Ba ngày du lịch kết thúc rất nhanh, về cơ bản là bốn người các nàng đều chơi rất vui vẻ, hành lý mang về cũng nhiều đến mức phải ký gửi vài túi.
Khi chuyến bay đáp xuống sân bay ở trong nước cũng đã là chạng vạng tối, bốn người ăn chung với nhau một bữa cơm đơn giản rồi ai về nhà nấy.
- Vân Sam, em muốn phát triển ở trong nước à?
Phùng Liễu ngồi ở ghế phó lái đột nhiên hỏi.
- Sao vậy ạ?
Lạc Vân Sam quay sang nhìn Phùng Liễu.
Biểu cảm trên mặt Phùng Liễu vẫn bình tĩnh như vậy, Lạc Vân Sam cũng có thể cảm nhận được điều ấy, nàng cũng không còn vẻ vi mừng như lúc vừa rời khỏi sân bay nữa.
- Mấy năm nữa em vẫn sẽ ở lại thành phố Ninh.
Lạc Vân Sam không dám nói quá chắc chắn.
Hiện tại, gia sản của nhà họ Lạc ở nước ngoài không ít, nếu như muốn trong thời gian ngắn mà chuyển về nước chỉ sợ là không thể, đến khi người nhà gọi thì nàng cũng phải ra nước ngoài làm việc một thời gian.
- Ra là vậy.
Trong lòng Phùng Liễu có chút hụt hẫng.
"Mới hơn một tháng mà Lạc Vân Sam đã hòa nhập vào cuộc sống của mình rồi.
"
Ngay từ khi Từ Bân và Đỗ Nhược rời đi thì Phùng Liễu đã nhận ra vấn đề này, bây giờ cô đã quen với Lạc Vân Sam, cô có thể chấp nhận được việc nàng phải rời đi sao?
Một người sống cơ đơn đã lâu bỗng dưng lại có một người tới cùng đi làm cùng ra về, cho nên Phùng Liễu rất để ý chuyện này.
Tất nhiên Phùng Liễu cũng có bạn bè nhưng chẳng có ai giống Lạc Vân Sam trực tiếp xâm nhập vào cuộc sống của cô, chỉ trong một tháng ngắn ngủi nàng đã khiến cô quen với sự tồn tại của nàng.
- Sao thế ạ, cô nhớ em hả?
Lạc Vân Sam thấy tâm trạng của người bên cạnh mình có chút không tốt, nàng lái xe chậm lại rồi quay sang hỏi cô.
- Ừ, tôi có chút lo lắng về việc em sẽ rời đi sau ba tháng dạy ở đây.
Phùng Liễu không hề giấu giếm, cô thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình.
Phùng Liễu vẫn nhớ rõ lần cuối cùng cô chia tay nàng là năm cô 24 tuổi.
"Mình là người ở cạnh Lạc Vân Sam trong sinh nhật 18 tuổi của nàng, sau đó mình lại mất đi tin tức về nàng.
"
"Mãi tận bốn năm lẻ ba tháng sau, mình mới gặp lại em ấy ở trong trường một lần nữa.
"
Một lúc lâu sau Lạc Vân Sam cũng không nói gì, đến khi đèn đỏ ở trước mặt chuyển sang màu xanh nàng mới mở miệng.
- Chỉ cần cô không bỏ em, em sẽ mãi ở đây.
Phùng Liễu nghe vậy thì tâm trạng mới khá lên một chút, thế nhưng cô cũng không thực sự tin tưởng lời nói của Lạc Vân Sam, bởi vì cô nghĩ rằng nàng chỉ đang dỗ dành cô mà thôi.
Sau ngày Quốc khánh, thời tiết dần dần chuyển lạnh, Nhất Trung cũng chuyển từ mùa hè sang mùa đông và thời gian nghỉ trưa giảm đi một chút, thời gian tan học của buổi chiều cũng sớm hơn rất nhiều.
Là trường trung học có bầu không khí học tập sôi nổi và mạnh mẽ nhất ở thành phố Ninh, từ tháng 11 đổ về sau tất nhiên là sẽ có bài kiểm tra hàng tháng, sau ba ngày ngắn ngủi cho học sinh ôn tập thì bắt đầu tiến vào đợt kiểm tra tháng.
Tất cả học sinh đều đi thi nên tất nhiên giáo viên mỹ thuật như Lạc Vân Sam cũng trở thành giám thị.
Lạc Vân Sam không cần phải chấm và chữa bài thi nên trong hai ngày thi nàng đều kín lịch, buổi sáng và buổi chiều đều phải đi coi thi.
Chắc hẳn là vì Lạc Vân Sam là giáo viên môn phụ cho nên được xếp vào phòng thi có vị trí khá xa, phải biết rằng chỗ ngồi trong lớp học đều được xếp dựa theo thành tích, thành tích càng kém thì càng ngồi ở xa.
Buổi chiều coi thi đầu tiên, Lạc Vân Sam được sắp xếp trông thi cùng một giáo viên thể dục trẻ tuổi trong một phòng thi.
Lúc Lạc Vân Sam đang phân loại các giấy tờ thì hơn 30 học sinh khác trong phòng đều đang nghịch bút, đá chân! chỉ có một số ít học sinh là ôn lại bài trước khi thi.
- Sắp đến giờ làm bài thi, nếu các em có mang điện thoại hoặc tài liệu trong người thì nhanh chóng để lên bục giảng đi.
Giáo viên thể dục nói, anh ta bắt đầu đi xung quanh phòng một lượt.
Bài thi chiều nay là môn toán, Lạc Vân Sam ngồi trên bục giảng có chút buồn chán nên nàng cầm đề thi lên xem.
Nền tảng của Lạc Vân Sam rất tốt nên mặc dù nàng đã ra trường rất lâu nhưng khi nhìn thấy đề thi này cũng nhanh chóng nghĩ ra đáp án, nhưng mà lúc nàng nhìn xuống mấy câu cuối cùng lại phải suy nghĩ một chút.
Thấy thời gian còn khá nhiều, Lạc Vân Sam liền lấy ra bút của mình rồi bắt đầu tính toán những câu cuối cùng của đề thi.
Giáo viên thể dục ngồi ở cuối phòng thi, qua hơn nửa giờ làm bài anh ta cũng thấy chán nên bắt đầu lấy điện thoại ra chơi.
Học sinh ở dưới nhìn thấy hai giám thị đều làm việc riêng, trong lòng bọn chúng bắt đầu nghĩ đến chuyện thảo luận với nhau.
Đầu tiên là một học sinh ngồi ở góc, cậu ta là học sinh lớp 11-8 nên biết Lạc Vân Sam là một giáo viên rất dễ tính, cậu ta bắt đầu lợi dụng việc tìm bút mà chuyền tờ giấy ra đằng sau.
Ngồi đằng sau cậu học sinh kìa là một bạn nữ, nữ sinh kia là học sinh duy nhất đạt môn toán trong những học sinh ngồi ở phòng này
Học sinh nữ kia có chút lo lắng khi nhận lấy tờ giấy nhỏ của cậu ta, bạn nữ bắt đầu lấy tay che tờ giấy lại rồi mới dám mở ra, ngay sau đó nữ sinh liền viết đáp án vào chỗ trống trong tờ giấy nháp.
Đến khi viết xong, bạn nữ đó liền duỗi chân rồi nhẹ nhàng đạp về đằng trước một chút, nữ sinh có chút căng thẳng khi ném tờ giấy ra khỏi chỗ ngồi.
Ngôn Tình Hài
"Chết rồi, hình như mình ném mạnh quá!"
Nữ sinh nhìn thấy tờ giấy bay lệch khỏi quỹ đạo thì lo lắng không thôi.
Phòng học yên ắng lại vang lên tiếng ghế ma sát với nền gạch của nam sinh kia, đúng lúc này Lạc Vân Sam cũng vừa giải đề xong, nàng đứng lên để duỗi tay duỗi chân.
Nam sinh vốn đang định nhặt tờ giấy lên thì bây giờ lại ngồi đơ ra, nữ sinh đằng sau cậu ta lại càng thêm hoảng loạn, ánh mắt hai người nhìn chằm chằm vào tờ giấy nhỏ nằm trên mặt đất.
Lạch cạch.
Nam sinh kia nhìn thấy Lạc Vân Sam đi từ trên bục giảng xuống thì lập tức nhìn vào bài thi, sau đó cậu ta lại viết gì đó lên giấy nháp.
Vốn dĩ Lạc Vân Sam cũng không biết tờ giấy nhỏ kia nhưng nàng thấy biểu cảm của hai học sinh này không thích hợp, nàng chỉ liếc mắt một cái là đã nhận ra, nhất là khi nàng đối diện với ánh mắt của nữ sinh thì Lạc Vân Sam liền đoán được.
"Xem ra là làm gì mờ ám mới chột dạ đây.
"
Lạc Vân Sam chậm rãi đi tới giữa lối đi, nàng nhìn thấy tờ giấy nhỏ rồi cúi người xuống nhặt nó lên, sau đó nàng trực tiếp vứt tờ giấy vào sọt rác cạnh cửa dưới ánh mắt căng thẳng của nam sinh và nữ sinh kia.
"Phù! May là không bị phát hiện.
"
Cả hai người đều thở dài nhẹ nhõm.
Trong nửa sau giờ làm bài, Lạc Vân Sam không còn ngồi trên bục giảng nữa mà thỉnh thoảng nàng đi xuống dưới để kiểm tra tiến độ làm bài của học sinh.
Đến khi tiếng chuông báo hết giờ thì Lạc Vân Sam và giáo viên thể dục kia mới cùng nhau thu bài thi lại.
- Đừng để có lần sau.
Khi nàng đi đến giữa nam sinh và nữ sinh ban nãy, Lạc Vân Sam khẽ nói một câu.
Cả hai học sinh đều chột dạ mà liếc nhìn nhau, Lạc Vân Sam sắp xếp lại bài thi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng thi.
Sau khi để bài thi vào vị trí được chỉ định, Lạc Vân Sam lập tức đi tới văn phòng của Phùng Liễu.
Lúc Lạc Vân Sam tới cửa văn phòng, nàng chỉ thấy có mình Lục Minh đứng trong phòng, anh ta đứng ở cạnh Phùng Liễu, hình như hai người đang nói chuyện.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...