Ly Thiên Đại Thánh

Sâu trong rừng, một nhóm bảy người mệt mỏi phong trần đi ra.

Mà sau lưng mỗi người đều mang một cái bọc lớn nhỏ không giống nhau, nét mặt hơi bẩn, hầu như bọn họ đều không mang binh khí, khí thế hung hãn, giống như nạn dân chạy trốn vậy.

"Đại ca!"

Trong bảy người, một người nhìn về phương xa, lau mồ hôi trên mặt đi, mở miệng nói: "Phía trước là Tây Phong Khẩu, mà dọc theo con đường nhỏ phía sau Tây Phong Khẩu này, thì chúng ta có thể chạy ra khỏi Nhạn Phù Sơn này. Có điều, đại ca có chắc là người chặn đường khúc cuối là huynh đệ của ngài ở bang không?"

"Đương nhiên xác định!"

Mà đại ca trong miệng của đối phương là một người nam tử cao gầy, tay hắn cầm một cây trúc óng ánh xanh biếc, tinh thần mạnh hơn những người khác rất nhiều.

"Nhưng mà, lão Hứa chỉ ở đó hai ngày, nên chúng ta phải tranh thủ thời gian, nếu bỏ lỡ, thì không kịp nữa đâu!"

"Aizz!"

Một vị dáng người cường tráng thấp lùn, màu da ngăm đen thở dài: "Sớm biết nguy hiểm như vậy, chúng ta nên rút lui sớm, những ngày hôm nay chỉ trốn chỗ này trốn chỗ khác, lại phải hy sinh một số huynh đệ."

"Bây giờ, nói vậy thì được gì không?"

Đại ca sắc mặt trầm xuống, dẫn đường: "Đi! Phía trước cũng có người của bang, đến lúc đó thì cứ theo những gì đã bàn, lão Cửu, lão Thập Nhất, hai người các ngươi dùng ám khí hỗ trợ, ta cùng Lão Tam xung phong đánh, những người khác thì ở bên cạnh hỗ trợ. Đúng rồi, nếu như không phải tình huống cấp bách, thì đừng giết người!"

Một nhóm bảy người, có bốn vị tam lưu cao thủ, ngày bình thường thì bọn hắn có thể xưng hùng xưng bá ở thị trấn, không người nào dám trêu chọc.

Nhưng hôm nay, ở trên Nhạn Phù Sơn này thì thậm chí bọn họ còn không dám thò đầu ra ngoài!

Nhiều lần chém giết, thì nuôi dưỡng cho bọn họ khả năng chạy trốn rất tốt.

"Vâng, đại ca!"

"Ta thì thấy không cần phải như vậy, địa phương như vậy, thì Tam Hà Bang có thể phái người nào tới?"

"Cẩn thận tốt hơn, cẩn thận tốt hơn!"

Một đoàn người nhỏ giọng thì thầm, chậm rãi tới gần dốc núi.

"Xuỵt..., phía trước có người."

Mà lão đại đang đi ở phía trước thì dừng chân lại, đột nhiên mở miệng nói, làm cho bảy người kia vô thức kéo căng cơ thể ra, tìm chỗ trốn.

"Cẩn thận một chút!"


Cúi thấp người xuống, vị đại ca kia cầm cây trúc dài trong tay, nhẹ nhàng đi xuống dưới thăm dò.

"Ô... Ô..."

Mà tiếng gió của Tây Phong Khẩu vẫn thê lương như trước, làm cho động tĩnh nhỏ bọn họ tạo ra không dễ dàng phát hiện.

Mà trên đường núi trước mặt, thì hai tên đại hán đang cùng một người trẻ tuổi mặc đồ của Tam Hà Bang đánh nhau.

"Là hai tên tam lưu cao thủ của Cương Vị huyện."

Người tên lão Tam là một vị trung niên cầm kiếm, hắn lặng lẽ nhô đầu ra bên cạnh đại ca, vừa vặn thấy được cảnh này.

Đợi khi thấy rõ hai người một gầy một béo kia, lão Tam nhịn không được lắc đầu, nói:" Vậy là người trẻ tuổi của Tam Hà Bang kia xui xẻo rồi, đại ca, hay là chút nữa chúng ta tiêu diệt hai người bọn họ, sau đó…"

"Ách..."

Lời của hắn còn chưa dứt, thì tình thế trong sân biến đổi.

  ...

Người gầy phóng phi đao trước, sau đó cầm kiếm ép tới, lưỡi kiếm sắc bén, uy thế không tệ.

Mà người mập thì cầm Khai Sơn Phủ, bước lên một bước, phóng nhanh tới, thế lớn lực lớn, sợ là hắn còn có thể dùng rìu chặt gãy một cây đại thụ.

Mà Tôn Hằng, đối mặt với thế công của hai người, không tránh không né, duỗi ra hai tay, nghênh đón.

"Đinh..."

Phi đao đâm vào người, bắn ngược lại.

Mà người cầm kiếm thì co rụt mắt, hắn đoán chắc là do Tôn Hằng mặc bảo giáp, nên thay đổi đường kiếm, hướng về phía cổ họng của Tôn Hằng.

"Đinh..."

Vẫn là một tiếng vang nhỏ như cũ.

Trường kiếm sắc bén kia đâm vào cổ họng của Tôn Hằng, mang theo sức mạnh lớn, mà Tôn Hằng thì đứng yên không sứt mẻ, mà cây kiếm kia thì bị bẻ gãy mũi kiếm, gãy thành hai đoạn.

Mà cái cự phủ kia, cũng mang theo sức mạnh to lớn đánh tới.


Khai Sơn Phủ chém xuống hông của Tôn Hằng, giống như đập vào một tảng đá lớn vậy, tảng đá này không sứt mẻ chút nào, mà ngược lại cổ tay của tên mập mạp này run rẩy, dường như không chịu nổi phản lực vậy.

"Cái gì?"

Không chỉ là hai người béo gầy này, mà nhóm bảy người đang rình xem ở trên núi, cũng tái mặt đi.

"Bộp!"

Một tiếng vang nhỏ vang lên, hai người bị mất mạng.

Chưởng của Tôn Hằng, giống như cái chùy lớn, vỗ xuống, hai cái đầu ngay lập tức vỡ toang.

Mà cử động của hắn nhẹ nhõm tùy ý, dường như tiện tay đập hai con ruồi vậy, mà hai người béo mập này, thì chết đến không thể chết lại!

"Ùng ục..."

Trên sườn núi, không biết là ai nuốt nước miếng, mà từng cái đầu thò ra hóng chuyện này, cũng lặng lẽ thu về.

"Đại ca!"

Sắc mặt của lão Tam ảm đạm, giọng của hắn run rẩy: "Hay là bỏ đi, chúng ta đổi đường khác."

"Đúng, đúng!"

Trung niên thấp lùn ở bên cạnh liên tục gật đầu, mà những người khác tuy không có lên tiếng, nhưng ánh mắt kinh khủng, của biểu lộ ra thái độ của bọn họ.

Người kia quá khủng bố, lại tu luyện ngạnh công, sợ là đã tu tới nhị lưu cao thủ.

Có hắn chặn dưới đường núi hẹp dài này, bọn họ căn bản không thể thông qua được!

Mà sắc mặt của lão đại thì liên tục biến hóa, cuối cùng lỗ tay của hắn khẽ nhúc nhích, sắc mặt xanh mét.

"Đã muộn!"

"Xuất hiện đi!"

Tôn Hằng rảo bước về phía dốc núi phía trên, bước chân không nhanh không chậm, mang lại cảm giác áp lực cho người khác.


"Huynh đệ!"

Mà phía trước, thì có một vị trung niên dáng người cao gầy nhảy ra từ dốc núi, chậm rãi tiến về phía Tôn Hằng.

"Vị huynh đệ của Tam Hà Bang, là người một nhà, người của mình nha!"

"Người một nhà?"

Tôn Hằng quét mắt nhìn xung quanh, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chắc ngươi còn chưa biết, thì từ bay ngày trước, bang phái của chúng ta đã cấm người lảng vảng ở quanh đây. Nếu như gặp được, giết không tha!"

Mà người kia thì run rẩy, lúc này hạ thấp người xuống dưới, khép nép mở miệng: "Huynh đệ hiểu nhầm, ta không có ý đó."

Hắn dò xét xung quanh, giống như ăn trộm vậy, sau đó mới tiếp tục nói: "Ta là bằng hữu của Hứa Mậu thuộc Nội Vụ Các của các ngươi, mà hắn là người chặn đường ở phía sau. Đường này, là hắn chỉ cho chúng ta."

"Hứa Mậu?"

Tôn Hằng khẽ chuyển động con ngươi, hắn biết người này, theo bối phận thì hắn là thúc của Trịnh Luân, nên Tôn Hằng cũng có gặp qua một lần.

"Đúng, đúng!"

Nhìn thấy sắc mặt của Tôn Hằng hòa hoãn, thì người nam tử này mừng rỡ như điên: "Vị tiểu huynh đệ này biết Hứa huynh à? Hắn… hắn là bạn tri kỷ của tại hạ!"

"Đúng rồi, ta hồ đồ rồi, quên giới thiệu mình. Tại hạ là Thanh Trúc Tẩu Vưu Hạn, mang theo một đám huynh đệ lăn lộn ở Lê huyện.

"Ừ!"

Tôn Hằng nhẹ nhàng gật đầu, khẽ nhướng mày.

Người này biết ở phía sau còn có người chặn đường, mà vẫn muốn đi đường này, thì xem ra quan hệ của hắn với Hứa Mậu cũng không tệ lắm.

Chỉ có điều…

"Xuất hiện hết đi!"

Mặc dù đang suy nghĩ trong đầu, nhưng Tôn Hằng cũng không quên quét mắt xung quanh, lạnh như băng nói: "Hay là, các ngươi muốn ta kéo ra mới chịu?"

"Không cần, không cần!"

Mà Vưu Hạn lão đại thì căng cơ mặt, vội vàng phất tay phía sau: "Đi ra hết đi, không thấy vị huynh đệ này gọi các ngươi sao?"

Mà nhóm bảy người này lần lượt xuất hiện trên đường núi, nhưng ngoại trừ Thanh Trúc Tẩu Vưu Hạn, thì những người còn lại đều cảnh giác, cẩn thận từng li từng tí nhìn Tôn Hằng, sợ hắn làm khó dễ.

"Ta biết Hứa Mậu."

Rất lâu sau, Tôn Hằng mới nhẹ giọng mở miệng: "Nhưng mà cứ để các ngươi đi qua như vậy, cũng không thích hợp lắm."

"Chúng ta hiểu rồi, chúng ta hiểu rồi!"


Mà Vưu Hạn thì cuồng hỉ, vội vàng liều mạng gật đầu, lúc này hắn vung tay về phía sau, lên tiếng:

"Mang đồ xuống, mở bao ra, để cho vị huynh đệ này chọn thoải mái."

Mà vừa nói xong thì hắn quay đầu cười cười với Tôn Hằng: "Tiểu huynh đệ, ngươi cứ chọn thoải mái, muốn lấy cái gì thì cứ lấy, lấy được bao nhiêu thì chứ lấy bấy nhiêu, đều là huynh đệ một nhà, đừng có khách khí nhé!"

Mà khi nói chuyện, sắc mặt của hắn hào sảng, không giống làm bộ tí nào.

"Huynh đệ quá hào khí rồi!"

Tôn Hằng cười khẽ, đối phương diễn tốt như vậy, thật sự làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên, thậm chí muốn lấy thêm mấy món cũng thấy có lỗi với hắn.

"Được rồi, ta liền chọn một cái."

Bảy cái bao bố, để trước người Tôn Hằng, mà bên trong thì chứa đủ thứ, vật gì cũng có.

Những thỏi vàng giá trị mười lượng bạc, một số đồ làm bằng ngọc tinh xảo, không có thứ gì to lớn cồng kềnh cả, không biết bọn họ kiếm những thứ này ở đâu.

"Ồ..."

Một bộ quần áo tối đen như mực hấp dẫn sự chú ý của Tôn Hằng.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng nhấc bộ quần áo này lên, sắc măt biến đổi.

Nặng quá!

Sợ là không dưới 400 cân!

"Ánh mắt của huynh đệ rất tốt!"

Mà Vưu Hạn lão đại thì cưỡng ép nở ra nụ cười, nhưng vẫn thành thật mở miệng nói: "Vật này tên là Trọng Huyền Bảo Y, có thể bao lấy toàn thân, toàn bộ Nhạn Phù Phái chỉ có ba bộ, đao kiếm bất nhập, thủy hỏa bất xâm, đây là một kiện bảo bối tốt nha."

"Đúng rồi!"

Tôn Hằng gật gật đầu, không để ý khuôn mặt tiếc nuối của đối phương, đem bộ quần áo này vác lên vai.

Sau đó lại lượn quanh đống đồ này vài vòng, lấy thêm một cái Ngọc Như Ý, sau đó không quan tâm tới đống đồ này nữa.

Tay cầm Ngọc Như Ý, nhẹ nhàng vỗ vài cái, Tôn Hằng mới híp mắt nhìn bóng người của bọn họ biến mất trong đường núi.

"Nhiều đồ như vậy, nên suy nghĩ làm sao để mang đi nha!"

Còn về việc nộp lên trên?

Hắn không nỡ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui