" Không đây không phải những gì ta muốn, ta không muốn làm hoàng đế Đại Việt, càng không có hùng tâm dã tâm gì.
Các ngươi toàn tự mình đoán mò ta chỉ muốn giáo hoá dân tộc giúp cho người Việt có thể biến cường ai làm hoàng đế ta không quan tâm.
Ta không lôi cháu ruột của mình ra làm vật hi sinh"
" Đại ca không được a, những ngày này ta luôn lặp đi lặp lại giấc mơ, giấc mơ đệ muội tử bị chém đầu, Giấc mơ Ngô Gia Bảo cháu trai chưa đầy tuổi của ta bị giết hại máu me đầy người"
Ngô Khảo Ký hao mắt đỏ hoe tràn ngập huyết vận, hắn như đang trào ra huyết lệ, hắn gào lớn như muốn thanh minh cho bản thân, cho những hành động của bản thân.
" Nhị đệ ngươi bình tĩnh lại"
Ngô Khảo Tích ôm lấy vai của Ngô Khảo Ký mà giữ chặt lại lay tỉnh nhị đệ của hắn.
" Đại ca , Ngô Khảo Tước hắn gửi thư riêng cho ngươi? hắn muốn làm gì? Hắn đang ở nơi nào?"
“ Đây là thư của hắn”
Ngô Khảo Tích từ ngực áo lôi ra một phong thư tín không mỏng.
Ngô Khảo Ký run rẩy cầm lấy thư dở nhanh đọc gấp.
Lá thư này nhiều chỗ nhòe đi hẳn là đã thấm đẫm nước mắt.
Ngô Khảo Ký hai tay run rẩy, bước chân cũng loạng choạng không vững, hai mắt như lồi ra mà đọc từng chữ .
“ Thằng khốn này hắn không để ý tính mệnh cháu ta đã đành, đến ngay cả hắn cũng không muốn mệnh.
Ta cần hắn liều mạng? Ta cần hắn hi sinh cốt nhục? Tại sao các ngươi không trực tiếp hỏi rõ ý tưởng của ta? Tại sao?”
Ngô Khảo Ký gào lên trong giận dữ nhưng trong đó nhiều hơn ý hoảng loạn sợ hãi cùng rối bời.
“ Tại sao ư? Những hành động của đệ từ trước đến nay còn cần đám thân quân bên người đoán thâm ý? Bọn họ có ngu cũng không có mù.
Nhị đệ, chỉ cần ngươi túm lấy bất kỳ một tên từ Tổng Kỳ trở lên trong quân của ngươi mà hỏi sẽ hiểu, bọn họ sống chết theo ngươi trung thành hết mực để làm gì? Đám quân viên chính vụ ở Bố Chính vì sao sống chết không nghe theo lệnh điều động ở Long Thành? Có quan viên ở Bố Chính nếu chấp nhận về Long Thành làm quan thì cấp bậc tăng lên hai cấp, võ tướng càng là hậu đãi thăng quan, cớ sao bọn họ không đi?”
“ Bởi vì bọn họ nhìn hành động của ngươi, đoán tâm ý của ngươi và chắc chắn ngươi sẽ đi một bước kia, càng là ngươi gần bên ngươi lại càng cảm nhận rõ điều đó.
Có những việc ai dám trực tiếp hỏi ngươi, bọn họ không sợ mất đầu? Chỉ có ca ca ngươi mới dám trực tiếp hỏi, Ngươi Muốn Làm Đế Hay Không mà thôi” — QUẢNG CÁO —
“ Đừng trách đám người dưới phỏng đoán ý tứ của ngươi, trước khi trách ngươi hãy nhìn lại tất cả những việc ngươi đã làm, đến lúc này ngươi nói mình không có mộng đế vương thì đã quá muộn rồi”
Ngô Khảo Tích mệt mỏi ngồi xuống gế tựa, thân hình hắn lắc lư theo nhịp sóng vỗ của đại hải, cơn gió lạnh chợt thổi qua, có lẽ mùa đông không còn cách quá xa mảnh đất phương bắc xa xôi này rồi.
Mùa Đông a… mùa đông sẽ có rất nhiều chuyện có thể làm.
“ Các ngươi điên cả rồi, Ngô Khảo Tước hắn điên cả rồi, ai cho hắn dẫn quân như vậy, đây không phải tìm chỗ chết là gì?”
Ngô Khảo Ký tức giận vứt lá thư xuống sàn nhà.
“ Khảo Ký ngươi không vội, hãy còn một bức thư ta muốn ngươi xem…” Dẫu biết nhị đệ đã rất đau đầu, đã rất mệt mỏi, có lẽ không chịu nổi thêm đả kích nhưng hắn không thể không đưa ra bức thư tiếp theo, có những thứ kéo dài chỉ thêm hại mà thôi.
“ Lại là thư” Ngô Khảo Ký chột dạ.
“ Là thư của Đại Bá, gửi từ Bố Chính vừa mới tới nơi mà thôi, ngươi đọc sẽ hiểu” Ngô Khảo Tích lại lôi ra một phong thư, trên bao bì nét chữ không lẫn vào đâu của Lý Thái Sư.
Ngô Khảo Ký nóng vội ngồi xuống ghế mà đọc qua.
“ Lại là gì nữa, các ngươi , các ngươi… ai cho các ngươi làm vậy.
Đại Bá tại sao bắt tay cùng Chiêm Thành… tại sao…” Ngô Khảo Ký giận đến tím tái mặt mày, hắn không hiểu nổi thế cuộc lúc này tại sao biến chuyển chóng mặt đến vậy, hắn chỉ mới bệnh hai tuần, chỉ không quản lý chính vụ hai tuần cớ sao hắn trở thành một kẻ đứng ngoài xem cuộc diễn vậy.
“ Nhị đệ ngươi đọc cho kỹ, đọc cho hết, đây là ý của đệ muội Lý Từ Huy không phải của Đại Bá, Đại Bá tuy nắm quân quyền ở Bố Chính nhưng cũng như Tể Tướng mà thôi, vẫn phải nghe Lý Từ Huy điều phối.
Đệ Muội không phải Vương Hậu thông thường, Đế khí của ngươi đã thành, Đệ muội lúc này không khác gì Hoàng Hậu của một quốc, tuy Đại Bá giúp nhà các ngươi quản quân quyền nhưng chỉ cần Đệ muội một tiếng nói chúng tướng muôn người sẽ nghe theo, ý của Đệ Muội đại bá chỉ có thể xem xét có lợi hai hại, nếu hại sẽ như thần tử can gián, nếu có lợi sẽ dốc sức phò tá.”
Ngô Khảo Tích không thể không chỉnh đốn lại suy nghĩ của em trai.
“ Nhưng tại sao phải động binh với người Ede?” Ngô Khảo Ký vẫn không can tâm, hắn đã tưng muốn Ngô Khảo Tước cưới nữ vương Ede, hai bên hòa hảo sống chung nhưng lúc này Lý Từ Huy lại lận lọng kí kết hiệp ước giao hảo cùng người Chăm, hai bên cùng tấn công đám người Ede vừa chân ướt chân ráo thống trị Lôi Thành ( Idrapura thành).
— QUẢNG CÁO —
“ Vì e ngại Đại Việt Triều đình trung ương liên kết cùng Chăm người tiền hậu giáp công, mà không chỉ là e ngại, sự thật sứ thần Đại Việt đã nhiều lần thăm gửi Chăm Quốc ý muốn kết hòa giao, thông hôn chính trị.
Nhóm Cẩm Y Vệ mật thám đã nhiều lần dùng các phương cách phá vỡ các lần ngoại giao này nhưng đó không phải là cách.
Cách tốt nhất vẫn là chính Bố Chính phải tiên cơ nắm được tâm ý của Chăm Quốc, giờ này Bố Chính đã tự coi mình là một chỉnh thể, Lý Từ Huy đệ muội làm không sai, nàng chỉ muốn bảo vệ gia viên của nhị đệ.
Vấn đề khúc mắc giữa Bố Chính và Chăm chỉ có Lôi Thành một chuyện, Đất Ma Linh- Địa Lý ngươi Chăm đã không màng tới.
Nhưng đất Lôi Thành lại là điều kiện hai bên trao đổi để đi đến một minh hước hữu nghị.” Ngô Khảo Tích không thể không giải thích rõ tình hình.
“ Nhưng không phải có Ede ngươi trấn giữ phía Nam thì chúng ta càng yên tâm ngươi Chăm? Minh ước sinh ra là để bị phá bỏ mà thôi” Ngô Khảo Ký vẫn không hiểu vấn đề ở đây.
Ngô Khảo Tích không thể không ray ray trán mệt mỏi, tư tưởng hai người có chỗ sai biệt, để nói cho Ngô Khảo Ký hiểu đó là một chuyện không đơn giản.
“Nhị đệ, lúc này Bố Chính thiếu nhất là gì?” Ngô Khảo Tích chậm rãi.
“ Nhân khẩu” Ngô Khảo Ký trả lời, vấn đề này luôn la thường trực ở Bố Chính, Ngô Khảo Ký dù có đi viễn chinh ngoài vạn dặm nhưng vẫn hiểu thấu vấn đề cơ bản này.
“Nhị đệ, ngươi tiếp tục đọc kỹ, Đệ muội đã dùng Cẩm Y Vệ tay chân dần thẩm thấu Ede bộ lạc người mua chuộc không ít tù trưởng Ede, một khi Bố Chính và Chăm bắt tay diệt Ede thì Lôi Thành trả lại cho người Chăm, còn người Ede có ý đi theo Bố Chính sẽ được an bào ở Ma Linh, Địa Lý.
Đây mới chính là lực lượng mà Bố Chính cần, ngay cả lúc đó Chăm quốc có ý đồ chúng cũng khó bước qua Đèo Vân Hải một bước.
Nói thật đệ muội làm ta rửa mắt mà nhìn.” Ngô Khảo Tích cảm thán.
Ngô Khảo Ký thì ngồi bệt trên ghế, hắn thẫn thờ không nói nên lời, Bố Chính chỉ ba năm hắn ra đi đã không còn nhận ra nữa, đến lúc này cục diện Đại Việt nam bắc phân chia rõ đã thành hình, Ngô Khảo Ký hắn cản nổi hay không?.
“ Đại ca, mau kêu Tam đệ trở về, không thể đánh như vậy, nếu đánh như vậy chẳng những Ngô Gia Bảo cháu ta mệnh khó toàn mà Ngô Khảo Tước hắn cũng không sống nổi.
Ta cầu xin các ngươi thu tay lại đi”
Ngô Khảo Ký bật dậy lao đến Ngô Khảo Tích, nắm chặt lấy cánh tay của đại ca nói vừa như ra lệnh lại là cầu xin, hắn không muốn mọi người hi sinh vì sự hiểu lầm này, hắn không muốn vì những hành động thiếu suy nghĩ của bản thân dẫn đến Đại Việt nam bắc phân chia, dẫn đến chiến tranh Nam – Bắc người Việt nồi da nấu thịt.
“ Đã chậm, quân đội của Ngô Khảo Tước đã đến Bắc Bình, đệ nên nhớ, trăm phần trăm quân đội của Tam Đệ đều là kỵ binh, khi thư đến được chúng ta thì hắn đã đến đâu ta cũng không rõ” Ngô Khảo Tích lắc đầu thở than.
Ngô Khảo Ký sững sờ, ngực đau thắt ngồi bệt xuống sàn nhà hai tay vò lấy đầu khiến tóc mây rối tung như một kẻ điên.
“ Nhị Đệ, Nhị Đệ, ngươi bình tĩnh lại, mọi chuyện cũng đâu đến mức vô vọng, chỉ là ngươi có quyết chí đi ra một bước kia hay không, nói với Đại Ca, ngươi thực sự trung thành với Lý gia đến vậy, vì Lý Từ Huy?”
Ngô Khảo Tích lay lay Ngô Khảo Ký, hai mắt hắn cũng ngấn lệ, hắn từng thấy một nhị đệ tràn đầy sức sống, ánh mắt giảo hoạt ranh ma, một nhị đệ chuyên khôn vặt tính kế người khác.
Hắn cũng đã dần thấy những hành động quyết đoán kiêu hùng của Nhị Đệ.
Nhưng ngồi bệt dưới sàn lúc này lại là một đứa trẻ con lớn xác như đang làm chuyện sai lầm mà điên cuồng vậy.
— QUẢNG CÁO —
“ Ta không trung thành với Lý gia, ta không trung thành với bất kỳ ai, ta chỉ trung thành với Việt tộc người dân, lý tưởng của ta chỉ là muốn người dân sống tốt hơn một chút, không bị người phương Bắc bắt nạt, không có họa ngoại xâm từ phương Bắc.
Ta không có muốn trăm năm sau Đại Việt bị Phương Bắc đô hộ Bắc thuộc, chỉ vậy thôi.
Ta không có ý tưởng làm hoàng đế, các ngươi… đã nhầm.
Cái gì mà hi sinh vì đại trí của ta, đại trí của ta là Đại Việt không có chiến tranh toàn dân an vui sinh hoạt.
Các ngươi đây là muốn Đại Việt trở thành Nam Bắc đại chiến, biết bao nhiêu người Việt sẽ vì thế mà chôn vùi trong bể máu.”
“ Các ngươi nhìn kỹ đi, ta tham gia hang chục hàng trăm cuộc chiến nhưng chỉ có trận chiến duy nhất đánh quân Chiêm Thành là ta dùng con dân Đại Việt ra trận, đánh Ung Châu, Liên Châu, ta dùng người Mã , người Tây Âu ra trận.
Đánh Nam Mân ta dùng người Nhật người Triều Tiên.
Giờ đây đánh Tống là ta dùng Liêu Đông người Liêu mà đánh.
Ta chưa từng muốn người Việt đổ máu, các ngươi không ai hiểu một chút sao?”
Ngô Khảo Ký gào khóc, hắn phải khóc vì hắn biết giờ có nói gì cũng vô dụng, đại thế đã thành.
Ngô Khảo Ký có ngu ngốc đi chăng nữa hắn cũng hiểu, chuyện đến thế sự này lỗi lầm… đều do hắn mà ra.
Ngô Khảo Ký như điên như dại mà gào khóc, thị vệ đã bị Ngô Khảo Tích đuổi đi rất xa, cuộc nói chuyện này không ai ngoài hai người được nghe dù chỉ một chữ.
Đơn giản vì nếu lộ ra thì hậu họa khôn lường.
Chúng tướng nghe theo Ngô Khảo Ký sống chết vì hắn cũng chỉ là vì tương lai phò trợ Đế Vương thành công được phong hầu bái tướng, hưởng vinh hoa phú quý.
Nếu như lúc này bọn họ nghe được Ngô Khảo Ký không có ý Đế Vương mà chỉ muốn giữ một góc phương nam với hi vọng ngu ngốc chung sống tốt đẹo cùng triều đình Đại Việt, vậy bọn họ sẽ nghĩ gì?
Đảm bảo chúng tướng sẽ làm loạn, bởi bọn họ đã đặt hết hi vọng, tính mệnh của bản thân của gia đình vào Ngô Khảo Ký, nếu Ngô Khảo Ký không bước một bước kia thì đám người bên dưới hắn chỉ có con đường chết, không có triều đình nào chấp nhận một tồn tại như Bố Chính trong lòng quốc gia, cái hi vọng đôi bên chung sống hòa hảo chỉ là viển vông không thực tế.
“ Nhị đệ bình tĩnh lại, bình tĩnh lại… lúc này than khóc có tác dụng gì, tốt nhất là bình tĩnh nghĩ cách giải quyết vấn đề” Ngô Khảo Tích không thể không ngồi bệt xuống sàn thuyền ngay bên cạnh Ngô Khảo Ký mà khuyên can.
“ Đại ca, nếu ta không muốn đê vương con đường, nếu ta muốn rút lui liệu có cách? Ta không muốn Đại Việt chiến tranh, ta không muốn hàng vạn con em Đại Việt vì sai lầm của ta mà bỏ mạng”
Ngô Khảo Ký đầu tóc rối bời, hai mắt đẫm lệ, gương mặt tiều tụy đến thương cảm bấu vào người Ngô Khảo Tích mà lay động, hắn bấu rất chặt.
Thậm chí Ngô Khảo Tích còn cảm nhận được nhị đệ của mình đang run rẩy đang sợ hãi.
Tột độ sợ hãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...