I have a dream!
Nếu như lúc này bạn hỏi giấc mộng của Lý Tiểu Quỳ là gì thì nhất định Lý Tiểu Quỳ sẽ không do dự mà hét lớn trả lời — đây · muốn · về · nhà!
Lý Tiểu Quỳ rất không có trách nhiệm mà chạy ra khỏi Thái Bình gia trang, sau đó vẫn vì thực hiện mục tiêu này mà không ngừng kiên trì và nỗ lực. Sau khi tiến hành phân tích khách quan và khoa học quá trình bản thân rơi vào thế giới này, cũng như tổng kết được bài học kinh nghiệm từ những người đi trước thì bạn học Lý Tiểu Quỳ cuối cùng cũng tìm được một phương án tương đối an toàn và có thể thực hiện được — mặc lại bộ quần áo đã mặc khi đến thế giới này quay trở lại cái nơi mình đè chết người xem, nói không chừng lại có thể tìm thấy khe hở không gian và thời gian nối tiếp giữa hai thế giới ở trên trần nhà. [ Lý Tiểu Quỳ tham khảo từ cuốn –[ Anatolia Story (Dòng sông huyền bí) ]]
Khi Lý Tiểu Quỳ nói chuyện phiếm với các tiểu tư thì đã được biết chỗ đó có tên là “Thưởng Hoa trang”, nằm cách Thái Bình trang sáu mươi dặm về hướng tây, là thôn trang tư nhân của Lâm Phong. Ngoài những thông tin trên thì Lý Tiểu Quỳ không biết gì cả. Bây giờ nhìn lại hướng tây là một rừng cây, nhưng bạn học Lý Tiểu Quỳ là một chàng thanh niên chuẩn của thời hiện đại, đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý “trên đời này vốn không có đường, người đi nhiều thì ắt sẽ thành đường”. Huống hồ suy xét trên góc độ an toàn thì trên đường lớn đông người, mà đông người thì rất có khả năng sẽ có tai mắt của Ngạo Long hội, tỷ lệ bại lộ thân phận sẽ tăng lớn hơn.
Dù sao cũng chỉ có sáu mươi dặm đường, ngồi xe mất có một giờ đã đến – Lý Tiểu Quỳ tràn ngập tin tưởng mà nghĩ. Tuy rằng con đường cách mạng rất gian khổ nhưng cuối con đường chính là ánh sáng, phía trước nhất định chính là một thế giới tốt đẹp có đường có xe ô tô, có máy bán hàng tự động, có các em gái xinh đẹp!
Cứ như vậy, bạn học Lý Tiểu Quỳ bị vô số đồng nghiệp nữ hâm mộ ghen tỵ mà không biết nhìn mặt trời, bước chân mạnh mẽ không chùn bước đi thẳng vào rừng cây.
……
Năm ngày sau.
Nếu như Lý Tiểu Quỳ là một chàng thanh niên của văn học và thơ ca thì ắt hẳn bạn học Lý Tiểu Quỳ của chúng ta sẽ cảm khái một câu linh tinh như là “Trong cuộc đời này tám chín phần mười là chuyện không như ý, cho dù chỉ là một mục tiêu nhỏ bé tầm thường nhất nhưng muốn được hoàn mỹ như nguyện thì cũng rất gian nan khó lường”. Nhưng trình độ văn học của Lý Tiểu Quỳ từ nhỏ đã luôn phải vật lộn cận chiến với Dương Uy Lợi (*). Cho nên, dưới ánh mặt trời giữa ngọ tươi sáng, vạn dặm không một bóng mây, khi Lý Tiểu Quỳ tuyệt vọng nhìn khắp khu rừng rậm rạp trước chẳng thấy người, sau chẳng thấy bóng, rốt cuộc thì cạn kiệt sức lực ngã vạt xuống đất, lúc đấy trong lòng của Lý Tiểu Quỳ chỉ có một câu duy nhất – Mình, lạc, đường, rồi.
(杨威利: Là 1 sỹ quan trong Free Planets Star Fleet, nhân vật trong bộ tiểu thuyết và tác phẩm hoạt hình Legend of Galactic Heroes (LOGH) của tác giả Tanaka Yoshiki, ra mắt từ năm 1988 đến năm 1997)
Thật sự là nhìn qua thì không thể biết được đã xảy ra chuyện gì. Dương Ức Thiên đốt lửa trại, thở dài, bất đắc dĩ nhìn tiểu [?] gia hỏa nào đó sau khi ngất xỉu không nghiến răng thì lại chảy nước miếng. Nếu không phải thân hình tướng mạo lẫn cách ăn mặc của tiểu tử này hoàn toàn trùng khớp với những gì bọn thuộc hạ báo cáo thì Dương Ức Thiên thậm chí còn hoài nghi đây là kế kim thiền thoát xác của Thái Bình trang.
Khi nhận ra người hốt hoảng trốn khỏi Thái Bình trang chính là “Lý Tiểu Quỳ trong truyền thuyết” thì Dương Ức Thiên cho bọn thuộc hạ vẫn tiếp tục thực hiện kế hoạch cũ còn bản thân mình thì một mình lén lút đi theo. Vốn Dương Ức Thiên muốn kiểm tra lại thực hư của vị Lý thiếu hiệp này rồi căn cứ theo tình huống mà bắt giữ hoặc giết chết. Nhưng ước chừng hai canh giờ sau thì Dương Ức Thiên đã phát hiện ra tất cả mọi người đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng – thứ nhất, vị Lý thiếu hiệp này trên đường đi vấp phải rễ cây té ngã không dưới ba lần, rõ ràng là không biết dùng khinh công; thứ hai, vị Lý thiếu hiệp này khi ném đá hái trái cây hoàn toàn ném trật lất lẫn chẳng có kỹ xảo gì hết, rõ ràng là không biết dùng ám khí lẫn nội lực; thứ ba, vị Lý thiếu hiệp này cắm đầu chui vào rừng rậm mà không mang theo dụng cụ đánh lửa, mà lại thiếu chút nữa thì ăn nhầm trái cây có độc đến mấy lần, có thể thấy được là hoàn toàn không có chút xíu kinh nghiệm lang bạt giang hồ, ăn ngủ ngoài trời.
Một tiểu tử không có nội lực, khinh công lẫn ám khí, nhìn qua lại không có chút tâm kế nào lại có thể giết được Lâm Phong, bất kỳ ai nghe được chuyện này đều không thể tin được. Dương Ức Thiên suy đoán có lẽ phía sau Lý Tiểu Quỳ còn có một đại nhân vật nào đó nên quyết định lưu cái mạng nhỏ của Lý Tiểu Quỳ lại để xem xem rốt cục Lý Tiểu Quỳ muốn chạy đến tận đâu.
Không ngờ tới quyết định này lại khiến cho Dương Ức Thiên lao lực suốt năm ngày qua. Dưới tình huống không được lộ mặt, vừa phải đề phòng tiểu tử kia không biến thành đồ lót dạ cho bọn hổ báo sài lang, vừa phải đề phòng không cho Lý Tiểu Quỳ ăn nhằm thức ăn có độc trí mạng, còn phải phòng tránh cho tiểu tử này rớt xuống vách núi.
Khiến Dương Ức Thiên vừa tức vừa buồn cười chính là, sau khi đuổi đi được một con hổ, hai con sói, một vài con rắn độc, thật cẩn thận bảo vệ che chở theo dõi nhiều ngày như vậy lại vô tình mà biết được mục đích chân chính của tiểu tử này – một buổi sáng Lý Tiểu Quỳ muốn bơm hơi cho mình, thế là nhìn về phía mặt trời mà gào toáng lên: “Thưởng Hoa trang ơi là Thưởng Hoa trang, ngươi đang ở đâu vậy, con dân của ngươi nhớ ngươi lắm có biết không ~~~”
Mà lúc đó, bọn họ đã đi lòng vòng trong khu rừng bao bọc bên ngoài Thưởng Hoa trang được ba vòng ……
Thôi đợi cho tiểu tử này tỉnh lại trực tiếp hỏi thẳng cho rồi — vì cái gì nhất định phải đến Thưởng Hoa trang, lại có liên hệ như thế nào với cái chết của Lâm Phong. Bất tri bất giác, trong lòng của Dương Ức Thiên bỗng nhiên trở nên mềm mại, ý cười hiện lên trong mắt — thật ra ngẫm lại thì dáng vẻ của tiểu tử này khi thân thể bị trầy xước vẫn mở to hai mắt xông thẳng về phía trước thật vô cùng đáng yêu, hơn nữa lại còn luôn gặp rắc rối khiến cho người khác không yên lòng. Nếu như tình huống cho phép thì mình có thể lưu tiểu tử này lại bên cạnh mình không……
Thời thơ ấu của Lý Tiểu Quỳ giống với hầu hết mọi người, không ngừng được người lớn dặn dò hết lần này đến lần khác là “đừng nói chuyện với người lạ, dù có được cho kẹo cũng không được”. Cho nên dưới trạng thái bình thường thì Lý Tiểu Quỳ sẽ không nhìn đến một sinh vật mang giới tính nam thêm một lần – tiền đề là khi không bị nhốt tại một nơi hoang vu một mình không ngửi thấy hơi người.
Bởi vậy, khi Lý Tiểu Quỳ mở to mắt nhìn thấy người qua đường Giáp nào đó ngồi bên đống lửa thì vô cùng kích động, nước mắt đảo quanh hốc mắt mà nhào đến ôm chầm lấy người ta hô to: “Huynh đệ, là ngươi cứu ta phải không, hôm nay ta đã gặp được Lôi Phong sống rồi…” vân vân và vân vân, những hành động không hợp với bình thường này có thể hiểu được là do tâm lý tác động.
(Lôi Phong: 18 tháng 12, 1940 – 15 tháng 8, 1962, là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc)
Người qua đường Giáp tránh khỏi cái ôm của Lý Tiểu Quỳ: “Tại hạ là Dương Ức Thiên, là sơn khách chứ không phải là “Hỏa Lôi Phong” gì đó. Ta chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy ngươi té xỉu ở đằng kia nên cho ngươi uống chút nước và ăn chút thức ăn mà thôi.”
Trong lòng của Lý Tiểu Quỳ hoàn toàn không có cái khái niệm “nam nam thụ thụ bất thân”, càng không biết hành vi “chủ động yêu thương nhung nhớ” của mình tạo thành sự khiêu chiến mạnh mẽ với khả năng khống chế của người khác đến thế nào, vì vậy Lý Tiểu Quỳ vẫn nắm chặt tay người ta mà tiếp tục kích động nói: “Vâng, vâng, vâng, huynh là Dương đại ca. Đại ca, thật sự cám ơn huynh, huynh nói đi, huynh muốn ta phải báo đáp huynh như thế nào, ngay cả tấm poster A Châu – Đào muội muội mà ta yêu thích nhất ta cũng tặng cho huynh luôn.”
(A Châu – Lưu Đào chắc ai cũng biết rồi hen)
“Chuyện báo đáp để sau hẵng nói đi.” Dương Ức Thiên dở khóc dở cười. “Ta thấy ngươi trong lúc hôn mê vẫn luôn ồn ào nói phải đến Thưởng Hoa trang. Chỗ đó là địa bàn của Ngạo Long hội, ngươi đến cái nơi phiền toái như vậy để làm gì?”
Lý Tiểu Quỳ hắc hắc cười gượng hai tiếng, gãi đầu đáp: “Chuyện này…… nói ra thì dài dòng lắm, nói một cách đơn giản là ta muốn về nhà.”
“Về nhà? Ngươi là người của Thưởng Hoa trang à?”
“Không phải…… Ai…… ta cũng không biết nói sao nữa, dù sao tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tên khốn kiếp dám chôm nắp cống thoát nước……” Lý Tiểu Quỳ nói đến đây thì đột nhiên cảm thấy khó chịu, từ khi rơi xuống thế giới này thì đã chịu vô số ấm ức — đầu tiên là vô duyên vô cớ giết người, sau đó lại vô duyên vô cớ bị bắt cưới một thằng con trai, lại thêm năm ngày trèo đèo lội suối chịu biết bao nhiêu đau khổ. Rốt cục thì hôm nay cũng tìm được một người có thể nghe mình tố khổ lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu mới tốt. Thật ra thì Lý Tiểu Quỳ thấy mình đâu có trêu chọc ai, không phải chỉ là đi mua bữa sáng, ngắm em gái xinh đẹp một chút sao, dựa vào cái gì lại bắt mình chịu đủ loại chuyện lộn xộn như thế này chứ? Lý Tiểu Quỳ càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cuối cùng phải vứt bỏ “nước mắt đàn ông không dễ rơi”, nhặt lên “chỉ là chưa đến mức quá đau lòng”, đôi mắt đỏ ửng xoạch xoạch rơi ra vài giọt nước mắt cá sấu.
Dương Ức Thiên không ngờ lại nhìn thấy cảnh tiểu tử thần kinh thô kia bật khóc, đã vậy lại còn không phải là kiểu khóc lê hoa đái vũ bình thường nhìn đến phát chán kia mà lại là dáng vẻ đầy ấm ức như tiểu hài tử, mặt nhăn mày nhíu mà vẫn cố gắng làm ra vẻ quật cường, đáng yêu đến nói không nên lời. [ Tác giả xen vô: Người ta thường nói tình yêu có thể làm mụ mị đầu óc, Dương lão đại, huynh sa đọa rồi……-_-||||].
(Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc của người con gái)
Hoang sơn dã lĩnh, bốn bề vắng lặng, một đống lửa trại, cô nam quả nam, quả thực chính là bối cảnh thiên lôi câu động địa hỏa tuyệt hảo. Huống chi người khiến cho ngươi động tâm lại đang ở trước mặt ngươi khóc đến đáng thương như vậy [?].
Dương Ức Thiên chưa bao giờ là thiện nam tín nữ cấm dục, huống chi không phải còn có câu tục ngữ kia sao – phương pháp tốt nhất để an ủi một nam nhân bi thương chính là, đè người đó!
Khung cảnh trước mắt Lý Tiểu Quỳ đột nhiên từ rừng cây chuyển sang bầu trời đầy sao, tiếp đó lại chuyển thành gương mặt phóng đại của người qua đường Giáp họ Dương kia, sau đó cái miệng của Lý Tiểu Quỳ liền bị một thứ ẩm ướt ấm nóng chặn lại – Lý Tiểu Quỳ phải mất đến hai mươi giây mới nhận ra đó là cái gì, lại tốn thêm hai mươi giây để trốn tránh hiện thực, cuối cùng cũng phải ra kết luận — đó là cái miệng của một kẻ có cùng giới tính với mình! Ân nhân cứu mạng của mình hóa ra là biến thái!!
Mình bị hôn! Mình bị hôn!! Mình bị hôn!!! Mình bị một tên đàn ông hôn!!!! Thứ này so sóng xung kích hay virus càng thêm có lực phá hoại nháy mắt khiến cho hệ thần kinh của Lý Tiểu Quỳ đoản mạch, cơ hồ tê liệt ngay tức khắc, lỗ chân lông toàn thân không phải mở ra không kịp thì chính là khép lại không mở ra được. Trong mắt của Lý Tiểu Quỳ phản chiếu ánh mắt sáng ngời tràn ngập dục vọng của Dương Ức Thiên.
“Yên tâm đi, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi!” Nam nhân nào đó đã hóa thân thành dã thú vừa cắn cổ con mồi vừa mơ hồ nói.
Một tên đàn ông muốn chịu trách nhiệm với mình, vì cái gì mà một tên đàn ông lại muốn chịu trách nhiệm với mình? Bị câu này kích thích, hệ thống bảo vệ trong đầu Lý Tiểu Quỳ rốt cục cũng khởi động, bắt đầu quơ quào cả tay lẫn chân mà ra sức phản kháng: “Chờ một chút, rốt cục là có chuyện gì?! Buông ra!! Ta không cần ai chịu trách nhiệm với ta hết!!!”
Dã thú nào đó rốt cuộc cùng dừng lại tốc độ lột quần xé áo, trên mặt mang theo rõ rệt vẻ khó chịu khi bị cắt ngang bữa tối: “Vừa rồi không phải còn rất chủ động sao, tại sao bây giờ lại thay đổi?”
Lý Tiểu Quỳ nhanh chóng phân tích tình huống hiện tại: Dùng sức mạnh kháng cự thì không có khả năng, hiệu quả khi dùng lời lẽ khuyên răn dường như không lớn, chỉ có thể dựa vào Đường cong cứu quốc (*) mà thôi. Lý Tiểu Quỳ buộc mình phải nhịn xuống ghê tởm mà làm ra vẻ ai oán: “Dương đại ca, huynh anh tuấn bất phàm, tướng mạo đường đường, trí dũng song toàn, độc nhất vô nhị, một tiểu nhân vật như ta sao có thể trèo cao được chứ?”
(*) Đường cong cứu quốc: Ý nói đi đường vòng, dùng cách khác lạ để đạt mục đích. (theo tangthuvien.vn)
Sắc mặt Dương Ức Thiên trở nên nhu hòa một chút: “Không sao cả, ta thích là được.”
Thích cái đầu ngươi! Ngươi là cổ nhân mà sao lại biết cụm từ quảng cáo của McDonald vậy hả — Lý Tiểu Quỳ một bên thì nội tâm điên cuồng gào thét, một bên thì tiếp tục gian nan mà kháng cự: “Dương đại ca, không bằng như vậy đi, huynh theo ta về gia hương, chỗ đó của bọn ta có rất nhiều nữ nhân – là loại sinh vật tuyệt vời mà chỉ cần huynh ôm thử một lần rồi thì nhìn lại loại thối nam nhân như ta sẽ khiến huynh chảy nước mắt luôn đấy!”
(*)Slogan của McDonald là I’m lovin’ it = tôi thích
“Nhưng ta chỉ muốn ôm ngươi, còn có, ngươi ồn quá!”
A ~~ lại bị hôn, ê ê, ngươi đang sờ chỗ nào, đừng hôn loạn! Ta không muốn, ta không muốn cưới đàn ông, lại càng không muốn bị đàn ông áp đảo!!! Ta nên làm cái gì bây giờ? Phải làm sao đây?!
Lúc này Lý Tiểu Quỳ không khỏi khổ sở mà hối hận, từng có một bài viết tên là [ mười phương pháp đánh lùi sắc lang ] đăng ở trên mạng nhưng Lý Tiểu Quỳ chỉ lo tám nhảm mà không biết quý trọng. Nếu như ông trời cho Lý Tiểu Quỳ một cơ hội nữa thì Lý Tiểu Quỳ nhất định sẽ nghiền ngẫm thật kỹ đại tác phẩm này. Nếu như cho Lý Tiểu Quỳ được lựa chọn thời điểm cơ hội xuất hiện thì nhất định Lý Tiểu Quỳ sẽ cao giọng hô: Bây giờ!
Đáng tiếc là cả nhà Ngọc Hoàng cho đến cả nhà Jehovah hoàn toàn không nghe thấy tiếng cầu nguyện của bạn học Lý, bầu trời nhìn qua bả vai nam nhân kia không hề biến thành bài viết nọ. Vì cái gì khi mình sắp bị ăn, trên trời lại không giáng xuống bất kỳ ai chứ — Khi Lý Tiểu Quỳ gần như đã tuyệt vọng thì trong đầu Lý Tiểu Quỳ đột nhiên linh quang chợt lóe: Đợi đã, lần trước ở trên QQ nghe một em gái nào đó có nói đến phương pháp thoát thân kinh điển nhất là như thế nào nhỉ? Là như thế nào đây?!
Không chút do dự, Lý Tiểu Quỳ quát lớn một tiếng với Dương Ức Thiên đang vùi đầu công tác: “Mau nhìn phía sau, heo đang bay!”
Ý nghĩa của cụm từ “kinh điển” chính là lần nào cũng đúng. Mà người càng thông minh thì lại càng bị quỷ kế đơn giản đánh lừa.
Khi Lý Tiểu Quỳ thở hồng hộc ngã xuống bên cạnh một con sông thì lúc này Lý Tiểu Quỳ mới dám xác định là mình đã thực sự thoát thân thành công. Lý Tiểu Quỳ dùng nước sông hung hăng rửa mặt, lại uống mấy ngụm lớn, cố gắng khiến trái tim đang đập điên cuồng bình tĩnh trở lại.
Lý Tiểu Quỳ không hề biết rằng trong lúc vô tình mình đã thành công đánh lén được cao thủ đứng hàng thứ ba trên giang hồ, lúc này Lý Tiểu Quỳ chỉ cảm thấy bi ai – trời ơi, Dương đại ca nói như thế nào thì cũng đã cứu mình. Mình lại dùng tảng đá đập đầu hắn lại còn khoắng sạch bạc trên người hắn, hơn nữa còn không quên lau sạch dấu vân tay trên tảng đá! Mình thật sự đã sa đọa thành một tên tội phạm giết người cướp của rồi sao?
Một chuyện khác khiến Lý Tiểu Quỳ càng thêm bi ai chính là, quần áo của Lý Tiểu Quỳ đã bị xé hỏng, con đường về nhà càng thêm mơ hồ.
Lý Tiểu Quỳ nhìn khắp bốn phía thì phát hiện không biết từ khi nào mình đã trở về con đường lớn. Lý Tiểu Quỳ đã lười nghĩ đến cái gì mà tai mắt của Ngạo Long hội, chỉ muốn dùng tiền trên tay đi đến thôn trấn nào đó ăn một bữa rồi mua được một bộ đồ đàng hoàng để mà mặc.
Lý Tiểu Quỳ mang theo tâm trạng mê mang lên đường, không phát hiện ra ánh mắt chúc phúc của một đôi “phu phu” lớn tuổi –
“Bạn già à, ông xem, lại một người trẻ tuổi đến uống nước của con sông này!”
“Người trẻ tuổi mà, vì người mình yêu luôn không sợ chịu khổ.”
“Hi vọng cậu ta và trượng phu của mình, cũng như hài tử của họ có thể sống hạnh phúc mãi mãi.”
“Chắc chắn là vậy rồi!”
— Chúng ta hãy cùng nhau cầu nguyện cho con đường gian truân phía trước tại thế giới này của Lý Tiểu Quỳ đi! A men!