Ly Thiên Đại Thánh

"Mặc dù thế lực của Nam Lăng Thương Hội phân tán, nhưng nó bao phủ khắp Đông Dương Phủ, mà mạng lưới quan hệ của nó thì càng kinh người.

"Nếu so sánh, thì nó còn mạnh hơn Tam Hà Bang chỉ chiếm giữ mỗi Trần quận chúng ta nhiều!"

"Mà chủ thương hội Mạnh gia chỉ có mười ba người con, vị Mạnh tiểu thư này là nữ nhi duy nhất của người con thứ bảy, trên dưới chỉ có một anh một em, có thể nói là lá ngọc cành vàng."

Trên đường lớn, Nhậm Viễn đi sau lưng Tôn Hằng, liên miên nói, sau đó tiếc hận thở dài: "Tôn hộ pháp, ngươi không nên từ chối lời mời của nàng."

"Vị này cũng không tốt đẹp gì đâu."

Tôn Hằng đi phía trước nhẹ nhàng lắc đầu: "Ánh mắt của nàng nhìn người khác, cao cao tại thượng,

"Điều này cũng bình thường."

Nhậm Viễn đuổi theo, bước gần Tôn Hằng: "Con gái của những gia đình giàu có, đều kiêu căng giống nhau mà?"

"Thế nào?"

Tôn Hằng hơi quay đầu, nhìn Nhậm Viễn: "Nghe giọng của ngươi, dường như ngươi rất hâm mộ nàng ta?"

"Đương nhiên hâm mộ!"

Nhậm Viễn nhíu mày lại, nói: "Nhưng mà Mạnh Thu Thủy, không nói tới bối cảnh sau lưng của nàng.

Chỉ nói tới dung mạo thôi, tuy ta chưa từng thấy được dung mạo của nàng, nhưng mà nghe người ta đồn là tư sắc xuất chúng, hoa thơm cỏ lạ."

Tôn Hằng mặt không đổi sắc nói: "Ngươi có thể cầm thiệp mời, thay ta đi dự tiệc."

"Tôn Hằng đừng nói giỡn như vậy."

Nhậm Viễn vừa đi vừa gãi đầu "Người ta mời ngươi đi, ta đi đâu có được? Với lại, ta cũng có vợ có con rồi."

Tôn Hằng buồn cười lắc đầu: "Nếu như ngươi không có vợ có con, thì ngươi có đi không?"

"Chuyện này…"

Nhậm Viễn cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó cười khổ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, ta như vậy, đâu có lọt vào mắt xanh của người ta được."

"Ngươi cũng biết tự lượng sức mình đấy."

Tôn Hằng đi tới con đường nhỏ phía trước, tiếp tục mở miệng: "Thôi bỏ qua chuyện này, ta không muốn ngươi nhắc tới nữa."

"Vâng,


Hộ pháp."

Nhậm Viễn chỉ có thể gật đầu, nhưng mà khi ngẩng đầu lên, hắn kinh ngạc nhìn về phía xa xa: "Tại sao hắn lại tới đây?"

Thấy ở trước cửa khu nhà của Tôn Hằng, có một người nam tử gầy gò đang dựa tường.

Người này chưa tới ba mươi tuổi, nét mặt tang thương khắc khổ, để râu dài, tóc dài cáu bẩn, làm cho bộ mặt của hắn già hơn vài tuổi.

Mà bộ trang phục màu chàm của hắn, đã bị tẩy trắng bệch, vỏ đao bên hông của hắn, cũng gỉ sét rất nhiều, đây là Lưu Di của nha môn.

"Chắc là vụ mất trộm ở nhà kho có manh mối rồi."

Tôn Hằng bước nhanh tới, vẫy tay với đối phương: "Lưu huynh, tại sao không vào nhà đi? Cứ ở bên ngoài như vậy, chẳng lẽ ngươi chê ta không biết đãi khách sao."

"Ta cũng vừa mới tới, ngươi không có ở nhà, nên ta không tiện đi vào."

Lưu Di khởi động cơ bắp, đứng thẳng người nhìn về phía Nhậm Viễn đang đứng sau lưng Tôn Hằng, nhẹ nhàng gật đầu chào.

"Nhậm huynh đệ cũng ở đây à!"

"Lưu Bộ đầu!"

Nhậm Viễn chắp tay nhìn Lưu Di: "Bây giờ mà tìm tới Tôn hộ pháp, chẳng lẻ vụ án mất trộm nhà kho có manh mối rồi."

"Không sai."

Lưu Di gật đầu, sau đó quét mắt nhìn xung quanh, mới nhỏ giọng nói: "Là người của các ngươi làm, vậy có cần người của chúng ta điều tra tiếp nhận vụ này không?"

Nha môn tiếp nhận, cùng với Tam Hà Bang tự xử lý, đây là hai khái niệm khác nhau.

"Người của mình?"

Sắc mặt của Tôn Hằng lạnh lẽo, lúc này mới hỏi: "Là ai?"

Lưu Di trả lời: "Là một người tên là Hác Kinh của Nội Vụ Các, đôi khi hắn còn có nhiệm vụ chỉnh lý nhà kho."

"Hác Kinh?"

Tôn Hằng nhìn Nhậm Viễn: "Ngươi có biết người này không?"

Nhậm Viễn gật đầu, hai mắt lộ vẻ ngoan lệ: "Cũng từng gặp qua, nhà ở thành tây, thực lực chẳng có bao nhiêu, nhưng mà gan thì rất lớn nha! Cũng dám đi trộm nhà kho?"

"Tôn hộ pháp, ngươi muốn thế nào? Hay là bây giờ chúng ta đi bắt hắn lại đi!"


Tôn Hằng nhìn cửa sân, sau đó nhẹ nhàng bước: "Cũng được, sớm đem chuyện này xử lý gọn gàng, nhà hắn ở đâu, dẫn đường đi."

"Được rồi!"

Nhậm Viễn cười cười, xoay người, dưới chân phát lực.

...

Thành Tây.

Nơi này rất ít người giàu có, đa số là chỗ ở của người dân bình thường.

Cho nên, con đường ở nơi này rất hẹp, phòng ốc liên tiếp, san sát nối tiếp nhau.

Đêm, Phượng Lai Khách Sạn!

Ba bóng người bay bổng rơi vào một nơi cách khách sạn không xa.

Bọn họ tìm Hác Kinh, vừa vặn phát hiện hắn đang lén lút rời khỏi nhà, đi về hướng này.

Mà Tôn Hằng tính tới khả năng phía sau hắn còn có người khác, nên không đánh rắn động cỏ, chỉ lặng lẽ theo đuôi hắn tới đây.

"Xem ra, phía sau hắn còn có người."

Nha môn Lưu Di vuốt chòm râu của mình, nhỏ giọng đề nghị: "Hay là chúng ta đi xem một chút?"

"Ừ."

Tôn Hằng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Nhậm Viễn: "Ngươi cẩn thận một chút."

Trong ba người, tu vi của Nhậm Viễn yếu nhất, khinh công cũng không tốt, nên rất dễ bị người khác phát hiện.

"Biết rồi!"

Nhậm Viễn nghiêm mặt gật đầu.

Lập tức ba người vận chuyển khinh công, bay về khách sạn cách đó không xa.

Khinh công của Lưu Di tốt nhất, cơ thể như gió nhẹ, cho dù cách nhau không xa, nhưng nếu không phải chính mắt nhìn thấy, thì Nhậm Viễn không thể tin được bên cạnh mình có người.

Tôn Hằng thao túng sức mạnh tỉ mỉ, Thiên Lý Nhất Phù Bình đã tu luyện đạt tinh túy, nhấc chân không gây ra tiếng động, thân hình của hắn lóe lên, đã rơi xuống một căn phòng vắng vẻ ở trong khách sạn.


Duy chỉ có Nhậm Viễn, nín thở tập trung, liên tục đạp chân ba cái, mới có thể nhảy qua.

May mắn là, lúc này đang là thời gian náo nhiệt của khách sạn này, tiếng người huyên náo, nên không khiến người khác phát hiện.

Ba người nằm sấp trên mái nhà, dựng hai lỗ tay lên, lắng nghe những động tĩnh ở phía dưới.

"Tiêu bà bà, ta tìm rất cẩn thận, nhưng không có tìm thấy thứ mà bà bà muốn!"

Một âm thanh dồn dập vang lên từ trong lòng, Tôn Hằng nhìn về phía Nhậm Viễn, chỉ thấy hắn nhẹ nhàng gật đầu.

Xem ra, người đang nói chuyện chính là Hác Kinh.

"Không thế không có được! Hai tên sư đệ của ta gia nhập vào Nhạn Phù Phái, mà chỗ của bọn họ Cự Thạch Phong lại bị Tam Hà Bang chiếm giữ, nên đồ chắc chắn là ở chỗ của các ngươi!"

Một giọng nói trầm và sâu vang lên, già nua, khàn khàn..

Vị này, hẳn là Tiêu bà bà theo thời của Hác Kinh.

"Đã qua nhiều năm như vậy, hay là đã xảy ra biến cố gì rồi."

Lại là giọng của một người khác, dựa vào giọng có thể đoán đây là một trung niên nam tử: "Huống hồ, hai vị sư đệ của Tiêu bà bà cũng đã mất tích lâu rồi."

"Vị sư đệ tên Phương Hạ để lại cho ta một bức thư, kêu là sẽ đem món đồ này đặt ở Cự Thạch Phong. Hắn là người rất cẩn thận, tuyệt đối không gạt ta đâu."

Tiêu bà bà lạnh như băng nói: "Đáng tiếc, lá thư này chậm vài năm mới tới tay của ta, nếu không thì không cần phải phiền như vậy làm gì!"

Phương Hạ...

Trên nóc nhà Tôn Hằng nghe được tên này thì khẽ nhíu mày, cái tên này hắn rất quen.

Dường như, mình đã nghe qua rồi?

"Chúng ta lấy được tin tức, hai vị sư đệ của ngươi xảy ra mâu thuẫn, mà Khoái Đao Trương Quỳnh thì bỏ chạy!"

Mà trung niên nam tử tiếp tục nói: "Hơn nữa, từ đó về sau, thì bọn họ cũng mất tích luôn. Hay là xảy ra khả năng, bọn họ chưa kịp mang thứ đó giấu kỹ, liền mất tích?"

"Khả năng này cũng không cao!"

Tiêu bà bà nói: "Phương Hạ giữ tàng bảo đồ (Bản đồ kho báu), Trương Quỳnh thì giữ Huyền Vũ Lệnh, cho dù thiếu, thì cũng chỉ thiếu Huyền Vũ Lệnh của Trương Quỳnh mà thôi, còn tàng bảo đồ nhất định vẫn còn ở đó!"

"Hít…"

Bên cạnh Tôn Hằng, hai âm thanh hít ngụm khí lạnh vang lên.

Lưu Di há miệng, hai mắt trợn lên, tim đập nhanh hơn.

Mà Nhậm Viễn, lại càng đứng không vững, trực tiếp trượt chân đụng vào một mảnh gạch ngói.

""Rầm Ào Ào"..."

Một tiếng vang nhỏ, ba người cùng lúc thầm kêu không xong rồi.


"Ai!"

Một tiếng rống giận, vang lên từ dưới căn phòng, mà theo sau đó thì tiếng xé gió rất nhỏ, gào thét bay tới.

"Cạch lang lang..."

Tôn Hằng đạp nhanh chân, mái ngói vỡ vụn, cơ thể của hắn thì rơi xuống dưới, đồng thời xoay tròn trường đao sau lưng, đem những cái phi tiêu đánh úp tới đập bay.

Rơi vào trong gian phòng, thì hắn liền thấy rõ tình hĩnh ở đây.

Mặc dù có ba người nói, nhưng ở đây lại có bốn người.

Một bà lão tay cầm quải trượng màu đen, tóc trắng xóa, mặt mũi đầy nếp nhăn.

Mà dáng người của bà lão này thấp bé, lại chống một cây quải trượng đầu rồng cao gấp đôi người nàng.

Mặc dù nàng già nua, nhưng lại ăn mặc đẹp đẽ sạch sẽ, mái tóc trắng được búi gọn gàng, cùng những bà lão mà ngày thường Tôn Hằng gặp khác biệt rõ rệt.

Ở sau lưng nàng, là một trung niên nam tử sắc mặt âm hiểm lạnh lẽo, đang gắt gao nhìn chằm chằm Tôn Hằng.

Mà đối diện hai người này có hai người, một người trong đó là Hác Kinh.

Tên còn lại hông đeo trường đao, thân hình thon dài, trong đôi mắt còn lóe lên ánh đao, tu vi chắc cũng không kém.

"Hác Kinh, ngươi phạm tội tày trời, theo chúng ta đi về Chấp Pháp Đường chịu tội đi!"

Nhậm Viễn bay xuống cạnh Tôn Hằng, nhìn Hác Kinh nói.

"Nhậm Viễn?"

Mà sắc mặt của Hác Kinh thì biến thành ảm đạm, ánh mắt nhìn Tôn Hằng còn mang theo vẻ kinh hoàng: "Tôn… Tôn hộ pháp?"

Vừa dứt lời, hắn đã sợ hãi kêu lên một tiếng, sau đó chạy ra ngoài.

"Nhậm Viễn."

Tôn Hằng nhìn mọi người trong phòng, lạnh nhạt nói: "Ngươi đuổi theo hắn."

"Vâng!"

Nhậm Viễn chắp tay lĩnh mệnh, muốn rời đi.

"Muốn đi?"

Một tiếng hừ lạnh, bà lão kia đã giơ quải trượng trong tay của mình lên.

"Bành!"

Phi châm hóa thành đầy trời sao bay tới, không chỉ nhắm vào Nhậm Viễn, mà còn bao phủ ba người trong phòng này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui