Lý Triều Bá Đạo Phò Mã


Ngô Khảo Ký vứt biến qua đầu việc Hán tự, Việt tự, Khoa Đẩu tự.

Hắn biết được chắc hẳn Thời Lý bắt đầu sáng tạo chữ Nôm của người Việt chắc chắn có liên quan đến việc Bình Dương Công Chúa sưu tầm chữ Khoa Đẩu.

Ngô Khảo Ký có một hệ thống ghép vần rất hoàn hảo tử chữ quốc ngữ talin hiện đại.

Hắn tin chắc rằng nếu mình giao thứ này cho Bính Dương công chúa hay các học giả Đại Việt thì chắc chắn họ sẽ kết hợp Khoa Đẩu – Hán tự cùng cách gieo vần để sáng tạo ra chữ Nôm có hệ thống logic ngang tầm thậm chí vượt qua cả người Triều tiên.

Nhưng chuyện này tạm phải gác lại vì nó là môt công trình vĩ đại cần các bộ óc siêu khủng về ngôn ngữ học và cần rất nhiều thời gian.

Chuyện cần quan tâm trước mắt đó là chiến tranh.

Ba chiếc trung hạm của Bố Chính đã quay lại bọn họ áp giải một thương thuyền khá lớn của người Tống.

Ngô Khảo Ký đã đưa ra mệnh lệnh có vẻ hơi dã man, đó chính là nhóm tiền tiêu hạm phải tiêu diệt hoàn toàn tất cả thuyền bè họ nhìn thấy trên đường, dù là cùng chiều hay ngược chiều.

Điều này là cần thiết để giữ bí mật của cuộc hành quân tập kích trên biển.

Việc bắt tù binh có lẽ nhân đạo, nhưng trên biển, trong thời điểm này, việc bắt tù binh , dẫn độ sẽ làm cho hạm đội chở nên vướng víu và đôi khi là náo loạn trong chiến trận.

Là một người hiện đại Ngô Khảo Ký phản cảm với việc giết hại những người dân không phải quân đội.

Nhưng đã quyết định sinh tồn ở xã hội phong kiến này hắn phải chấp nhận thích nghi.

Nhân từ với kẻ địch tức là đang tàn bạo với bản thân.

“ Ngô Bình chuyện gì?”
Khi đại hạm dần tiếp cận, Ngô Khảo Ký hô lớ tiếng mà hỏi vọng xuống Ngô Bình đang là chỉ huy đám hạm đội tiền tiêu.

“ Chủ công, là người của Huỳnh Dương Trịnh thị, bọn hắn nhưng mà nhận ra thuộc hạ nên kêu la thảm thiết cầu sống.

Bọn này nói lấy công chuộc mạng có cơ mật bẩm báo Chủ công” Ngô Bình nói lớn vọng lên.

“ Hả Dương Trịnh thị? Đây là một trong ba nhà thế gia Tống triều làm ăn thân mật cùng Bố Chính , không nên giết đi” Ngô Khảo Ký hơi động tâm mà nghĩ.
“ Đưa chủ sự của chúng lên soái hạm gặp ta..” Ngô Khảo Ký hét lớn ra lệnh, hắn tò mò muốn biết cơ mật của Trịnh thị là gì.

Không bao lâu một tiên trung niên nhân râu cá trê mặt mũi tèm lem như mèo mướp theo thang dây mà bò lên đến soái hạm..
“ Đại nhân….

Đại nhân… tha mạng cho chúng tiểu nhân.

Tống -Việt đánh nhau thì cứ đánh Trịnh thị chúng tiểu nhân có tham dự vào đâu… mong đại nhân minh xét hu hu hu” tên này gào khóc mà bò đến ôm chân Ngô Khảo Ký là khóc.

Đám thân binh muốn động thủ nhưng Ngô Khảo Ký ra lệnh dừng.


Bọn này thương nhân trước khi áp giải lên đây đã bị soát vũ khí.

Còn về tay không muốn hại Ngô Khảo Ký ..

chán sống à.
“ A hả, ngươi không phải người Tống sao? Ta tấn công Tống thì là đánh vào đất của các ngươi rồi.

Cớ sao nói không liên quan?” Ngô Khảo Ký cười cười.

Hắn thừa hiểu bọn thương nhân này nghĩ gì.
“ Nào liên quan chúng tôi..

chúng tiểu nhân là Trịnh thị Huỳnh Dương.

Đánh nhau là triều đình phương nam đất… Chúng tiểu nhân vẫn buôn bán đều đặn từ Nhai Châu đi Bố Chính cũng như Diễn Châu a.”
Ngô Khảo Ký thật muốn quỳ xuống lạy mấy tên thương nhân người Tống này, bảo sao triều đình Tống dù khuyến khích thương nhân nhưng căm ghét và ưc chế không cho bọn này quyền lực.

— QUẢNG CÁO —
Quốc gia chiến tranh chúng coi như chuyện ở đẩu đâu.

Không đánh đến nhà bọn hắn thì không phải việc bọn hắn.

Đại Việt đủ sức đánh đến Huỳnh Dương không? Đánh tới Huỳnh Dương là ngay kế kinh đô đại Tống rồi.

Tức là không chạm lợi ích gia tộc thì bọn này coi như chuyện của ai đó.

Kể cũng đúng, Trung Quốc quá rộng cho nên hiện tượng này có thể lý giải được, nhưng đúng là Ngô Khảo Ký muốn lạy bọn này thật.
“ Đứng lên nói… ngươi nhìn rất quen mặt” Ngô Khảo Ký cười cười mà đạo.
“ Là tiểu nhân… Là tiểu nhân Trịnh Cao đây.

Tiểu nhân có gặp qua đại nhân tháng vào hồi tháng Chạp năm ngoái..” Trịnh Cao vẫn không dậy mà nằm úp đó như chó chết ôm lấy giàu của Ngô Khảo Ký
“ Ô thì ra Trịnh lão bản… nào nào đứng dậy, người một nhà.

Ngươi nói sớm thân phận thì đâu phải chịu đầy ải như vậy.

Bản tướng đánh Tống cũng không đụng tam gia các ngươi…” Ngô Khảo Ký cười lớn, hộ khách hàng lớn của hắn, lý nào đâu lại đao thương gặp mặt đây, nhưng nếu có chút bất lợi cho Đại Việt thì… e hèm… đao thương không gặp nhưng đẩy xuống biển cho cá ăn cũng được mà.

Trịnh Cao lúc này mới hoàn hồn biết mình thoát nạn mà lồm cồm bò lên.

“ Trịnh lão bản, ngươi Tết nhất không ở nhờ vui cùng con cháu, mò ra biển làm cái gì trứng…” Ngô Khảo Ký rất ‘hảo hữu thân thiện’ hỏi thăm.
“ Ta…” Trịnh Cao nghẹ họng, con mẹ nó gần Tết mà hắn còn phải mò ra ngoài không phải vì Bố Chính sao.

Nhưng lúc này mở miệng ra không được, chọc giận tiên này thì tiêu tùng luôn mạng sống.


Giờ đây người Tống đã rộ lên phong trào người sang dùng đồ Lưu Ly của “ Châu Âu”.

Cho nên Tết nhất quà cáp quan lại biếu xén nhau toàn là lấy lưu ly đồ làm thước đo.

Lúc này ngọc khí, vàng bạc trở thành tục tằn chỉ có đồ thủy tinh lưu ly mới là thượng hạng.

Nhu cầu tăng cao.

Bố Chính lại không nhả hàng số lượng.

Cho nên 3 nhà này chỉ có thể chạy đi chạy lại như con thoi, thời tiết này lúc não cũng có bão táp, nhưng gia chủ hạ lệnh, mấy tên tổng quản này còng không thục mạng ra biển.

Có nỗi khổ mà không nói thành lời.

“ Ta là vân chuyển lương thực cho Bố Chính, đại nhân có thông báo Bố Chính cần số lượng lớn lượng thực cho nên chúng tiểu nhân nguyện cực nhọc cũng hoàn thành..” Trịnh Cao nhanh trí nói láo.

Thời gian Bố Chính chiến tranh hàng hóa không lưu thông được.

Tam gia đã ùn cả đống lương thực ở Nhai Châu, việc này chỉ cần chạy từ Nhai Châu đến Bố Chính đổi hàng mà thôi.
Trịnh Cao lần này từ Liêm Châm đi Nhai Châu để vận đồ thủy tinh lưu ly về trả hàng cho khách.

Nào ngờ được rời bờ chưa lâu thì bị quân Đại Việt bắt được.

Mắt thấy các bạn thương bị giết bằng sạch, nhanh trí hắn nhận ra cờ của Bố Chính nên la lớn xin tha mạng.

Chiến hạm của Bố Chính cắm đủ loại cờ rườm rà vô cùng.

Có cờ vàng vòn tròn đỏ với chữ Lý là cờ triều đình bắt buộc phải mang.

Cờ Ngô gia Bố Chính không thể thiếu, Cờ Tân Bình Lộ mới thành lập càng không thể quên.

Trịnh Cao may mắn nhận ra cờ Ngô gia Bố Chính nếu không đã mất mạng rồi.

“ A hả, Trịnh Lão Bản có lòng… đi … di vào khoang thuyền tránh gió, nơi này không tiện cho chuyện trò..” Ngô Khảo Ký nhiệt tình đạo, hắn cũng chẳng biết tên này thiệt tình hay giả ý.

Nhưng nghe báo cáo lương thực từ Nhai Châu ùn ùn kéo về Bố Chính cho nên khoản nhân tình này hắn đủ để không giết họ Trịnh rồi.

“ Đại nhân như muốn tấn công Liêm Châu?” Được ngồi rồi ghế phòng ấm Trịnh Cao mới yên tâm hẳn, hắn khá chắc chắn cái mạng quèn của mình an toàn rồi.

Nhưng thương nhân mà , chỗ nào cũng có thể nhìn thấy lợi lộc.


Vậy nên bản tính thương nhân của tên này lại trỗi dậy.
“ A hả , có vấn đề gì không? Đúng là bản tướng muốn đánh Liêm Châu, nghe nói Trịnh lão bản có cơ mật dâng lên?” Ngô Khảo Ký thảnh thơi húp một ngụm nước trà mà nói.

— QUẢNG CÁO —
“ Tướng quân toàn chiến hạm lớn như vậu chắc chắn không theo đường sông Nam Giang mà tấn công thành Liêm Châu đi?” Trịnh Cao con mắt ti hí bắt đầu đảo lia lịa suy tính.

“ Uhm hửm… ngươi nói đâu?” Ngô Khảo Ký thực sự chưa có kế hoạch rõ ràng, thám tử báo tin về chúng hết sức mơ hồ.

Thời này vẽ địa đồ thì mọi người đều biết.

Tỉ lệ rất không thuận, lại thêm các kí hiệu đơn sơ, núi thì cho hêm mấy cái tam giác, rừng chi nguệch ngoạc ba cái thảo, sông ngòi đường xá thì run bò mấy nét.

Thành thử ra bản đồ từ thám báo đưa về hết sức trìu tượng.

Ngô Khảo Ký dự định xộc đến đánh thẳng cảng Hợp Phố đổ bộ là được rồi.

Nhưng nếu tên Thương nhân này rành địa hình thì tội gì không dùng đây, cho nên Ngô Khảo Ký lộ vẻ cao nhân.
“ Đại nhân,nếu tấn công thành Liêm Châu theo đường sông thì chỉ thuyền cỡ trung đi được.

Sông Nam Giang chia làm hai tuyến một đầu chảy qua sát tây thành Liêm Châu….” Trịnh Cao bắt đầu mở máy.

“ Dừng….

người đâu mang giấy bút tới..” Ngô Khảo Ký lớn tiếng ra lệnh.

Vui à nha, tên này chắc chắn không dám điêu toa vì hán nói láo Ngô Khảo Ký sẽ không có lợi gì cho bản thân hắn còn gây nguy hại tính mạng cùng lợi ích gia tộc.

Có tên này thông thạo chỉ đường, ông trời ơi, cảm ơn một tiếng a.

Ngô Khảo Ký cười sung sướng trong lòng.
Trịnh Cao phải nói là có học thức, hắn vẽ ra bản đồ và chú thích cặn kẽ vô cùng, tuy là tỉ lệ có hơi bố láo, nhưng bản đồ tổng quát và Lý Từ Huy vẽ có vùng này bề ngoài, chỉ cần kéo giãn hai bên tấm bản đồ của Trịnh Cao thì tỉ lệ có lẽ đạt chuẩn.
“ Cái gì mà Bắc Hải quan doanh, tại sao lại có quân doanh ở đây..” Ngô Khảo Ký nhíu mày.

Thứ này không có trong thám tử của Đại Việt báo về.
“ Tướng quân đây là thủy doanh mà … mà … Tống quân mới xây dựng không bao lâu, lúc này thương thuyền thì tập trung ở cảng Hợp Phố, còn chiến thuyền thì neo đậu ở Bắc Hải thủy doanh…” Trịnh Cao trắng mắt nhìn, vị này tướng quân đi đánh nhau mà không biết quân định chủ lực ở đâu.

Cái này không trách được Ngô Khảo Ký , nguyên bản kế hoạch là tấn công Liêm Châu bằng đường bộ từ Khâm Châu, cho nên thủy doanh có ở đẩu đâu chẳng ý nghĩa gì.

Cho nên thám tử không quá để ý đến một thủy doanh mới bí mật xây dựng.

“ Ngươi có biết lực lượng ở đây ra sao?” Ngô Khảo Ký rất nhiêm túc hỏi.

Không trả lời? Tay hắn đang đặt ở chuôi kiếm đâu.

Trịnh Cao run rẩy : “ Bẩm tướng quân nơi này có 1 ngàn thủy binh Chiết Giang khá thiện chiến cùng 3 ngàn tân binh mới chiêu mộ không lâu.

Chiến thuyền có 150 chiếc phần lớn là nhỏ và vừa, có 2 đại hạm đến từ Chiết Giang nhưng chúng là chiến hạm đi trên sông.

Nhưng cái thủy doanh này được xây dựng kỹ lắm, thiện thủ khó công…”
“ Tổ cha thương nhân bán quốc, cơ mà anh thích chú rồi đấy” Ngô Khảo Ký hung hăng nghĩ, Đại Việt mà có thương nhân kiểu này chắc xong đời.


Ngô Khảo Ký rút kinh nghiệm lần này về Bố Chính hắn hết sức phải theo dõi tụ thương nhân, Cẩm Y Vệ, Đông Xưởng phải tích cực cài cắm người cùng khống chế đám này.
Trịnh Cao khai báo thông tin rõ đến từng chi tiết hắn chỉ còn thiếu nói đến máy vị trấn thủ vùng Liêm Châu đi ị giờ nào mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Ngô Khảo Ký thực không còn lời nào để miêu tả tên này.

Thậm chí hắn còn thấy được gian thương họ Trịnh đánh âm thầm đánh dấu mấy cái chấm mực đỏ li ti lên bản đồ.

“ Đây là cái gì..” Ngô Khảo Ký hỏi tới.
“ Bẩm tướng quân đây là mấy chỗ đặt kho hàng của bọn nhà Mã , Lỗ , Lôi , Chu thị… khục khục…” Trịnh Cao đỏ mặt luống cuống.

Đập con muỗi, vỡ cái lọ….

Ngô Khảo Ký gào thét trong lòng đây là mượn tay Ngô Khảo Ký triệt hạ đối thủ đây mà.

Khổ thân cho đám Mã , Lỗ , Lôi , Chu hàng hóa , người ngợm giờ có thể trốn đâu.

Bọn thương nhân này dấu hàng rất kỹ, nếu dựa theo thông thường tập trung vào chiến trận và các mục tiêu quân sự cùng ăn chặn của dân đen thì nói thật rất khó tìm ra các cứ điểm này.

“ Trịnh Cao bản tướng không nói nhiều, ngươi hiểu gì về Ung ,Liêm, Khâm, Bạch, Quảng Châu thì nói một lần ra.

Thế này đi riêng đồ lưu ly ta giảm nửa thành cho ngươi..

nên nhớ cho ngươi mà không phải cho Trịnh thị…” Ngô Khảo Ký thật bái phục tên này rồi, cho nên, hắn quyết định lúc chưa muộn, đầu tư thêm một chút vốn.

“ Tiểu nhân nguyện hết sức mình.

Có điều có điều Quảng Châu chuyện thì Tiểu nhân cần vài ngày thăm hỏi mới có thể chính xác chi tiết…” Trịnh Cao mừng như điên, đây chính là cho không hắn tiền bạc triệu.

“ Thế này đi ngươi chuẩn bị hết cho ta từ Phúc Kiến, Chiết Giang, Giang Tô, Sơn Đông, Liêu Đông….

Bổn tướng quân cấp ngoài hạng mục cho người 1 phần hàng để ngươi tự buôn bán riêng.” Ngô Khảo Ký tung thêm môt đòn nặng nề.

Số lượng hàng thì hắn không thiếu Ngô Khảo Ký hạn chế Quota chẳng qua chỉ để cho Thủy tinh trở thành xa sỉ phẩm mà thôi.

Tăng thêm chút hàng bán ra không là gì nhưng chú hàng này là đại tài phú đối với bản thân Trịnh Cao.

“ Phù Phù… Đại Nhân… đại nhân không định đánh lên Huỳnh Dương chứ…” Trịnh Cao tái mặt.
“ Ta không thừa hơi… Chỉ là đi dạo bờ biển Đại Tống một chút, nơi nào nhộn nhịp bản tướng ghe chơi thăm hỏi.

À nơi nào có cứ điểm của ba nhà Trịnh ,Vương, Thôi thì ngươi đánh dấu xanh vào, để bản tướng khỏi thăm nhầm nhà.

Còn nới nào đáng để bản tướng tới thăm , ngươi tích dấu đỏ vào đó..” Ngô Khảo Ký cười điên cuồng, hắn hôm nay cảm thấy tâm tình thật quá vui vẻ mà.

“ Tiểu nhân tuân mệnh… “ Trịnh Cao nhảy dựng lên, không đánh Huỳnh Dương, không đụng Trình gia, không cướp cứ điểm Trình gia là được….

Umm còn vấn đề Vương gia Thôi gia… e hèm có khi nhỡ tay thiếu vài nét mực xanh không sao đâu nhỉ.

Trịnh Cao vụng trộm cười trong bụng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui