt mỏi không bị công phá mới lạ lùng.
Nhưng đến giây phút cuối người Tống mới phát hiện Liêu Đông quân lương đủ ăn mấy tháng, như vậy rõ ràng Ngô Khảo Tước đang nhắm vào Biện Kinh.
Người Tống bị xoay qua phòng thủ Biện Kinh, quân sĩ Đại Tống biến chiêu điều động trong thời gian ngắn.
Thời này làm gì có tàu hỏa hay se tải chuyển quân.
Biến quân điều động khó vô cùng nhất là với Bộ Binh.
Ngô Khảo Tước dựa vào chính là điểm này, một chữ loạn trong quân Tống sẽ khiến hắn đâm một đao trí mạng cho quốc gia này.
Ngô Khảo Tước đúng như nhận định của Ngô Khảo Tích , không hề tầm tường kỳ tài quân sự.
Điểm này Ngô Khảo Ký so sánh không được.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...