Trước khi rời đi, Hà Hoa Tử còn nói thêm.
- Tôi không nghĩ Trần tiểu thư lại có tố chất làm tiểu tam đến vậy. Đúng là đáng tiếc cho gương mặt xinh đẹp và trí thông minh này, sao lại có nhân cách méo mó đến vậy?
- Nhưng điều cuối cùng, tôi muốn nhắc nhở cô, không thể mất những thứ chưa bao giờ có cũng như không thể nắm giữ những thứ chưa từng thuộc về mình. Nếu như cô cứ mãi giành những thứ không thuộc về mình, sớm muộn gì cô cũng đánh mất luôn những thứ cô đang có.
Nói rồi, Hà Hoa Tử đứng dậy.
- Chầu nước này xem như tôi mời cô.
Nói xong thì cô liền rời đi. Bỏ lại Trần Dục Tú với gương mặt đang biến sắt trầm trọng.
Buổi gặp mặt này, định là cho Hà Hoa Tử biết mình nên biết điều mà rời xa Lý Đông Lượng. Không ngờ lại bị cô làm cho một vố. Lần này, xem như cô ta thua. Nhưng thua một lần cũng không có nghĩa là thua cả đời. Cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
" Những thứ không thuộc về tôi, cố gắng giành giật thì cuối cùng vẫn sẽ thuộc về tôi. "
Hà Hoa Tử vừa bước ra khỏi quán nước liền thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ tình địch của cô đã xuất hiện rồi, cũng chẳng phải loại tầm thường. Không ngờ xung quanh Lý Đông Lượng lại xuất hiện đa dạng nữ nhân đến vậy. Cô không biết là anh có biết có nhận ra tình cảm Trần Dục Tú dành cho mình hay không? Nếu nhận ra, không biết anh sẽ xử lý như thế nào?
Không được. Khó khăn lắm cô và Lý Đông Lượng mới có thể đến được với nhau. Không thể vì chuyện một tiểu tam mà chia cắt hai người được. Nghĩ vậy xong, Hà Hoa Tử bỗng nhiên lại nghĩ đến chuyện kết hôn.
" Trừ phi kết hôn, may ra mới có thể giảm tình trạng hồ ly vây quanh. Nhưng mà, mới quen không bao lâu mình lại đòi kết hôn. Thật gấp gáp quá. "
Tối đó, Lý Đông Lượng từ nhà tắm bước ra, thấy Hà Hoa Tử đang nằm trên giường thút thít. Không phải lúc nãy vẫn còn vui vẻ xem phim hay sao? Anh đi đến, ngồi xuống bên cạnh, lấy tay vuốt tóc cô.
- Sao thế?
Đây là lần đầu tiên Lý Đông Lượng thấy Hoa Tử như vậy nên cũng không khỏi ngạc nhiên.
- Vừa mới xem phim, kết phim rất buồn. Chỉ vì không đủ dũng cảm thời tuổi trẻ, họ đã bỏ lỡ nhau một đời.
Nghe cô nói xong, Lý Đông Lượng liền trở nên quyết đoán. Lập tức đưa ra quyết định:
- Sau này không cho em xem mấy cái phim thể loại ấy nữa.
Ah nói xong, cả hai im lặng một hồi. Không chịu được, Hoa Tử liền hỏi anh.
- Lượng, đối tác của anh nhiều như vậy, đã từng hợp tác với đối tác nữ chưa?
- Rồi. Vừa rồi còn hợp tác với đối tác nữ.
Chỉ là, anh không nói cho cô biết, người hợp tác vừa rồi là Trần Dục Tú. Anh cũng chẳng cần nói, bởi sáng nay cô cũng vừa biết được.
- Vậy anh có từng động lòng với họ chưa?
Lý Đông Lượng sững sờ. Chẳng lẽ cô vẫn còn để ý chuyện xảy ra khi ở Nhật, hay là những gì Trần Dục Tú nói hồi sáng?
- Em nói gì vậy?
- Anh cứ trả lời đi, em muốn biết.
Anh đưa ra đáp án đầy chắc chắn, là chưa từng. Hoa Tử nghe xong, vẫn chưa hài lòng, hỏi tiếp:
- Vậy nếu như, em chỉ nói nếu như thôi, đối tác nữ đó thích anh thì sao?
Lần này thì Lý Đông Lượng cũng suy nghĩ rất lâu. Cuối cùng... anh lại kéo Hà Hoa Tử lên giường và ngủ. Cô vốn không ngủ được vì chưa biết được câu trả lời. Không ngừng chọc chọc vào người anh. Lý Đông Lượng chịu đựng được một hồi thì liền nhăn mặt:
- Em còn không mau ngủ thì đêm nay đừng hòng ngủ.
- Lưu manh!
Suốt ngày hôm đó ở công ty, Lý Đông Lượng không tài nào tập trung làm việc. Đêm qua anh cũng khó ngủ vì câu hỏi của Hà Hoa Tử.
- Văn Thi.
- Có chuyện gì sao boss?
- Giúp tôi tìm hiểu việc này...
Khoảng hai tiếng sau, trợ lý Văn trở về, dáng vẻ gấp gáp chạy vào phòng làm việc của Lý Đông Lượng.
- Thế nào?
- Theo như lời căn dặn, tôi đã điều tra được hôm qua khi Hà tiểu thư đi siêu thị mua đồ đã gặp Trần tổng.
- Trần Dục Tú?
Lý Đông Lượng có chút nghi ngờ. Anh biết, không phải tự nhiên mà Hà Hoa tử hỏi anh những câu này, nhất định là có điều gì đó muốn nói nhưng không tiện nói ra.
Anh hỏi Văn Thi.
- Trợ lý Văn, nếu như anh biết có đồng nghiệp nữ thích mình, nhưng mình lại không thích người đó. Vậy anh sẽ làm gì?
Văn Thi cũng rất khó khăn khi trả lời. Bởi chưa từng có ai thích anh.
- Tổng tài, những chuyện yêu đương này tôi không rành lắm. Nhưng nếu có thể, tôi sẽ tránh càng xa càng tốt.
Trợ lý Văn vừa trả lời xong, Lý Đông Lượng cảm thấy cũng khá hợp lý. So với chạy trốn người mình không thích sẽ tốt hơn so với việc làm cho người đó nghĩ rằng mình cũng thích người đó.
Lát sau, nhân viên báo đến rằng Trần Dục Tú vừa đến. Anh liền nghĩ, người đó đã tới rồi.
Từ sau khi Lý Đông Lượng gặp tai nạn, Trần Dục Tú chưa từng đến. Cô ta sợ, gặp lại anh bản thân sẽ thấy áy náy. Vừa vào trong đã được anh tận tình mời ngồi.
- Lý tổng đã hoàn toàn hồi phục chưa?
- Đã ổn hơn nhiều rồi, cảm ơn cô.
- Có điều này tôi muốn nói với Lý tổng. Từ hôm trở về từ Nhật Bản, tôi rất ngại về việc hiểu lầm ấy. Không biết tôi có thể mời anh cùng đi ăn một bữa xem như chuộc lỗi hay không?
Lý Đông Lượng nhìn đồng hồ trên tay, giả vờ nói:
- Thứ lỗi vì từ chối bữa ăn của Trần tổng. Nhưng không biết cô có rảnh để đi đến một nơi với tôi không?
Trần Dục Tú nắm lấy được cơ hội thì sao có thể dễ dàng buông bỏ. Cô ta lập tức đồng ý.
Lý Đông Lượng đưa cô ta đến một tiệm trang sức lớn nhất ở thành phố. Hai bên đường vào có trưng bày rất nhiều món trang sức như dây chuyền, nhẫn, bông tai,... được đính đá quý đầy tinh xảo.
Trần Dục Tú vừa theo chân anh vào đã được nhân viên niềm nở chào đón. Đích thân quản lý cửa hàng ra đón tiếp:
- Lý tổng, Trần tổng, hoan nghênh hai vị đến với cửa hàng chúng tôi.
Quản lý cho nhân viên mang ghế đến cho hai người này ngồi. Vừa ngồi xuống, Lý Đông Lượng đã đưa ra yêu cầu:
- Mang tất cả những bộ trang sức mới nhất ra cho tôi xem.
- Dạ được.
Rất nhanh chóng, cả hai bộ trang sức đều được đặc trước mắt Trần Dục Tú. Bộ nào cũng có thể công đầy tinh xảo. Một bộ được đính kim cương, bộ còn lại đính ngọc lục bảo Alexandrite. Nhìn đến hoa cả mắt.
Lý Đông Lượng quay sang hỏi cô ta:
- Trần tổng thấy thích bộ nào nhất?
- Tôi sao? Nếu tôi nói rằng thích hết hai bộ thì sao? Anh tặng tôi chứ?
- Trần tổng, tôi cảm thấy bộ trang sức đính kim cương này rất hợp với cô. Nhìn cô như một viên kim cương vậy.
Anh vừa nghe quản lý nói vậy liền thản nhiên đáp, vậy sao!
Xong. Lý Đông Lượng cười lên một tiếng, sau đó cho nhân viên gói lại bộ trang sức đính ngọc lục bảo Alexandrite. Trần Dục Tú đương nhiên rất ngạc nhiên. Không ngờ chỉ một câu nói bân quơ anh lại cho nhân viên gói lại. Không tin rằng lại có ngày được Lý Đông Lượng tặng trang sức đến như vậy. Cô ta nghĩ, nếu như Hà Hoa tử biết được chuyện này, không biết sẽ có phản ứng thế nào?
* Ngọc lục bảo Alexandrite: Có khả năng biến đổi màu sắc. Dưới ánh sáng mặt trời, nó có màu xanh lá hoặc xanh lá có nhiễm xanh dương. Còn dưới ánh sáng nhân tạo lại có màu sắc của đá Ruby
🎵background music🎵
Có Chút Ngọt Ngào - Uông Tô Lang, BY2