Editor: Wave Literature
Có thể nói sau một trận chiến này thì Tôn Hằng đã nổi danh khắp Uyên Sơn.
Gần như không ai không biết, không ai không hiểu.
Trong vòng mười năm, nếu so về người có tốc độ nổi danh nhanh nhất, sợ không có ai có thể qua mặt được hắn!
Trước đó, người ta vẫn phân vân, thực lực của người nào, chỉ đứng sau tiên thiên hậu kỳ cao thủ.
Bây giờ, ngay cả tiên thiên hậu kỳ cao thủ Từ Tử Tấn, đều suýt mất mạng dưới tay của Tôn Hằng, thì bọn họ cũng không cần tranh luận nữa!
Đệ nhất cao thủ dưới tiên thiên hậu kỳ, trừ Tôn Hằng ra thì không ai có thể nhận danh hiệu này!
Sau khi kết thúc chuyện này, Tôn Hằng muốn bế quan một thời gian dài.
Hắn còn rất nhiều chuyện để làm.
Thậm chí, hắn còn tính cả kế hoạch của mấy năm tới.
Tế luyện Ngự Thú Đại, thu phục Thiên Hạt cổ, cũng cần có thời gian.
Có Vạn Độc Châu trong tay, hắn cũng nên luyện hóa, để tăng cường tu vi.
Mà vậy thì cũng phải luyện thần, Kim Cương Bất Hoại Thần Công có hi vọng tới tầng thứ chín, nên cũng cần thời gian.
Sau đó dung hội lại các công pháp nghiền ép tiền lực của mình, hắn đã chạm tới cánh cửa rồi, cũng cần thời gian để củng cố.
Chân Vũ Thất Kiếp Kiếm Khí mới vừa nhập môn, còn chưa tu luyện tới mức thành công.
Biết bao nhiêu chuyện, cần phải lắng đọng thời gian mới có kết quả.
Nếu như không phải việc quan trọng, thì Tôn Hằng cũng không muốn đi ra ngoài.
Có điều, hắn đã đáp ứng Bách Hoa Tông hộ tống người, mà đối phương lại hối thúc hắn.
Nên hắn chỉ bất đắc dĩ, mười ngày sau, vội vàng thu phục hơn ba trăm con Thiên Hạt Cổ, Tôn Hằng mới mang theo Ngự Thú Đại, đi tới Bách Hoa Tông.
Cũng thuận đường, nhờ Bách Hoa Tông đổi mấy viên thuốc giải của Tán Khí Đan.
...
Sâu trong Uyên Sơn, có một đoàn người khoan thai di chuyển.
Dù cho nơi này rất nhiều nguy hiểm, thái độ của mấy vị này rất nhẹ nhõm, giống như đi ngắm núi xem sông.
Những người đi chuyến này,
Tính cả Tôn Hằng, thì có sáu vị, không ai là kẻ yếu.
"Tôn trưởng lão, ngươi vừa mới nhập tông, còn không mở tiệc chúc mừng, sau khi chuyện này thành công, thì phải mở tiệc to mới được."
Bách Hoa Tông Âm Dương Ngọc Nhân Cảnh Kỳ, phó tông chủ của Bách Hoa Tông, cũng là vị tiên thiên hậu kỳ thứ hai của tông.
Tướng mạo người này tinh xảo, ngũ quan hoàn mỹ, hai con ngươi sáng lấp lánh, cả người đẹp như một viên ngọc, khiến cho người ta dán mắt nhìn.
Chỉ có điều, đối với người này, Tôn Hằng lại không dám động vào.
Người này danh Âm Dương Ngọc Nhân, tất nhiên là một người ăn sạch cả nam lẫn nữ.
Bộ ngực hắn bình thường, cũng không có yết hầu, tuy tướng mạo xinh đẹp, nhưng khí tức lại hơi giống nam giới.
Khiến cho người ta khó phân biệt được giới tính của hắn.
"Cảnh phó tông chủ khách khí."
Lập tức, Tôn Hằng mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Tại hạ yêu thích yên tĩnh, không thích ồn ào, chuyện mở tiệc chiêu đãi không cần cũng được."
Giọng nói hắn mang theo một chút khó chịu, nhưng đối phương vẫn rất nhiệt tình.
Cảnh Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Vậy sao được, Tôn trưởng lão gia nhập tông môn, đây chính là chuyện lớn!"
"Hơn nữa..."
Hắn liếm liếm khóe miệng, đôi mắt đẹp chuyển động, lộ ra sức hấp dẫn kinh người, nói: "Bách Hoa Tông của chúng ta, trên dưới đều là nữ, hiếm lắm mới có một người nam như Tôn trưởng lão, phải mở tiệc ăn mừng chứ."
Nụ cười của hắn, rơi vào trong mắt của Tôn Hằng, lại khiến Tôn Hằng sởn gai ốc.
"Cảnh phó tông chủ nói đúng."
Người tiếp lời là một cô gái trẻ tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt trẻ trung, rất giống như thiếu nữ mười bảy mười tám.
Nàng này tên Ngụy Tú Dung, tiên thiên trung kỳ, chân khí chí dương chí cương, thuộc loại hiếm thấy trong Uyên Sơn này.
Tuổi của nàng không giống như tướng mạo, còn về phần nàng bao nhiêu tuổi, đây lại là một bí mật.
"Tôn trưởng lão tuổi còn trẻ, mà đã có tu vi như vậy rồi, Tú Dung cũng mở mang kiến thức."
Vừa nói, đôi mắt nàng vừa sáng lên, chiến ý hiện rõ bên ngoài.
Trong cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, cất giấu nội tâm toàn lòng vì võ!
Một người bên cạnh nàng, cũng nhẹ nhàng gật đầu, ôn nhu nói: "Độc công của Tôn trưởng lão lợi hại, tại hạ cũng muốn mở mang kiến thức."
Nàng này khoáng một cái áo choàng màu đen, che lấp hết cơ thể, nhìn rất thần bí.
Vị này họ Mai, tên Tĩnh Tu, độc công cũng không kém, nhưng mà nghe nói nàng tu độc đến nổi bị độc phá hủy khuôn mặt, nên chưa ai thấy được khuôn mặt của nàng.
"Chuyện này tính sau!"
Tôn Hằng nhẹ nhàng lắc đầu, đảo mắt nhìn hai người còn lại.
Hai người này, một người là cô gái che mặt hôm bữa với một lão già lưng còng.
Cô gái che mặt kia, là quý nhân của Bách Hoa Tông.
Chẳng biết tại sao, nàng muốn đi tới một nơi gần Tuyệt Linh Chi Địa, nên Bách Hoa Tông tiếp nhận nhiệm vụ này.
Thái độ của mấy người Cảnh Kỳ với nàng rất cung kính, sợ là, địa vị, thân phận của nàng không thấp.
Về phần vị lão già kia...
Khí tức thu vào trong cơ thể, khom người đi sau cô gái này, nhìn giống như một người hầu bình thường, nhưng càng như thế, thì càng lộ ra người này sâu không lường được.
Ít ra, Tôn Hằng không nhìn ra được tu vi của người này thế nào!
Một đoàn người không ai là kẻ yếu, trong nơi rộng rãi đầy nguy hiểm như Uyên Sơn, cũng có thể nhàn nhã, thư thả bước đi.
Mấy ngày sau.
"Thuần Khí Hoa, lại còn có năm cánh."
Đi tới gần Vạn Chu Sơn, trời đông giá rét, bông tuyết bay khắp nơi, Mai Tĩnh Tu tìm thấy một bông hoa màu sắc diễm lệ từ trong tuyết.
"Ở nơi lạnh lẽo như vậy, mà nó vẫn sinh trưởng được?"
Đối với vật này, Tôn Hằng rất tò mò.
Tiên thiên cao thủ cưỡng bức lao động, chủ yếu thu thập Tráng Cốt Thảo và Thuần Khí Hoa để đổi lấy thuốc giải.
Chỉ cần nghe tên, là cũng biết Tráng Cốt Thảo để làm gì rồi.
Về phần Thuần Khí Hoa, Tôn Hằng cũng không hiểu rõ.
"Ở trong Uyên Sơn, địa hình phức tạp, khí cơ biến hóa, rất nhiều linh vật cũng không thể thích ứng được."
Mai Tĩnh Tu cẩn thận từng li từng tí ngắt đóa hoa này xuống, thu vào trong túi, nói: "Nhưng chỉ có Thuần Khí Hoa, có thể sinh tồn ở một chỗ, là thứ mà triều đình thu mua mỗi năm."
"A!"
Tôn Hằng gật đầu: "Là do kiến thức của tại hạ nông cạn."
"Tôn trưởng lão mới tới đây, không biết chuyện này cũng là bình thường."
Trong lớp áo choàng đen, Mai Tĩnh Tu cười khẽ: "Nhưng nếu ngươi biết Thuần Khí Hoa dùng để làm gì, thì sẽ không cảm thấy kỳ lạ."
Tôn Hằng chắp tay: "Xin mời cô nương nói ra!"
"Thuần Khí Hoa, dùng luyện chế bí thuốc cho quân đội."
Cảnh Kỳ tiếp lời, nói: "Chiến trận của quân đội, cần có khí tức thống nhất, mới phát huy ra được uy năng mạnh mẽ của nó. Nhưng khí tức của mỗi người khác nhau, chỉ có Thuần Khí Hoa, mới có thể thuần hóa khí tức của bọn họ, khiến cho vạn người như một."
Tôn Hằng gật đầu: "Thì ra là vậy!"
"Thuần Khí Hoa có độc, hơn nữa nó còn gây nghiện."
Một giọng nói thanh thúy, vang lên từ phía sau, cô gái che mặt rất ít nói chuyện kia mở miệng nói:
"Một khi dùng quá nhiều, thì sẽ không thể bỏ vật đấy, nên vậy quân đội của Đại Ung, phụ thuộc rất nhiều vào vật này."
Nàng mới mở miệng, khiến cho những người khác không dám tiếp lời, từng người khom người xuống, cung kính nghe nàng nói.
Mà từ ánh mắt khiếp sợ của bọn họ, có thể thấy được, các nàng vẫn không biết chuyện này.
Bí thuốc của quân đội có độc!
Loại thuốc này, là chỗ dựa lớn nhất của quân đội Đại Ung!
Chuyện như thế này, sợ là bí mật lớn của triều đình, ngay cả bá quan văn võ, cũng rất ít người có thể biết.
Nhưng nàng này, lại có thể không kiêng dè gì nói thẳng ra.
Hơn nữa, từ trong giọng của nàng, dường như chuyện này cũng rất bình thường?
Mà Tôn Hằng, lại không để ý chuyện này, vì từ khi nghe giọng nói của đối phương, hắn đã khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi.
Thính lực của hắn kinh người, nên rất nhạy bén về giọng nói.
Theo bản năng, hắn cảm thấy giọng nói này hơi hơi quen tai.
Nhưng mà suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ được mình đã nghe giọng người này từ khi nào.
"Đi thôi!"
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô gái che mặt lại vang lên: "Phía trước là Vạn Chu Sơn, qua Vạn Chu Sơn, thì đến nơi rồi."
Nói vào mục đích của chuyến đi này, giọng của nàng cũng hơi hơi có gợn sóng.
Một đoàn người nghỉ ngươi một chút, rồi tiếp tục bước tới.
Diện tích của Vạn Chu Sơn, rộng hơn mười dặm, ở giữa có khí độc bao phủ, có thể so với thung lũng Vạn Độc Sơn.
Phía trên, cũng có khí độc lan tràn khắp chân trời, khiến cho chim chọc không dám bay vào.
Phía dưới, nhện độc bò đầy đường, mạng nhện rậm rạp chằng chịt, cho dù tiên thiên cao thủ, cũng rất khó di chuyển.
Khu Chướng Đan.
Vật của Cổ Thần Tông, sau khi đốt, là có thể loại trừ khí độc, độc vật.
Một viên Khu Chướng Đan, có thể sử dụng hai canh giờ, Tôn Hằng cầm đan dược trong tay, đan dược tỏa ra sương mù bay xung quanh bọn họ.
Tiếng xào xạc vang lên, không biết có bao nhiêu độc vật, bị sương mù đuổi phải bỏ chạy.
"May mà có Tôn trưởng lão, nếu không thì chúng ta hơi phiền rồi!"
Ngụy Tú Dung đi đầu đoàn người, liên tục đánh về phía trước, chân khí chí dương chí cương của nàng đốt cháy mạng nhện, dẫn đầu mở đường.
Những mạng nhện này, đan chéo khắp cây cối trong rừng, rất dính và rất dẻo, còn chứa kịch độc.
Nhưng dưới chân khí chí dương chí cương của Ngụy Tú Dung, lại bị đốt cháy không còn một mảnh.
Một đoàn người mạnh mẽ đi trong rừng cây, tốc độ cũng không chậm.
Chỉ có điều, Khu Chướng Đan có thể xua đuổi những loài bình thường, có nhiều thứ, lại không e ngại vật này.
"Răng rắc sát... Răng rắc sát..."
Tiếng bò vang lên khắp xung quanh, vài con nhện to lớn, bò ra từ trong rừng.
Đúng là rất to.
To bằng một con nghé con!
Bộ lông màu đen kịt của nó, xung quanh còn có gai nhọn, sáu con mắt lóe lên ánh sáng lạnh, tám chân như tám cái kìm sắc, miệng liên tục phát ra âm thành, chậm chạp bò tới gần mấy người.
Khí độc bao phủ toàn thân nó, ngoài ra còn có sát khí, khiến cho người khác nhìn vào rất dễ giật mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...