Lý Tổng, Vợ Ngài Lại Bỏ Trốn Rồi

Lý Đông Lượng vừa mở cửa phòng, anh liền thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra người giúp việc vô ý đã làm vỡ ly trà định mang vào. Người này vừa nhìn thấy Lý Đông Lượng liền sợ hãi, luôn miệng nói xin lỗi.

Lý Đông Lượng cũng không trách móc gì. Anh kêu giúp việc mau chóng lau dọn rồi đi nghỉ sớm. Sẵn tiện, anh còn hỏi thêm:

- Hoa Tử đã về chưa?

- Thiếu nãi nãi đã về được một lúc. Có lẽ đang ở trong phòng ngủ.

Hà Vĩnh Chung thấy cũng chẳng còn sớm. Ông rời đi để Lý Đông Lượng có thể nghỉ ngơi sớm, sáng mai còn bận rất nhiều việc.

Sau khi tiễn Hà Vĩnh Chung ra cổng, Lý Đông Lượng vội quay về phòng ngủ. Thấy Hà Hoa Tử đang nằm trên giường, anh nhẹ nhàng đi đến và nằm bên cạnh. Cố nhích người đến gần và ôm lấy cô.

- Anh ngủ sớm đi, mai anh phải thức sớm để đến nhà hàng kiểm tra còn gì?

- Hoa Tử, sang ngày mai anh có thể nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của em rồi.

Hà Hoa Tử xoay người lại, ôm lấy cơ thể Lý Đông Lượng. Cô dúi mặt vào ngực anh. Ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của anh, ngửi hương thơm trên áo anh. 

Lý Đông Lượng cũng vậy. Anh ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Hà Hoa Tử. Mùi hương của tóc cô khiến anh cảm thấy dễ chịu. Anh không ngờ, mọi chuyện lại diễn ra thuận lợi đến vậy. 

Dù ôm Hà Hoa Tử trong lòng, Lý Đông Lượng cũng không khỏi lo lắng. Anh sợ một ngày nào đó Hà Hoa Tử sẽ biết được mọi chuyện. Lúc đó, anh phải giải thích thế nào đây?

Đêm đó, trong vòng tay Lý Đông Lượng, Hà Hoa Tử không tài nào ngủ được. Cô lo lắng, không biết ngày mai như thế nào, mọi chuyện có thuận lợi hay không.

Cùng lúc đó, Dương Việt Bân tay cầm ly rượu vang đỏ. Anh nâng lên không trung, nói:

- Xin chào, ngày mai.


Dứt lời, Dương Việt Bân uống hết rượu trong ly. Thở một hơi thật dài, đầy sầu muộn.

Sáng hôm sau, chính là này trọng đại của Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử. Cô đã thức từ sớm, đêm qua chẳng thể ngủ được. Anh cũng thức từ sớm để chuẩn bị mọi thứ.

Sau khi mặc xong bộ vest dành cho mình. Lý Đông Lượng đi vào phòng, Hà Hoa Tử đang trang điểm bên trong. Thấy anh bước vào, các nhân viên trang điểm cũng phải kính trọng cúi chào.

- Lý tổng.

Lý Đông Lượng đặt tay lên vai Hà Hoa Tử. Anh cúi người, cả hai nhìn nhau qua chiếc gương trước mặt, nói:

- Đêm qua em ngủ không ngon sao?

- Có lẽ là do lo lắng quá.

- Đừng lo, anh luôn ở bên cạnh em.

Hoa Tử nghe vậy liền mỉm cười ngọt ngào, cũng nắm lấy tay anh.

- Anh phải đến nhà hàng trước. Xem họ chuẩn bị đến đâu rồi.

- Được, anh đi đi.

Lý Đông Lượng rời đi, các nhân viên tiếp tục nhiệm vụ của mình. Họ vừa làm, vừa nói:

- Thiếu nãi nãi đêm qua ngủ không được, thần sắc cũng không tốt. Nhưng xin cô cứ yên tâm. Với dung mạo xinh đẹp của cô, chỉ cần chúng tôi biến hóa một chút, cô nhất định sẽ thành tân nương đẹp nhất.

- Cứ trang điểm cho tôi như bình thường là được.

Nghe Hà Hoa Tử nói vậy, đến nhân viên trang điểm cũng phải ngạc nhiên. Người làm cô dâu phải thật sự nổi bật trong hôn lễ của mình. Lần này lại có người muốn mình không nổi bật. Nhân viên trang điểm nghe xong liền lên tiếng.

- Nhưng mà Thiếu nãi nãi...

- Không sao đâu, cứ làm theo lời tôi đi.

- Dạ...

Hà Hoa Tử quay sang, nhìn chiếc váy cưới của mình được đặt bên cạnh. Sau khi trang điểm và làm tóc, cô mặc nó vào và đến nhà hàng, nhiệm vụ hôm nay của cô xem như hết.

Lúc này tại nhà hàng, Lý Đông Lượng đã kiểm tra toàn bộ dụng cụ trong buổi tiệc. Từ chén dĩa cho đến ly nước đều được anh kiểm tra đầy cẩn thận, kỹ càng. 

Chỉ một lát nữa thôi, anh có thể nắm lấy tay Hà Hoa Tử đi hết quãng đời còn lại. Anh muốn cho tất cả mọi người biết, Hoa Tử chính là nữ chủ nhân của Lý gia, là người phụ nữ của Lý Đông Lượng này.

Lý Đông Lượng đang đứng đợi bên ngoài, Hà Hoa tử vẫn chưa đến. Hà Vĩnh Chung cùng vợ đi đến, hỏi anh:

- Con bé chưa đến nữa sao?


- Dạ.

Hà Vĩnh Chung nghe xong lại nôn nóng. Ông nhìn đồng hồ đeo trên tay, chỉ còn nửa tiếng nữa hôn lễ bắt đầu, bây giờ không đến thì khi nào đến chứ?

Thấy ông sốt ruột như vậy, Lý Đông Lượng cũng lên tiếng thay cho Hà Hoa Tử:

- Ba đừng lo, có lẽ cô ấy sắp đến rồi.

Khi cả ba người đang đứng bên ngoài đợi thì đột nhiên trợ lý Văn chạy đến với gương mặt thất sắc. Anh vừa thở vừa thông báo với Lý Đông Lượng cũng như vợ chồng Hà Vĩnh Chung:

- Lý tổng, Hà tổng, không hay rồi. Nhân viên trang điểm vừa gọi điện đến, báo rằng Thiếu nãi nãi đã bỏ trốn rồi.

- Cái gì? Bỏ trốn?

Cả ba người đồng thanh thốt lên. Sắc mặt thay đổi rõ rệt.

- Chuyện là như thế nào?

Hà phu nhân quyết hỏi cho rõ sự tình.

- Nhân viên nói rằng, trong lúc trang điểm, Thiếu nãi nãi có những biểu hiện cũng như lời nói rất lạ. Sau khi trang điểm xong, Thiếu nãi nãi nghe điện thoại, còn việc nói gì, họ không để ý. Nói điện thoại xong, cô ấy nói với họ đợi một chút. Bọn họ thấy Thiếu nãi nãi lên một chiếc xe màu đen, nghĩ rằng cô ấy nói chuyện một lát rồi xuống nên cũng không để ý lắm. Đến khi chiếc xe rời đi, họ ngồi đợi hơn mười lăm phút mới biết Thiếu nãi nãi chưa từng rời khỏi chiếc xe đó 

- Văn Thi, lập tức thông báo với khách mời rằng buổi tiệc hôm nay hủy bỏ. Còn nữa, trả lại toàn bộ quà mừng của họ.

- Dạ. 

Vợ chồng Hà Vĩnh Chung nghe xong liền nhìn nhau, đầy buồn rầu. Không biết Hà Hoa Tử đang nghĩ gì lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

Lý Đông Lượng nói xong liền rời đi. Vừa bước vào xe, Lý Đông Lượng đã lập tức cho người điều tra tung tích của Hà Hoa Tử. Anh tức giận, gọi điện liên tục cho cô nhưng cô lại không nghe máy. Lý Đông Lượng người tràn đầy nộ khí, thầm nghĩ:

" Hà Hoa tử, em mau nghe máy cho tôi. "

Việc hôn lễ bị hủy đột ngột khiến ai cũng ngỡ ngàng. Trương Thần và Du An Kỳ cũng thế. Trương Thần quay sang hỏi An Kỳ:


- Chuyện gì vậy?

Du An Kỳ cũng lắc đầu, không biết chuyện gì đã xảy ra.

- Em cũng không biết.

Còn về Hà Hoa Tử. Cô ngồi nhìn khung cảnh ngoài cửa xe đang lướt qua một cách vội vã. Dương Việt Bân lấy chai nước, đưa cho cô, nói:

- Cậu có muốn uống nước không?

- Cảm ơn.

Hà Hoa Tử nhận lấy chai nước.

- Sao lại bỏ đi như vậy?

Hoa Tử nghe Dương Việt Bân hỏi, bản thân chỉ biết thở dài đầy mệt mỏi.

- Mình rất mệt, thật sự rất mệt với tất cả mọi thứ.

- Vậy cậu chợp mắt một chút đi, đến nơi mình sẽ gọi cậu dậy.

- Bân, vẫn là cậu đối tốt với mình.

Hà Hoa Tử không biết nên đền ơn Dương Việt Bân như thế nào. Tối qua anh nhận được tin nhắn của Hà Hoa Tử. Cô nhờ anh tìm cho cô một ngôi nhà ở xa thành phố F một chút, cũng nhắn sáng mai đến đón cô. Nhờ vậy, mong muốn hôn lễ của Hà Hoa Tử bị hủy bỏ của Dương Việt Bân đã được như ý nguyện. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui