Ly Thiên Đại Thánh

Đại phu nhân Nhậm Tích Văn, nhị phu nhân Thẩm Điệp Lan, mọi người đều biết hai vị phu nhân này đang đối phó với nhau, lúc này cùng nhau xuất hiện, có thể nói là rất hiếm thấy.

"Hai vị phu nhân, tại sao các ngươi tới đây?"

Thấy được hai người, thì vẻ nghiêm túc trên mặt Dư Tĩnh Thạch không còn nữa, mặt mang theo ý cười, đứng dậy nghênh đón.

"Hừ!"

Nhậm Tích Văn hừ nhẹ một tiếng.

Tuổi của nàng cũng xấp xỉ Dư Tĩnh Thạch, nhưng chăm sóc bảo dưỡng tốt, nên phong thái vẫn yểu điệu như trước, làm cho người ta khó đoán được tuổi thật của nàng, chỉ có điều mặt của nàng đầy sương lạnh, không biết bày ra cho ai nhìn.

Mà Thẩm Điệp Lan thì ngược lại, nở nụ cười ấm áp, tiến lên ôm Dư Tĩnh Thạch, ôn nhu nói: "Biết dạo này phu quân làm việc rất nhiều, ta và tỷ tỷ không giúp được gì, chỉ có thể nấu bát súp cho chàng, để chàng bồi bổ thân thể."

Nếu so Thẩm Điệp Lan với Nhậm Tích Văn, thì dáng người của Thẩm Điệp Lan hấp dẫn hơn, hơn nữa nàng vẫn còn trẻ, cho dù Nhậm Tích Văn bảo dưỡng dung nhan thế nào, thì da thịt vẫn không sáng bóng bằng Thẩm Điệp Lan.

Nếu ngày thường chỉ gặp một người, thì không thấy rõ điều này, nhưng bây giờ hai người đang đứng cạnh nhau, thì rất dễ dàng nhận ra sự khác biệt.

Tôn Hằng cùng Trịnh Luân liếc nhau, không có lời của bang chủ, thì bọn họ cũng không đi được, chỉ có thể nghiêng người sang một bên, nhìn người đi đi lại lại trên đại điện,

May mà nơi này còn có người đi lại, nên bọn họ cũng không cô đơn.

Trên đầu, Nhậm Tích Văn ngồi xuống bên cạnh Dư Tĩnh Thạch, lạnh nhạt nói: "Nghe nói, ngươi muốn gặp Nữ Giáo Thư của Miên Nguyệt Lâu?"

"Ta nghe nói, Viên Doanh Tụ ít khi xuất đầu lộ diện lắm, nhưng xinh đẹp kinh người, những người gặp qua nàng đều khen không dứt miệng. Loại tiểu mỹ nhân như vậy, ta cũng muốn gặp một lần!"

Thẩm Điệp Lan đứng bên cạnh Dư Tĩnh Thạch, lấy tay vuốt ve bờ vai của hắn, ánh mắt của nàng cũng lấp lóe lên.

Hiển nhiên, hai nàng, đến đây để giám sát việc Dư Tĩnh Thạch gặp vị Nữ Giáo Thư Viên Doanh Tụ kia.

"Đúng là như vậy."

Dư Tĩnh Thạch gượng cười hai cái, trong đại điện có nhiều người như vậy, mà bị Nhậm Tích Văn thẳng thừng chất vấn như vậy, trên mặt của hắn cũng hiện ra vẻ khó coi.

"Miên Nguyệt Lâu là cây rung tiền nổi danh của Trần quận, một năm kiếm ra vạn lượng bạc, trước kia là sản nghiệp của Nhạn Phù Phái, ta phải thương lượng với Giang gia rất lâu, mới có thể cầm xuống nơi này."

"Phải không?"

Nhậm Tích Văn nghiêng đầu, có lẽ như nàng cũng biết được vừa nãy mình hơi quá đáng, nên giọng nói mới hòa hoãn lại: "Cái nơi như Miên Nguyệt Lâu, người ở đó có sạch sẽ gì đâu? Cho dù bộ dáng đẹp, nhưng thân thể đã bị làm bẩn, phu quân cũng nên chú ý một chút."


Dư Tĩnh Thạch cứng mặt lại, đau khổ gật đầu cười: "Biết rồi, biết rồi mà."

Sau đó đổi giọng, ra lệnh với người đưa tin: "Đi, mang vị Viên Giáo Thư kia mời đến."

Cho tới bây giờ, mặc dù hắn từng có ý khác, nhưng bây giờ cũng trôi sạch, đem chuyện này suy nghĩ rõ ràng.

"Vâng!"

Một lát sau, một vị mặc quần áo màu trắng đi theo sau lưng người này, chậm rãi bước vào đại điện.

Mà từ lúc nàng này đi vào, thì âm thanh của đại điện ngày càng tĩnh lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía nàng kia, dõi theo bước chân chậm rãi của nàng ta.

Cho dù Tôn Hằng, hắn cũng tự nhận mình có khả năng kiểm soát không tệ, nhưng khi thấy được người này, thì hắn cũng nghe thấy được tim của mình đập thình thịch.

Cô gái này dáng người cao gầy, toàn thân trắng noãn, khuôn mặt bị che lại bởi một lớp khăn lụa mỏng, giống như đang che một lớp sương mỏng lên vậy, khiến cho người ta nhìn mòn con mắt, cũng không thể xuyên thấu được.

Lộ ra bên ngoài hai con ngươi, thanh tịnh thuần túy, giống như minh châu giữa trời đêm lấp lánh vậy, để cho người khác vừa gặp đã khó quên rồi.

Người này che thân rất chặt chẽ, dấu đi hết da thịt vào trong, thế như dáng người cao gầy thướt tha này, lại phảng phất kèm theo một cỗ mị lực vô hình, câu tâm đoạt phách của con người.

Mà chỉ cần đứng ở chỗ đó, liền tự động hấp dẫn ánh mắt của mọi người, dường như ánh sáng ở nơi đó, khác hơn những nơi khác một ít.

"Tiểu nữ tử Viên Doanh Tụ, gặp qua Dư bang chủ."

Viên Doanh Tụ nhẹ nhàng nâng tay, tháo khăn lụa trên mặt xuống, cơ thể mềm mại hơi thi lễ.

Giọng nói như nước suối trong vắt cũng hiện lên qua môi của nàng.

Trong chớp mắt.

Một bộ khuôn mặt có thể nói là hoàn mỹ không tì vết xuất hiện trước mắt mọi người.

Cặp đôi đỏ mọng khẽ mở, nhưng có bao nhiều người chú ý nàng đang nói gì đâu?

Trong điện đột nhiên yên tĩnh.

Dường như ngay cả tiếng hít thở cũng không còn.


Cho dù là nữ, nhưng trong mắt của Thẩm Điệp Lan cùng Nhậm Tích Văn, cũng lộ ra vẻ thán phục.

Nhưng sau một khắc, các nàng đã sinh lòng cảnh giác.

Loại nữ nhân này, quả thật sinh ra để câu dẫn nam nhân!

Tuyệt đối không thể để cho phu quân nhà mình có liên quan tới nàng được!

Tôn Hằng hơi híp mắt, tiếng tim đập thình thịch cũng dần bình tĩnh lại.

Khi hắn nhìn về phía Viên Doanh Tụ, tuy bộ dáng vẫn xinh đẹp như trước, nhưng cảm giác rung động lòng người khi nãy, cũng biết mất không thấy tăm tích.

Hơn nữa...

Rõ ràng mình chưa từng gặp đối phương, nhưng trên người của Viên Doanh Tụ, lại cho hắn cảm giác quen thuộc.

Vị Nữ Giáo Thư của Miên Nguyệt Lâu này, để cho hắn nhớ tới một người mình đã gặp, Chu Tử Du.

Hai người cho hắn cảm giác tương tự nhau!

"Viên Giáo Thư có luyện qua võ?"

Phía trên, trong mắt của Dư Tĩnh Thạch có ánh sáng lóe lên, dường như đang nghĩ điều gì đó về Viên Doanh Tụ.

"Bẩm bang chủ."

Viên Doanh Tụ lần nữa che mặt lại, lúc này âm thanh tiếc hận phát ra trong miệng không ít người ở đây, bao gồm cả Trịnh Luân đang đứng bên cạnh Tôn Hằng.

"Tiểu nữ đúng là có tập võ, chỉ có điều môn võ này không phải để chém giết người khác."

"Ta cũng thấy được."

Sắc mặt của Dư Tĩnh Thạch lạnh lùng dần: "Mị Hoặc Thuật, trong võ lâm rất hiếm thấy, ngươi có duyên tu luyện công pháp này, khó trách có thể chưởng khống Miên Nguyệt Lâu."

Những người ở trong sân cả kinh, vô thức dời ánh mắt khỏi người nàng, như nội tâm vẫn không bỏ được.

Viên Doanh Tụ nghe vậy, cũng lơ đễnh, sau đó ôn nhu cười: "Người tập môn công pháp này, cũng chỉ để cho khách cao hứng thêm mà thôi. Còn về phần Miên Nguyệt Lâu, tiểu nữ chỉ là người trông nhà giúp đại nhân, những thứ ở bên trong, quyền quyết định ở trong tay đại nhân hết!"


"Tiện nhân!"

Một tiếng chửi lạnh như băng, làm cho đa số người ở đây nhíu mày lại.

Cho dù người chửi là đại phu nhân Nhậm Tích Văn!

Nhậm Tích Văn vẻ mặt băng lãnh nhìn chằm chằm Viên Doanh Tụ: "Người tu luyện công pháp kia, đúng là không có da mặt à!"

Mị Hoặc Thuật, là thuật trong phòng the, từ trước đến nay mọi người đều khinh thường, giống như Tam Hà Bang Miêu Nhị Nương.

"Phu nhân oan uổng a!"

Viên Doanh Tụ nghe vậy hai mắt rưng rưng, làm cho người khác thương cảm, ngay tại đây liền có mấy người nhịn không được khẽ bước chân, thiếu chút nữa là bước lên an ủi nàng rồi.

"Tiểu nữ thân ở nơi bướm hoa, bất đắc dĩ mới học những thứ này, nếu như có chỗ dựa đàng hoàng, thì chẳng lẽ tiểu nữ muốn ở nơi đó, bị người khác nhục mạ hay sao?"

"Được!"

Giọng của Dư Tĩnh Thạch trầm xuống, mang theo uy áp vô hình bao phủ mọi người ở đây, mà những ý niệm trong lòng của những người này, cũng bị đánh bay sạch.

"Hôm nay gọi ngươi tới, là muốn nói với ngươi về chuyện kinh doanh sau này của Miên Nguyệt Lâu. Lúc trước, các ngươi hợp tác với Nhạn Phù Phái thế nào?"

"Tiết trưởng lão của Nhạn Phù Phái là một người không đáng yêu chút nào."

Viên Doanh Tụ hơi thi lễ, thu hồi cổ mị lực của mình, nghiêm mặt nói: "Hắn ước định với tiểu nữ, Nhạn Phù Phái cam đoan Miên Nguyệt Lâu hoạt động bình thường, mà chúng ta thì mỗi năm cống lên 8 vạn 2 lượng bạc trắng để làm thù lao."

Tám vạn hai!

Mà chỉ một năm!

Tiếng hô hấp trong đại điện này trầm xuống, ngay cả sắc đẹp cũng không khiến bọn họ động tâm bằng số tiền này.

Miên Nguyệt Lâu không hổ danh là cây rung tiền của Trần quận, danh bất hư truyền!

Dư Tĩnh Thạch yên lặng gật đầu, dừng một chút mới tiếp tục nói: "Nếu như vậy…"

"Chờ một chút!"

Mà Nhậm Tích Văn đang ở bên cạnh hắn đưa tay cản lại, lạnh giọng ngắt lời: "Ngươi nói tám vạn hai là chúng ta tin tám vạn hai sao?"

"Tiểu nữ có mang đến thu chi ba năm gần đây của Miên Nguyệt Lâu."

Viên Doanh Tụ đỏ mắt, dường như bị oan uất, mà lấy ra hai cuốn sổ mỏng từ bên hông, đưa tới trước mặt: "Phu nhân có thể nhìn một chút, tiểu nữ không có nói đối."


"Xoạc…"

Đôi mắt của Nhậm Tích Văn khẽ chuyển động, duỗi ra một tay, kình khí lôi kéo, cuốn sổ kia đã rơi vào trong tay của nàng.

Chiêu thức này, kình khí tỉ mỉ, thao túng nội khí tinh diệu, khiến cho Tôn Hằng không nhịn được mà chớp chớp mày.

Vị đại phu nhân này là nhất lưu cao thủ!

Có điều, nàng là con gái của tiền nhiệm bang chủ, tuổi cũng hơn năm mươi, có tu vi như thế này, cũng không kỳ lạ chút nào.

"Mười vạn lượng!"

Nhậm Tích Văn nhanh như gió đọc qua sổ sách, sau đó để xuống mặt bàn, lạnh giọng nói: "Lợi nhuận một năm của các ngươi, chừng mười vạn lượng!"

Viên Doanh Tụ mạnh mẽ nói: "Phu nhân, Miên Nguyệt Lâu của chúng ta, cũng cần có chi phí phát sinh! Chung quy, vẫn nên lưu lại một chút."

"Đấy là lúc trước!"

Nhậm Tích Văn ngồi thẳng lên, uy nghiêm nói: "Từ hôm nay trở đi, tiều tiêu dùng của các ngươi đều do Tam Hà Bang phụ trách, mà lợi nhuận, thì cũng của Tam Hà Bang hết!"

  ...

Đi ra đại điện, Tôn Hằng nhịn không được mà thư giãn gân cốt một chút.

Bầu không khí căng thẳng trong đại điện, không thể để hắn thoải mái được.

"Đại Phu Nhân thật sự là cường thế a!"

Trịnh Luân rung đùi đắc ý nói: "Nghe nói, tính tình của nàng giống lão bang chủ. Lúc trước bang chủ thu nạp nhị phu nhân, nàng náo rất lâu đó."

Tôn Hằng lắc đầu: "Đây là chuyện riêng của bang chủ, chúng ta cũng đừng để ý!"

"Tôn huynh đệ nói đúng."

Trịnh luân gật đầu.

Hai người đang đi phía trước, thì một người vội vã chạy tới, chặn đường Tôn Hằng.

"Vị này chính là Tôn Hằng Tôn huynh đệ?"

"Là ta!"

Tôn Hằng kinh ngạc nhìn đối phương, người này mình chưa gặp bao giờ.

"Ở trong viện dưỡng lão của bang, có một vị tên là Hoàng Mạc qua đời, trước khi hắn đi, có đề cập tới ngươi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui