Ly Thiên Đại Thánh

Dưới chân núi Loan Khải Sơn.

Bên trong một căn nhà gỗ rộng rãi, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, ngoài ra còn có một bếp than đang cháy, làm cho ngôi nhà trở nên ấm áp và thoải mái, khiến con người ta kìm lòng không được mà buông lỏng thân thể.

"Thì ra là Nam Lăng thương hội muốn mua Lang Độc Tiên."

Lôi Thiên thả tờ giấy trong tay mình xuống, hai mắt của hắn nheo lại: "Nam Lăng thương hội làm buôn bán khắp Lư Châu Bát phủ, một ngàn cây Lang Độc Tiên với bọn họ mà nói, chỉ là một khoản mua bán nhỏ mà thôi."

"Nhưng mặc dù đối với bọn họ là mua bán nhỏ, nhưng việc này đối với chúng ta, tuyệt đối là một khoản mua bán lớn không được sai sót.

Một vị Ngoại Vụ sư phó khác ngồi ở bên cạnh, chậm chạp mở miệng.

Dáng người của hắn gầy gò, mũi chim ưng, hai mắt hình tam giác, khí chất âm trầm, cả người hắn mang theo một cỗ hơi lạnh, mặc dù đang mặc quần áo bằng tơ lụa, nhưng không hiện ra một chút khí chất phú quý nào.

Thân Độc liếc mắt nhìn về phía Lôi Thiên, hắn cẩn thận nói: "Vụ mua bán này, chúng ta nhất định phải tiếp nhận, và phải làm cho thật tốt! Ta nghe được tin tức từ trong bang, một ngàn cây Lang Độc Tiên này, chỉ là thử thách nhỏ của Nam Lăng thương hội với chúng ta. Nếu chúng ta có thể làm họ hài lòng, thì khoản mua bán Lang Độc Tiên này, không chỉ có một ngàn cây thôi đâu!"

"Không sai!"

Lôi Thiên gật đầu, nhưng trong vẻ hưng phấn của hắn lại pha chút lo lắng: "Nhưng bây giờ thời gian rất cấp bách rồi, Lang Độc Tiên loại một trăm rèn, chúng ta cũng chật vật lắm mới kiếm nổi, nếu như bọn họ còn muốn mua thêm, chúng ta không nhận nổi đâu!"

"Không kịp thì tuyển người miền núi bắt họ làm!"

Giọng nói của Thiên Độc trở nên lạnh lẽo: " Lang Độc Tiên loại một trăm rèn, đưa những đứa vừa mới luyện thể lực tập còn được, chứ vào tay của những cao thủ đã tu được nội gia chân khí, đập vài cái sẽ hỏng! Vì vậy nếu chúng ta muốn tiếp nhận khoản mua bán sau, việc này quá khó!"

"Bây giờ vẫn còn thiếu rất nhiều!"

Lôi Thiên đứng dậy, đi lại trong phòng nói: "Tuyết sắp rơi rồi, mà bọn họ thì cần Lang Độc Tiên loại 300 rèn, vì vậy số lượng Thiết Tuyến Đằng còn cần nhiều hơn nữa, cho dù có tuyển người miền núi, sợ cũng không kịp!"

"Vậy tuyển nhiều vào, chẳng qua tuyết rơi thì thu thập khó khăn hơn thôi, chứ cũng không phải không thể thu thập!"

Thiên Độc hừ lạnh: "Vụ mua bán này, trừ đi tiền công, thì tiền lãi lên đến hai ngàn bạc trắng! Cho dù chia cho trong bang một nửa số tiền, thì số tiền chúng ta nhận được cũng không ít. Hơn nữa, về sau còn có thể tiếp tục giao dịch với họ, mỗi năm chỉ cần giao dịch một lần, chúng ta sẽ giàu to…"


Hắn cười âm hiểm, sau đó liếc mắt nhìn Lôi Thiên, hai người bọn hắn đã hạ quyết tâm thực hiện khoản mua bán này!

"Người đâu!"

Lôi Thiên hét to, lập tức có một người mở cửa đi vào, cúi đầu chào hai người: "Hai vị sư phó, hai vị có gì dặn dò không ạ?"

"Ngươi kêu Hoàng Lân tới đây cho ta!" Lôi Thiên khó chịu nói.

"Vâng!"

Người kia gật đầu đáp ứng, sau đó nhanh chóng lui ra.

...

Trong rừng cây.

Tôn Hằng nhắm mắt tu luyện, Mãng Viên Kính bắt đầu vòng quanh thân thể của hắn, một lúc sau, hắn trợn mắt, liên tục vung rìu trong tay.

"Phập phập phập…"

Phát ra ba tiếng kêu liên tục, tay của hắn vung liên tục, lưỡi rìu rơi vào những cây Thiết Tuyến Đằng cứng rắn.

Tam Điệp Lãng, ba lần hợp lực!

Mặt Tôn Hằng không đổi sắc, hắn tiếp tục vung tay, chỉ nghe ba âm thanh liên tục phát ra, sau đó một tiếng rắng rắc vang lên, sợi Thiết Tuyến Đằng mà người thường cần một thời gian dài mới có thể chặt đứt được, đã bị chặt thành hai mảnh.

Nghỉ tay một lúc, Tôn Hằng mới thở dài một hơi, sau đó hắn giật sợi Thiết Tuyến Đằng xuống, đi lại một cây đại thụ gần đó.

Với sự hỗ trợ của Tam Điệp Lãng, Mãng Viên Kính cùng khả năng kiểm soát bản thân của mình, tốc độ thu thập Thiết Tuyến Đằng của Tôn Hằng, đã vượt qua một số học đồ chính thức.

Có thêm một viên Hành Quân Hoàn của Nhị Nha, hắn cũng không cần lo lắng việc tu luyện quá sức mà dẫn đến việc bổ sung dinh dưỡng không theo kịp.


"Một, hai, ba..., hai mươi mốt, hai mươi hai,..."

Đếm những nhánh cây dưới chân, Tôn Hằng gật đầu, nhiệm vụ hôm nay đã sắp hoàn thành sau.

Chặt thêm hai cây nữa, là có thể xuống núi nghỉ ngơi rồi.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, trời đã bắt đầu đỏ lên, ánh nắng cuối ngày cũng dần dần mờ đi.

Mặc dù tốc độ thu thập tăng nhanh, nhưng mỗi ngày phải nộp cho Mã gia huynh đệ và trao đổi với Nhị Nha, nên thời gian ở trong rừng của hắn cũng giống như lúc trước chứ không có nhanh hơn.

Và càng về sau càng phải đi sâu vào rừng mới có thể thu thập được, nên Tôn Hằng phải đợi đến lúc chạng vạng tối, mới có thể hoàn thành được nhiệm vụ.

Đương nhiên, lý do lớn nhất chính là do hắn cố ý ở lại trong rừng.

"Tôn Đại Ca!"

Khi hắn thu thập cây Thiết Tuyến Đằng cuối cùng, Nhị Nha cũng từ xa đi tới, phất phất tay với Tôn Hằng: "Xuống núi được chưa?"

"Ừ, xuống núi."

Tôn Hằng gật gật đầu, hắn xoay người lấy một cây gậy xen vào giữa bó Thiết Tuyến Đằng làm cho bó cây này chia làm hai, sau đó dùng sức vác lên vai và bắt đầu đi về.

Hôm nay, Tôn Hằng đã không về lúc giữa trưa với nửa bó nữa, mà quyết định buổi tối mang cả bó về luôn.

Vì hiện đã phải vào sâu trong núi, nếu cứ đi đi về về thì sẽ rất tốn thời gian, nên ngoài Tôn Hằng, còn có nhiều học đồ cũng quyết định như vậy.

Đương nhiên, cũng có nhiều người vì gánh một lần không nổi, nên phải chia làm hai phần để gánh, giống như Nhị Nha, và Trương Trọng Cửu!

Còn có Trần Thiết Ưng…


Thật đáng tiếc, ba ngày trước hắn đã gặp tai nạn, khi đang thu thập Thiết Tuyến Đằng thì tự nhiên ói ra máu, sau đó được đưa xuống núi, và được kéo về tiệm thuốc cứu chữa, bây giờ còn không biết sống chết thế nào.

Đối với chuyện này, Tôn Hằng chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối thay cho hắn.

Trần Thiết Ưng cùng Trương Trọng Cửu chấp nhận làm đàn em của Trương sư huynh Trương Khiếu, nên mỗi ngày không bị cướp bóc Thiết Tuyến Đằng như Tôn Hằng, Nhị Nha. Tưởng rằng cuộc sống sau này của hắn sẽ trải qua vô cùng nhẹ nhõm, nhưng cuối cùng cũng không thoát khỏi kiếp nạn này, thật đáng tiếc.

Mà chỉ có hơn mười ngày ngắn ngủi, tên Trương Trọng Cửu này, trước mặt vị Trương sư huynh kia, làm việc rất tích cực, như một đứa sai vặt vậy.

Trương Khiếu cùng Hoàng Lân, đều là đệ tử thân truyền của Ngoại Vụ sư phó Lôi Thiên, trong tiệm thuốc có năng lượng rất lớn.

Về phần Ngoại Vụ sư phó Thân Độc, hắn không có đồ đệ, nghe nói hắn có một đứa con trai, nhưng hiện tại đang ở quận phủ.

Bọn họ xuống núi, sau khi nộp nhiệm vụ xong, Tôn Hằng cảm thấy rất mệt mõi, hắn liền bước về phòng ở.

"Tôn Hằng?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau, hắn quay đầu nhìn lại, thấy được ông lão đánh xe ngựa hay đi từ Thanh Dương Trấn đến đây vẩy tay với hắn: "Qua đây, có người gửi đồ cho ngươi!"

"Có người gửi đồ cho ta?"

Tôn Hằng ngơ ngác, Ở Thanh Dương Trấn này hắn không có quen ai cả, vậy là ai gửi đồ cho hắn đây?

"Ừ."

Đi lại gần, lão Mã đem một cái bọc nhỏ đưa cho hắn, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Được nha, chàng trai trẻ, cậu muốn học chữ sao?"

"Ai nói cho ông biết chuyện này?"

Tôn Hằng lắc đầu cười khổ, hắn mở bọc ra, khi hắn thấy được thứ được gói trong bọc liền sững sờ:

"Ai gửi cho ta vậy?"

"Thạch Thiếu Du?"

Hắn thấy được trong cái bọc nhỏ, một cuốn sách rất dày được gói cẩn thận, trên bìa ghi ba chữ mà hắn đã biết được hai chữ trong đó.

Thiên, Văn, nếu như hắn không đoán sai, đây là sách dạy chữ vỡ lòng của thế giới này "Thiên Tự Văn"!


"Không phải là hắn thì có thể là ai?"

Lão Mã liền lắc đầu sau đó vỗ vai Tôn Hằng:"Ngươi cố gắng đi, tên nhóc họ Thạch kia viết rất đẹp, cho nên được thiếu gia chọn trúng, không đợi đến ba năm, hiện đã sớm đi theo Ngô sư phó học tập và làm việc rồi."

"A!"

Tôn Hằng ngơ ngác, không ngờ Thạch Thiếu Du lại may mắn như vậy, nhanh như vậy đã có thể đi theo sư phó học tập.

Về phần tại sao hắn đưa sách cho mình, Tôn Hằng cũng có thể đoán được.

Có lẽ là ngày đó mình kéo hắn lại, để cho hắn thoát được một kiếp, vì vậy bây giờ hắn tặng sách để cảm ơn mình.

Việc Tôn Hằng học chữ, cũng không giấu diếm mọi người, cho nên Thạch Thiếu Du cũng biết.

Hắn mở cuốn sách trên tay ra, ở dưới những chữ được viết to, thì có một bức tranh minh họa, và một dòng chữ chú thích nhỏ giúp người xem có thể hiểu rõ hơn về chữ này. Nếu như chăm chỉ nghiên cứu học tập, có thể nhận ra được.

"Đúng rồi."

Tôn Hằng hài lòng cất kỹ cuốn sách này, hắn chợt nhớ ra một chuyện, liền hỏi lão Mã: "Ông có biết, cái đứa mà mấy ngày trước được đưa từ núi về tình trạng bây giờ thế nào không? Hắn tên là Trần Thiết Ưng, ở cùng phòng với ta."

"Hắn chết rồi!"

Trả lời câu hỏi này không phải là lão Mã, mà là Trương Trọng Cửu: "Hình như là trên chết trên đường về! Đây cũng là số phận của hắn, không trách được."

Tôn Hằng nhíu mày.

Hắn không thích cách nói chuyện này của Trương Trọng Cửu, cách nói chuyện giống như những người trong tiệm thuốc, lạnh như băng, không có chút cảm tình nào.

Không ngờ chỉ mới hai tháng, Trương Trọng Cửu đã có thể hòa nhập vào tiệm thuốc, lúc trước còn có chút hồn nhiên, còn bây giờ thì sự hồn nhiên đó đã biến mất rồi.

"Ngươi tới có chuyện gì?"

Trong lòng không vui, nên giọng của Tôn Hằng cũng dần trở nên lạnh lẽo.

"Hoàng sư huynh có chuyện muốn nói, nên triệu tập tất cả mọi người tập trung ở quảng trường." Trương Trọng Cửu liếc mắt nhìn Tôn Hằng, lạnh lùng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui