Ly Thiên Đại Thánh

Hoàng Mạc mang lại cho Tôn Hằng một sự kinh hỉ.

"Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật"!

Đây chính là thù lao của hắn, một môn cùng loại với Thiên Ma Giải Thể đại pháp trong truyền thuyết.

Môn công pháp này tuy có cách thực hiện khác với phương pháp nghiền ép thân thể, bạo phát tiềm lực của Tôn Hằng, nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ lạ.

Chỉ có điều, so với phương pháp mà tự bản thân hắn mạnh mẽ bạo phát, thì "Thất Tinh Điểm Huyệt Thuật" hiển nhiên là tinh diệu hơn, uy lực cũng lớn hơn!

Ngược lại di chứng thì cũng nhỏ hơn!

Môn công pháp này chia làm ba tầng.

Tầng thứ nhất, kết hợp giữa nội khí và thủ pháp, kích thích ba điểm yếu huyệt trong cơ thể, có thể bạo phát ra cỗ lực lượng mạnh gấp hai lần.

Tầng thứ hai, kích thích năm điểm yếu huyệt, có thể bạo phát ra cỗ lực lượng mạnh gấp ba, như thế cũng đã mạnh hơn việc nghiền ép thân thể, bạo phát tiềm lực của Tôn Hằng rồi.

Tầng thứ ba, kích thích toàn bộ yếu huyệt, có thể tăng phúc cơ thể gấp bốn lần, nhưng lưu lại di chứng cực kỳ nghiêm trọng.

Mà lúc trước Hoàng Mạc, phải kích phát tầng thứ ba, mới có thể ở tình huống vừa trùng kích nội khí, chạy thoát khỏi tay một vị nhị lưu cao thủ.

Nhưng mà, bởi vì phải liên tục duy trì trạng thái này, nên sau khi chạy thoát được, hắn bị công pháp phản phệ cắn trả, mặc dù thân thể may mắn hồi phục được, nhưng kinh mạch trong cơ thể, toàn bộ bị phế đi.

Tôn Hằng thử công pháp này một chút, liền hài lòng gật đầu, đồng ý đáp ứng yêu cầu của Hoàng Mạc.

  ...

Thời gian này, tình thế của quận thành rất căng thẳng, đi lại trên đường lớn, cũng có thể thấy được sự bất an hiện rõ trên gương mặt của mọi người.

Nhất là khu thành phía tây.

Tôn Hằng cùng Trịnh Luân đi trên đường phố, bọn họ còn có thể cảm giác được những ánh mắt thăm dò đến từ tứ phía.

"Thật sự là tan đàn xẻ nghé, Mọi người đẩy tường a!" (Mọi người đẩy tường, ví von khi một người thất thế hoặc bị nhục, sẽ có rất nhiều người thừa cơ đả kích hắn, khiến cho hắn triệt để suy sụp.)

Chấp sự của Nội Vụ Các Trịnh Luân nhìn xung quanh, liên tục lắc đầu: "Theo ta thấy, chỉ cần nha môn mở miệng kết luận Nhạn Phù Phái cấu kết Ma Môn, thì những người của Nhạn Phù Phái ở đây, chắc chắn sẽ phải gặp nạn!"


Mà hai người bên đường này, đều là người có dính líu tới Nhạn Phù Phái.

Bọn họ cũng không phải là đệ tử của Nhạn Phù Phái, nhưng vì Nhạn Phù Phái thế lớn lại giàu có, một người nương tựa vào nó làm việc vặt, thì ít ra cũng kiếm được một trăm tiền mỗi năm.

Khi Nhạn Phù Phái cường thịnh, thì trong mắt mọi người chính là một hào môn thế gia (nhà giàu), ai ai cũng ngưỡng mộ.

Còn bây giờ à...

Trong mắt của rất nhiều người, lại trở thành dê đợi làm thịt!

Lúc này không động thủ, bởi vì bọn họ còn chưa thể xác định, Nhạn Phù Phái có thể sống qua kiếp này hay không thôi.

"Nghe nói ở Tam Hà Bang chúng ta còn có người thu mua bất động sản ở nơi này với giá thấp đó."

Tôn Hằng gật đầu, hắn liếc mắt qua một cái tiểu viện dán ba chữ bất động sản: "Chắc là kiếm được cũng không ít tiền nhỉ?"

"Đúng là kiếm được không ít!"

Trịnh Luân nhếch miệng cười cười, nếu như trong bang có thêm thu nhập, thì người đầu tiên hưởng lợi chính là Nội Vụ Các: "Gần như chẳng tốn bao nhiêu tiền để thu mua đất cả, chỉ cần có thể bảo vệ cả nhà họ bình an, là liền có thể đem khế ước mua nhà nắm trong tay."

"Đương nhiên, chúng ta cũng không thể ăn nhiều quá, Giang gia và những thế lực khác, cũng có tham dự. Chỉ là, có một số người lại thấy được sự thật hiển nhiên này, vẫn đang chờ xem Nhạn Phù Phái có thoát khỏi kiếp này không."

Tôn Hằng dừng bước lại, quay đầu nói: "Như thế nào? Trịnh huynh cảm thấy, lần này triều đình sẽ buông tha cho Nhạn Phù Phái không? Ta nghe nói, vì muốn thoát nạn, Nhạn Phù Phái tổng hợp hết tất cả gia sản lại, trong mấy ngày gần đây liên tục đưa cho nha môn đó."

Ngoài ra, Nhạn Phù Phái cũng là một thế lực tọa trấn ở Trần quận mấy trăm năm rồi, thâm căn cố đế, thực lực cường hãn.

Theo góc nhìn của Tôn Hằng, thì triều đình muốn động thủ với họ, cũng nên cân nhắc một chút về hậu quả.

"Khả năng Nhạn Phù Phái thoát nạn cũng không cao!"

Trịnh Luân híp mắt lại, tinh quang trong mắt nhảy lên: "Liên quan tới Ma Môn, chỉ cần có người tận lực nhằm vào bọn họ, thì Nhạn Phù Phái có chạy trời cũng không khỏi nắng! Hơn nữa, Nhạn Phù Phái chiếm hơn phân nửa khoáng sản của Trần quận, sinh ý trong quận thành lại đạt tới hai phần mười, một khối thịt mỡ lớn như vậy, ai mà không muốn cắn một cái cơ chứ?"

"Mà tặng quà cho nha môn, cũng không chỉ có mình Nhạn Phù Phái!"

Khóe miệng của hắn cong lên, tiếp tục lạnh lùng mở miệng: "Theo ta biết, thì Nội Vụ Các của chúng ta cũng đã có kế hoạch, một khi Nhạn Phù Phái sụp đổ, thì làm cách nào có thể một cắn ăn được càng nhiều tài nguyên của Nhạn Phù Phái càng tốt. Mà chuyện này, thì thậm chí đường chủ cũng đã thương thảo với Giang gia rồi."

"Tóm lại,


Nhạn Phù Phái dù muốn thoát thân, thì những người khác cũng không cho phép!"

"Chuyện này..."

Tôn Hằng lắc đầu cười khổ: "Bất kể thế nào, thì người được lợi nhiều nhất hẳn là nha môn rồi."

"Không sai!"

Trịnh Luân gật đầu: "Bây giờ các đại nhân vật của nha môn, từ ngoài sáng cho tới trong tối, đều bị người ta chặn lại đưa tiền, mà những người không có thân phận trong nha môn, thì không thấy bóng dáng đâu cả."

Thế đạo hỗn loạn!

Tôn Hằng im lặng lắc đầu, tiếp tục bước tới.

Đây là một cái tiểu viện đơn sơ, lan can thấp bé, cửa phòng cũ nát, mà hình như chốt cửa từ phía trong cũng đã hư, bị người ta dùng đinh thay thế.

"Bành Bành..."

Tôn Hằng đứng trước cửa, giơ tay gõ cửa phòng: "Có ai không?"

Trong tiểu viện đột nhiên vang lên âm thanh xột soạt, sau nửa ngày, mới có người cẩn thận từng li từng tí nói: "Ngươi tìm ai?"

Trong khe cửa, có thể mơ hồ thấy được một bóng người đang rướn cơ thể ra.

"Tại hạ Tam Hà Bang Tôn Hằng."

Tôn Hằng lui về phía sau một bước, thể hiện mình không có địch ý: "Được Hoàng Mạc - Hoàng tiền bối nhờ vả, mang gia đình muội muội của ngài ấy rời đi."

"Là người của đại ca!"

"Kẽo kẹt"..."

Chốt cửa được kéo ra, hai người một nam một nữ, đang cầm dao mổ heo trong tay, xuất hiện trước mắt Tôn Hằng.

Hai người này đều mặc áo dài, khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, dáng người hơi dài hơi rộng so với người thường, chỉ là hai mắt của bọn họ có tơ máu, có thể thấy rất rõ là tinh thần mấy ngày nay của bọn họ không hề tốt.


Theo như lời của Hoàng Mạc, thì chồng của muội muội lão là người mổ heo cho Nhạn Phù Phái, sau khi nhìn thấy hai người này, thì Tôn Hằng đoán được chắc chắn đây là muội muội của lão rồi.

Mà lúc này, khi thấy được Tôn Hằng, người nữ tử kia kích động, vội vàng mời hai người tiến vào:

"Hai vị mau vào nhà, đi vào ngồi chơi."

Nam tử ở bên cạnh nàng, thì vẫn mang theo vẻ cảnh giác, cẩn thận đánh giá hai người Tôn Hằng.

"Đừng làm chậm trễ thời gian nữa!"

Trịnh Luân chán ghét nhìn cái tiểu viện mang theo cỗ mùi kỳ lạ của bọn họ, nhướng mày, cắt đứt sự nhiệt tình của người nữ tử này: "Các ngươi chuẩn bị thu dọn một chút, sau đó đi cùng với chúng ta!

Tôn huynh đây sẽ thuê cho các ngươi một phòng trọ, để các ngươi ở đó tạm tránh sóng gió."

"Yên tâm, nơi thuê trọ là địa bàn của Tam Hà Bang chúng ta, sẽ không ai dám động vào các ngươi."

"Chuyện này..."

Hai người liếc nhau, dường như quyền quyết định thuộc về người nữ tử, lúc này nàng ta mới gật đầu: "Được, được! Hai vị chờ một chút, để chúng ta chuẩn bị thu thập một ít, rồi sẽ đi cùng hai vị!"

"Nhanh lên!"

Trịnh Luân thúc giục một câu.

Nữ tử vội vàng gật đầu: "Nhanh, nhanh thôi!"

Nói xong thì nàng cùng với nam tử, cuống quít lui về tiểu viện.

Một loạt âm thanh hỗn loạn vang lên, khi bọn họ xuất hiện lần nữa, thì ngoại trừ mỗi người mang một bao lớn ra, sau lưng của bọn họ, còn có hai đứa bé một nam một nữ.

Mà hai đứa bé này đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, mặt còn mang vẻ hoảng hốt.

Bọn hắn phụ cặp vợ chồng này đẩy một cái xe nhỏ, trên xe chất mấy cái ván gỗ đầy dầu mỡ, một đống bao bố, chồng chất cao hơn đầu người.

Nhìn thấy bọn họ mang theo những thứ lỉnh khỉnh này, sắc mặt của Trịnh Luân trầm xuống, nhưng mà nể mặt Tôn Hằng đang ở bên cạnh, nên mới cố nén giận.

"Chờ một chút!"

Chỉ có điều, Tôn Hằng đang ở bên cạnh đưa tay ra, ngăn một nhà bốn người này lại, hắn nhìn về đứa bé gái kia: "Ta nghe nói, hai người các ngươi chỉ có một đứa con trai? Người này là ai?"

"Hả?"

Sắc mặt của Trịnh Luân trầm xuống, tiến lên một bước đạp bay người nam tử mập mạp kia: "Đồ mất dạy, không biết tốt xấu!"


"Đại nhân, đại nhân!"

Người nữ tử biến sắc, vội vàng lôi kéo đứa bé trai sau lưng quỳ xuống, dập đầu khóc lớn: "Đây là con gái của anh rể ta, con bé chỉ là một đứa trẻ, không biết cái gì cả. Mong ngài rộng lòng từ bi, thương lấy đứa bé đáng thương này, mang nó đi với chúng ta đi mà!"

"Con gái của anh rể?"

Ánh mắt của Tôn Hằng chuyển động, nhìn về phía cô bé rồi chuyển qua nhìn về người nam tử kia, quả nhiên, ngũ quan của đứa bé này có vài phần giống người nam tử.

"Phù…"

Bước chân của hắn mang theo gió mạnh, Tôn Hằng đột nhiên lướt tới vài mét, mở tay ra, chưởng về phía đầu của bé gái kia.

Gió mạnh ập vào mặt, khí thế hung mãnh, không ai nghi ngờ việc, một chưởng này của hắn, sẽ đánh nát đầu của cô bé kia.

"A!"

Bé gái hét lên đầy sợ hãi, cơ thể run bần bậc, mà dưới chân của nàng đã rỉ ra một ít nước.

"Phù…"

Dừng chưởng lại, tay của Tôn Hằng kề sát da đầu của cô bé kia.

"Thôi bỏ đi!"

Thu tay về, Tôn Hằng lắc đầu đứng dậy: "Đi cùng đi!"

Sự biến hóa của cơ thể đối phương không thể giấu được ánh mắt Tôn Hằng, tuy cô bé này có luyện qua võ nghệ, nhưng rất sơ sài.

Ở cái tuổi này mà cơ thể suy yếu như thế, thì tất nhiên không phải là con cái của đại nhân vật nào rồi.

Mà với thực lực hiện nay của Tôn Hằng, rồi thêm cả địa vị của hắn nữa, thì những việc nhỏ như thế này, hắn vẫn có thể gánh được.

"Đi?"

Ở ngoài cửa, vang lên một tiếng hừ lạnh: "Ta cho phép các ngươi đi sao?"

Tôn Hằng bỗng nhiên quay người, nhìn về phía người đi tới, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.

"Ngươi là... Trương cổ?"

Người này hắn đã từng gặp, lúc đó là ở mười dặm kênh mương đường sông, tên này từng đi bên cạnh Tô Chung, nên Tôn Hằng đã từng gặp qua hắn.

Ừm, rất rõ ràng, người này chính là đến để bới móc bọn hắn rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui