“Trần tỷ phu… khặc khặc nhầm.
Ngô Ngô đại gia… cái này cái kia.
Thực sự đại ca của ngài là Vương gia?”
Trịnh Thành Công dò dò xoắn xuýt hỏi.
“ Không phải Vương gia thì là gì? Gọi là Đông Hải Vương… Sao có chuyện gì?” Ngô Khảo Tước trợn mắt dọa dẫm .
Ngô Khảo Tước là trị Trịnh Thành Công y như Ngô Khảo Ký trị hắn, kiểu như cho nói mới được mở mồm, không cho nói thì im ngay không ăn đập.
Trước đây Ngô Khảo Tước toàn bị Ngô Khảo Ký và Lý Từ Huy bắt nạt, ở Tân Bình Lộ tuy hắn là nghị đương gia nhưng vì Ngô Khảo Ký quản rất nghiêm cho nên nếu mở mồm chửi bậy trong quân sẽ bị tẩn no đòn.
Cái danh nhị đương gia này không dùng được khi mở mồm nói bậy.
Nhưng giờ Ngô Khảo Tước tước khác rồi, ở nơi này thực tự do sung sướng, ngoài trời với đất thì hắn là lớn nhất Ngô Khảo Tước mê mẩn feeling này.
“ Ngô gia, Ngô thái tuế , Ngô tỷ phu… cho ta hỏi một câu.
Có phải lần này tỷ phu ngược bắc chuẩn bị làm Vương Liêu Đông?” Trịnh Thành Công gương mặt liếm chó xoa xoa hai tay nghiêng người ghé sát Ngô Khảo Tước mà thì thầm.
Ngô Khảo Tước giật mình trợn mắt nhìn chăm chú thằng này… “ Từ đâu ngươi biết, chị ngươi lén đọc thư tín của ta…?”
“ Không không không, là phụ thân đại nhân đoán ra, chị của ta một lòng một dạ với tỷ phu làm sao có thể hành động như vậy.
Cha ta đoán thâm ý của Đông Hải Vương, kêu ta một mực phò tá tỷ phu… khặc khặc tỷ phu nếu lên ngôi vương thì để cho ta một chức tướng quân nhỉ” Trịnh Thành Công xua tay vội vàng, chuyện này đúng là lão Trịnh Cao đoán ra mà khôn phải là Trịnh Tú Tú làm bừa.
Nói đến chuyện hôn nhân của Ngô Khảo Tước thì ly kỳ phức tạp.
Đầu tiên Trịnh Thành Công và Trịnh Tú Tú không phải con vợ cả của Trịnh Cao cho nên địa vị trong nhà cũng không có gì cao cho lắm.
Trịnh Cao lại là bàng hệ cho nên trong Trịnh thị thì hai chị em nhà này cũng không lấy gì làm địa vị.
Bên cạnh đó mẫu thân của hai người chỉ là binh thê nên bị Chính thê chèn ép kinh khủng.
Trịnh Cao gửi thư về thông báo Trịnh Tú Tú ở Huỳnh Dương chuẩn bị kết thân cùng Trần gia đất Thục.
Lý lịch Trần gia là giả cho Ngô Khảo Tước.
Một gia tộc đã khá tàn lụi ở Ba Thục Tứ Xuyên.
Người trung nguyên có vẻ coi thường người Thục cộng thêm Ngô Khảo Tước vào vai một gia tộc tàn lụi cho nên lúc đầu Trịnh Tú Tú cho dù nghe lệnh cha nhưng buồn rầu không thôi.
Nhà vợ chính của Trịnh Cao lại được một phen hả hê chê bai bình thê nhóm phải cưới nhà quê này nọ làm cho vị bình thê ái thiếp của Trịnh Cao tức tối mà khóc lên khóc xuống.
Nhưng cuối cùng lện của chủ nhà không ai cản được Trịnh Tú Tú cùng Trịnh Thành Công đến Biện Kinh trang viên của Ngô Khảo Tước đã được Trịnh Cao chuẩn bị sẵn.
Gặp Ngô Khảo Tước rồi thì Trịnh Tú Tú bị choáng, thằng này trừ tiếng hán hơn khó nghe thì cứ gọi là đẳng cấm siêu soái ca ngọc thụ lâm phong.
Nói thật về vẻ bề ngoài thì các chị em khó cưỡng lại đàn ông gia tộc họ Ngô này.
E hèm Trịnh Tú Tú chìm đắm trong mộng xuân, Ngô Khảo Tước lần đầu dính đến gái gú cũng cày bừa cẩn thận chẳng bao lâu đã có kết quả.
Đến lúc này phong hồi lộ chuyển nhanh như chớp mắt.
Với việc thuốc nổ bể tanh bành, Vương thị biết , Đại Việt biết, Đại Tống cũng hay, cho nên nhiệm vụ ám sát gia chủ Vương thị không cần, nhiệm vụ nhổ tận gốc gần ba mươi trang viên Vương thị lại càng không cần thiết.
Lúc này Ngô Khảo Ký đã dự tính là kéo Ngô Khảo Tước về gả cho nữ vương Eack Đê.
Nhưng cuối cùng sự việc xưng vương của Ngô Khảo Ký lại xảy ra.
Kể từ đó Ngô Khảo Ký muốn Ngô Khảo Tước ở lại nắm giữ lực lượng công ty Tân Bình Đông Hải.
Xong sự việc không như mong đợi, Ngô Khảo Ký phát hiện mình bị Đại Tống hố to nên quyết trả thù.
Kế hoạch được vạch ra và Liêu Đông là nơi Ngô Khảo Ký quyết chiếm cho nên Ngô Khảo Ký mới điều Ngô Khảo Tước tiến về Liêu Đông.
— QUẢNG CÁO —
Người ngoài không hiểu cách làm của Ngô Khảo Ký nhưng Trịnh Cao thừa đoán được là Ngô Khảo Ký sẽ phải về Tân Bình dù sớm hay muộn.
Lực lượng phương bắc mà Ngô Khảo Ký dày công xây dựng để lại cho ai? Không thể để cho bộ tướng chứ? Tất nhiên phải để cho người nhà rồi, mà người nhà của Ngô Khảo Ký nhìn đi nhìn lại chỉ có Ngô Khảo Tước.
Chính vì thế Trịnh Cao chắc chắn đoán Ngô Khảo Ký sẽ đôn Ngô Khảo Tước lên Vương.
Nay lại thấy Ngô Khảo Tước đến Liêu Đông vội vã cho nên điều này không khó đoán.
Khi không cần âm thầm tiêu diệt Vương Thị thì cái vỏ Trần gia cũng chẳng cần nói nhiều.
Ngô Khảo Tước lúc này lộ thân phận em trai của Đông hải Vương càng thuận tiện làm việc.
Trong thời kỳ vàng son này thì bố Tống cũng không dám đụng Ngô Khảo Tước , đụng vào hắn sẽ chịu lửa giận trực tiếp từ Ngô Khảo Ký.
Chuyện hố Ngô Khảo Ký thì hắn không có cớ đánh Đại Tống nhưng nếu đụng em trai Ngô Khảo Ký thì khác nào đưa cho con quái vật này cái cớ to đùng.
Không những không đám đụng vào Ngô Khảo Tước mà Đại Tống còn phải trọng vọng thằng này như khách quý, đi đến đâu cũng được tiếp đãi nồng hậu như thể vương gia Ngô Khảo Ký có mặt vậy.
Đến lúc này thì chính thê của Trịnh Cao lại hối hận thối ruột, ngay lập tức dãy đành đạch viết thư cho trượng phu.
Tại sao ông lại nhất bên trọng nhất bên khinh, con mụ hồ ly tinh kia mê mẩn ông cái gì mà để ông gả con gái mụ cho em trai Vương gia? Rồi mụ cũng có con gái 18 tuổi tên Trịnh Xảo Nhi.
Tại sao không gả Xảo Nhi cho Ngô Khảo Tước , giờ có thể gửi Xảo Nhi làm Vương phi ở chỗ Ngô Khảo Ký không.
Nhận được thư Trịnh Cao tức giận ném xuống đất đạp đạp ba cái mới hả.
Nghĩ cái gì trứng, địa vì gia đình đã thấp thì cần phải mĩ nhân mới lọt vào mắt Ngô Khảo Ký , Ngô Khảo Tước chứ.
Bà không tự soi gương cái mặt của bà bao nhiêu xấu, đẻ con ra không đứa nào dễ coi.
Cũng may Trịnh Tú Tú giống mẫu thân nàng cho nên không bị Ngô Khảo Tước chê.
Gửi Trịn Xảo Nhi cho Ngô Khảo Ký không nói có bị vị công chúa Đại Việt kia chém không nhưng chắc chắn bị Ngô Khảo Ký đá văng đi vì cá sấu.
Đấy là vị chính Thê của Trịnh Cao chưa biết lão già này bên ngoài tòm tem đã nhét một đứa con riêng làm Vương Phi của đất Đông Mân ( Thân Cảnh Phúc ) lại nhét đứa con gái của bình thê làm Vương Phi của Liêu Đông Vương tương lai.
Nếu nghe được điều này khả năng cao vị chính thê nhà Trịnh Cao sẽ uất ức phun máu mà chế phỏng.
“ Như ngươi nói là tốt nhất, nếu Tú Tú không đúng bổn sự đừng trách ta từ nàng” Ngô Khảo Tước nghiêm mặt, thằng này nhố nhăng thì nhố nhăng nhưng rất tôn sùng đại ca, đại ca của hắn là trời.
Nếu ai làm hỏng việc đại ca của hắn thì đừng trách Ngô Khảo Tước vô tình.
“ Tất nhiên rồi, tỷ phu… chuyện Liêu Đông Vương là thật?” Trịnh Thành Công vẫn bám như keo da chó.
“ Được rồi sắp đến Liêu Đông chuyện này ta cũng không dấu diếm làm gì, nhưng ngươi cũng không nên lắm mồm lộ ra.
Đúng là đại ca có ý để ta tiếp quản Liêu Đông.
Nhưng chuyện phong vương thì ta chưa có nghe nói đến.” Ngô Khảo Tước nghiêm mặt mà nói.
Thực tế trong thư Ngô Khảo Ký đã nói rõ cho Ngô Khảo Tước rồi, hắn sẽ làm Vương Liêu Đông thực tế còn có thể đánh qua Bột Hải chiếm đất nhưng Ngô Khảo Tước cũng không dám làm lộ nhiều thông tin quá.
“ Ta thấy tỷ phu lo lắng hơi quá rồi, nếu vị đại ca kia có ý đồ phong vương cho tỷ phu thì đáng lẽ ngài phải công bố tin này với mấy thủ hạ thân tín.
Có thông tin này thì bọn chó kia càng ra sức làm việc a.
Thử hỏi tỷ phu nếu phong vương thì đám kia sẽ là gì? Công hầu tướng lãnh cả, Đám đó lại không như ăn xuân dược mà làm việc à.?” Trịnh Thành Công không cho là đúng mà làu bàu.
Thực ra chiêu này cũng là lão Cáo già Trịnh Cao dạy hắn.
“ Cái này có lý a.
Mẹ kiếp, lão Nhạc phụ mũi thính như chó, ta đi Liêu Đông mà hắn cũng đoán được.
Mà ngươi thằng em vợ này chủ ý không tồi… đáng mặt tiểu hồ ly a.
Ế mà nói thế không đúng , chó già sao sinh ra hồ ly được..????” Ngô Khảo Tước có vẻ đăm chiêu
Trịnh Thành Công : “……” Tỷ phu ngươi đây là khen hay chửi cả nhà bên vợ vậy.
Chiến tranh ở Liêu Đông của Ngô Khảo Ký rơi vào dằng co quyết liệt.
Số là cái bình nguyên Liêu Trung cách Vịnh Liêu Đông một trăm dặm không đủ để mười mấy vạn người tụ tậm đánh nhau.
Đừng thấy nơi này tập trung đến cả chục vạn người nhưng thực tế va chạm nhau được chỉ trên dưới mười ngàn người mỗi bên.
Phần lớn quân của Gia Luật Hồng Cơ phải đóng rải rác từ Thẩm Châu trung tâm của Liêu Đông đến Liêu Trung để đảm bảo tuyến đường tiếp tế lương thực.
Quân của Ngô Khảo Ký không khác cũng phải trải từ bờ biển Vịnh Liêu Đông tới Cẩm Bàn thành rồi nhìn ngắm Liêu Trung.
— QUẢNG CÁO —
Tiên phong của Ngô Khảo Ký là quân đội chính quy của Bố Chính với 6 ngàn Châu Âu Binh.
Ba ngàn kỵ binh nghiện thuốc người Khiết Đan.
Một số lượng lớn lính Mân đã được chọn lọc tinh tường trong nhiều trận đánh mà thành.
Bên Gia Luật Hồng Cơ mãnh tướng Gia Luật Diên Hi thống lãnh.
Trong hệ thống quân sự chính trị của Đại Liêu lúc này rất loạn, phe cánh tranh dành, nội đấu liên miên.
Kể cả lần này Ngô Khảo Ký đánh đến mông người Đại Liêu rồi nhưng trong phe cánh của họ vẫn như vậy chia rẽ.
Gia Luật Hồng Cơ tin dùng gian thần là Gia Luật Ất Tân Bắc Viện Khu mật sứ Ngụy Vương.
Kẻ này vì e ngại tuột mất quyền lực nên cả ngày chỉ nghĩ đến việc chèn ép triệt hạ trung lương.
Tiêu Quân Âm hoàng hậu cùng không ít đại thần là chết trong âm mưu của kẻ này.
Đến nay khi Ngô Khảo Ký khắp đánh hết cả Liêu Đông rồi thì Gia Luật Hồng Cơ vẫn tin dùng Gia Luật Ất Tân làm tổng soái chỉ huy mặt trận Liêu Đông.
Phó soái là thái tử Gia Luật Tuấn.
Tiên phong Gia Luật Diên Hi.
Đồng thời Ất Tân luôn e ngại thái tử Gia Luật Tuấn lên ngôi hắn sẽ gặp họa cho nên trong lịch sử hăn đã mưu hại và gán tội giết thái tử Đại Liêu vào năm 1077 tháng 11.
Lúc này dĩ nhiên thái tử Gia Luật Tuấn vẫn còn sống nhưng mâu thuẫn của hai bên khá lớn.
Gia Luật Ất Tân làm Thống soái đóng đại quân ở Thẩm Châu và yêu cầu Gia Luật Tuấn chi huy quân đội duy trì lương thảo hai trăm dặm trong trời gió tuyết cho quân tiên phong ở Liêu Trung.
Nhưng trên thực tế Gia Luật Ất Tân chỉ cho Gia Luật Tuấn 5 ngàn binh mã cũng rất ít dụng cụ xe cộ , thời tiết khó khăn, đường xá không thuận.
Gia Luật Tuấn luôn luôn không cấp đủ lương thảo cho tiền tuyến.
Trong khi đó Gia Luật Ất Tân lại luôn thúc dục Gia Luật Diên Hi tấn công thẳng từ thành Liêu Trung vào Đại An.
Cuối cùng không thể chịu nổi sức ép của Gia Luật Ất Tân thì Gia Luật Diên Hi xuất một vạn ba ngàn kỵ binh trong mưa tuyết tấn công thẳng Đại An.
Ngô Khảo Ký không nói nhiều xuất hơn vạn đại quân xuống dưới thành nghênh chiến.
Ngô Khảo Ký có bị điên hay không mà có thành không chịu thủ lại xuống mặt đất dã chiến cùng kỵ binh Đại Liêu hùng mạnh.
Phải Ngô Khảo Ký đang điên, nhưng điên có điều kiện, điên có mục đích.
Từ đây Bắc Á, Đông Á, Nam Á hãy hứng chịu cơn điên của một kẻ xuyên không được rồi.
Long Thành Ngô gia.
“ Chuyện thì lão phu đã nói rõ ràng thiệt hơn, ý của lão phu đã quyết như vậy các vị đồng tông còn có ý kiến gì chăng?” Lý Thường Kiệt lúc này nhìn toàn bộ các tộc lão cũng như các nhân vật cốt cán của Ngô gia mà hỏi.
Gương mặt lão nghiêm nghị vô cùng.
“ Đại ca liệu còn cách nào khác sao? nếu làm như vậy căn cơ bao nhiêu năm của Ngô gia…?” Ngô Thường Trung mặt như khổ qua mà lí nhí hỏi lại.
“ Không còn cách nào khác, Ta đã đến tột đỉnh của quyền lực, tăng thêm một bước chẳng nhẽ các ngươi muốn ta cướp ngôi đoạt vị.
Nhìn gương nhà Đường hùng mạnh bao nhiêu chỉ cần một cái An Sử chi loạn cũng đủ đanh sập toàn bộ.
Ta không muốn mình thành tội danh thiên cổ.” Lý Thường Kiệt nói chắc như đinh đóng cột.
“ Nhưng cũng không đến mức để cả gia tộc hi sinh đến vậy, làm như vậy chúng ta Ngô gia đâu còn căn cơ gì?” Ngô Thường Hiến cũng khổ não thưa.
“ Căn cơ còn đó.
Tân Bình Lộ chính là căn cơ…” Lý Thường Kiệt trầm ngâm.
— QUẢNG CÁO —
“ Nhưng Ngô Khảo Ký hắn..” Một vị tộc lão họ Ngô lên tiếng.
“ Hắn họ Ngô… mọi người nhớ kĩ” Lý Thường Kiệt chậm rãi.
“ Các ngươi không hiểu, đã từ lâu Thái Hậu đã e dè lão phu.
Nàng tìm mọi cách tước đoạt quyền lực cũng như hạ bệ thân tín của ta.
Lý Đạo Thành về kinh đã là tín hiệu quá rõ ràng.
Giờ đây một là ta phản kháng nếu làm vậy thì nước nhà lung lay đổ sập.
Căn cơ Ngô gia nằm tại Long Trung chúng ta động tức là Đại Việt động.
Ta không phản kháng thì Ngô gia sẽ vong.
Bên trung bên nghĩa chọn bên nào.
Vì vậy Ngô Khảo Ký là một lựa chọn không tồi… Các vị nên nghĩ thấu đáo việc này….” Ngô Khảo Tước giọng như đao cứng mà quả quyết.
Cả căn phòng đi vào trầm mặc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...