Ly Thiên Đại Thánh

Vị Diệp Huyền có thể dùng một chiêu đánh chết nhị lưu cao thủ như Tiết Lễ, thì bản thân hắn ít ra cũng phải là nhất lưu cao thủ, thậm chí có thể là nội khí viên mãn.

Ngay cả hắn, đều đánh giá là công hiệu của Huyết Tủy Đan không thể tưởng tượng được, Tôn Hằng sao lại không động tâm cơ chứ.

Nhất là tác dụng phụ của nó bị mình khắc chế hoàn toàn nữa!

Kích phát dục vọng của bản thân, sản sinh ảo giác, dẫn đến việc tẩu hỏa nhập ma.

Mà khả năng chưởng khống của Tôn Hằng với thân thể của mình, thì sợ là hiện tại không ai có thể bằng hắn được!

Có lẽ, mình có thể bỏ qua tác dụng phụ, luyện hóa viên đan dược này.

Đan dược vào tay, đỏ bừng như máu, tỏa ra một mùi hương thơm ngát, làm cho người khác thèm nhỏ dãi, mang cho hắn cảm giác giống như cái Luyện Huyết Trì kia.

Nhưng mà nghĩ đến những thứ trộn vào làm ra đan được này, thì Tôn Hằng cảm thấy không được tự nhiên, dạ dày không thoải mái.

Mà thôi!

Coi như là người khác hiến máu cho mình!

Đem viên đan được đặt ở trong miệng, Tôn Hằng cẩn thận từng ly từng tý liếm một cái.

Cảm giác lạnh lẽo, giống như một cơn gió lạnh vậy, thổi qua cổ họng của hắn vậy, để cho hắn giật mình một cái.

Sau một khắc, màng xương của toàn thân hắn, lục phủ ngũ tạng, đồng thời nóng lên, giống như đang ngâm trong nước nóng vậy, cảm giác thoải mái khoan khoái không kiềm được mà tự dâng lên.

Loại cảm giác này, giống như đang lạc vào trong tiên cảnh vậy, phiêu phiêu dục tiên, hồn nhiên quên hết mọi thứ ở bên ngoài!

"Phịch… Phịch…"

Tôn Hằng nhíu mắt lại, trái tim của hắn dường như đập chậm một nhịp, khả năng lưu thông máu trong người chậm lại, toàn thân cứng lại không có sức sống, cỗ khoan khái này cũng lặng yên biến mất.

Có hiệu quả!

Khóe miệng khẽ vênh lên, đầu tiên thì mắt của Tôn Hằng hiện lên vẻ kích động, như sau đó lại biến thành nghi ngờ.

Tuy có thể khắc chế dục vọng trong lòng của mình, nhưng dường như không có dấu hiệu cường hóa cơ thể mình.

Một chút cường hóa cũng không có!


Trầm tư một lát, Tôn Hằng căng mặt lại, đột nhiên đem viên đan dược ném vào trong mồm.

Theo hắn biết, có rất nhiều thuốc, sử dụng không đúng liều, thì sẽ không phát sinh hiệu quả.

Có lẽ, viên Huyết Tủy Đan này cũng như vậy!

Mà động tác này của hắn nếu như có đệ tử chân chính của Ma Môn nhìn thấy, thì sẽ kinh sợ đến mức ngoác mồm lên.

Huyết Tủy Đan, cho dù là trong Ma Môn, vẫn chưa có người nào nuốt nguyên viên như vậy!

Mà phương pháp phục dụng, chính là đem viên thuốc này đánh vào trong bụng, rồi lấy bí pháp chậm rãi luyện hóa, chứ đâu phải há mồm nuốt sống như vậy?

Như vậy thì tiêu hóa rất nhanh, nhưng lực phản phệ của nó, cũng lớn hơn gấp mấy lần, mà khả năng nhập ma chín thành, thì cũng sẽ biến thành mười phần mười.

"Vù vù..."

Dường như đang đứng ở bắc cực mà hứng gió lạnh vậy, Tôn Hằng cảm thấy rất lạnh lẽo, hai hàm răng của hắn liên tục va vào nhau, thậm chí ngay cả bên ngoài cơ thể của hắn, cũng ngay lập tức xuất hiện một tầng sương lạnh.

"Oanh..."

Giống như núi lửa phun trào, ngọn lửa rít gào!

Sóng nhiệt vô cùng vô tận, sau khi giá rét lạnh lẽo qua đi, là cảm giác nóng nực tuôn về xương cốt tứ chi, lục phủ ngũ tạng.

Nóng!

Giống như đang ở trong bếp lò vậy, nhưng mà cỗ không khí nóng này không chỉ thiêu đốt ở ngoài cơ thể, mà còn hừng hực thiêu đốt bên trong.

Mà cảm giác của Tôn Hằng, thì thân thể của mình, dường như cũng bị cổ không khí nóng này hòa tan.

Cơ, màng xương, lục phủ ngũ tạng, tất cả đều hóa thành một mảng đỏ thẫm, từng chỗ từng chỗ thoát khỏi khả năng khống chế của mình.

Khả năng khống chế cơ thể tuyệt vời của hắn, không chỗ nào mà không cảm giác được, đúng là trong thời gian này trở thành mơ hồ đi.

Mà cùng với ngọn lửa này, là những khao khát dục vọng, vô thanh vô tức hiện lên trong đầu của hắn.

Từng bóng người quen thuộc liên tục hiện lên trong đầu của hắn, nhưng mà biểu cảm của những người này khác hoàn toàn với lúc trước, có khóc có cười, mê hoặc tâm trí.

"Bịch Bịch… Bịch Bịch…"


Nhịp tim đập mạnh mẽ vội vàng, để cho Tôn Hằng mở lớn miệng ra, nét mặt dữ tợn, đem toàn lực giành lại quyền điều khiển cơ thể.

Có lẽ là dược hiệu có hạn, mà cũng có lẽ là thiên phú của Tôn Hằng rất kinh người, nên cỗ lực cuồng nhiệt này, cuối cùng vẫn không cướp quyền điều khiển cơ thể của Tôn Hằng được.

Trong lúc khôi phục lại quyền điều khiển cơ thể, thì tinh thần của Tôn Hằng đột nhiên chấn động,

Tất cả ảo giác trong đầu của Tôn Hằng, biến mất không còn sót lại chút gì.

Mà trong cơ thể của hắn, ngọn lửa to lớn, rậm rạm giống như cái chùy lớn, liên tục đánh vào cơ thể của hắn, bất luận là trong hay ở ngoài.

Tinh quang lóe lên trong đôi mắt đỏ bừng của hắn, trong cơ thể của hắn, đột nhiên sinh ra biến hóa.

Kim Thân Công!

"Oanh..."

Sóng nhiệt cuồn cuộn, liên tục thay đổi nóng lạnh, khiến cho cơ thể của Tôn Hằng đang đỏ thẫm, đột nhiên chuyển sang tuyết trắng, liên tục chuyển đổi qua lại.

"A..."

Một tiếng thét thảm thiết, đột ngột vang lên!

Tim của Tôn Hằng đập mạnh một nhịp, đang muốn trợn mắt, nhưng trong nháy mắt hắn phản ứng kịp, tiếng thét này, không phải từ ở bên ngoài truyền đến.

"A!"

Kêu thảm đầy thê lương, dường như đến địa ngục chịu cực hình vậy, cùng với tiếng kêu thảm thiết này, còn có cảm giác chân thật.

Mà trong ngọn lửa này, một người không có da, đưa hai tay lên đầu, liên tục thét lên thảm thiết.

Trên người của hắn đau đớn, trong lòng tuyệt vọng, sợ hãi, một tia ý thức nhảy vào trong lòng của Tôn Hằng.

Không chỉ là một người!

Khoảng chừng hơn mười người đang kêu hét thảm thiết, đủ loại tâm tình, đột nhiên hiện liên, làm cho tinh quang trong đôi mắt của Tôn Hằng cứng lại, dần dần rơi xuống.


"Bịch…"

"Bịch…"

Chỉ vẻn vẹn một tia lý trí, để cho Tôn Hằng điều khiển nhịp tim của mình chậm lại, ngày càng bình tĩnh hơn.

Cùng với sự bình tĩnh của nhịp tim, thì những biến hóa trên thân thể của hắn, cũng dần dần trở nên chậm chạp, rồi dần dần biến mất.

Bao gồm ảo giác trong đầu, ảnh hưởng ngày càng yếu đi; tiếng kêu thảm thiết kia, cũng ngày càng mơ hồ; ảo giác, ngày càng không rõ rệt.

Chẳng biết lúc nào.

"Phù… Phù…"

Tôn Hằng cúi cái đầu tràn đầy mồ hôi của mình xuống, hai tay giữ lấy ván giường, liều mạng thở.

Mái tóc dài của hắn, sớm đã bị mồ hôi thấm ướt, từng sợi từng sợi rủ xuống khuôn mặt.

Quần áo, càng sớm ướt đẫm, dính vào trong da thịt của hắn.

Thân thể, cảm giác tê dại suy yếu, mãnh liệt chưa từng có, để cho hắn dần dần hoa mắt, gần như bất tỉnh tại chỗ.

Đây vẫn là lần đầu tiên!

Thiếu chút nữa hắn mất khả năng điều khiển cơ thể của mình!

Không thể ngủ!

Tuy trong lòng mệt mõi, nhưng lý trí nói cho hắn biết, lúc này là thời cơ tuyệt vời để luyện hóa dược lực trong cơ thể của mình, phải tận dụng thời cơ!

Lảo đảo đứng dậy, Tôn Hằng đi nhanh tới dưới bệ cửa, đem ly nước trà sớm đã trở nên nguội lạnh rót vào trong bụng.

Nhiệt lực tiêu tán, cảm giác mát mẽ dâng lên, để cho tinh thần của Tôn Hằng chấn động.

Lập tức không còn chần chờ, trực tiếp đứng trung bình tấn, toàn lực vận chuyển Kim Thân Công, thân thể suy yếu của hắn, giống như một cây đại thụ khát nước, điên cuồng thu lấy dược lực trong cơ thể.

Thân thể, lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng tăng trưởng!

Năm ngày.

Tôn Hằng đã thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ ngồi khoanh chân trên giường, im lặng vận chuyển Thiếu Dương Thần Công.

Chân khí, lưu chuyển dạt dào trong kinh mạch.

Nguyên bản sợi khí lưu của hắn rất nhỏ, mà hiện giờ đã lớn mạnh gấp mấy lần.


Thập Nhị Chính Kinh, đầu kinh mạch thứ nhất, thông suốt!

Mở hai mắt ra, cho dù đã qua năm này, thì vẻ không thể tin tưởng nổi trong đôi mắt của Tôn Hằng vẫn còn.

Một hạt Huyết Tủy Đan, có thể bổ sung nội khí tương đương với ba năm khổ liệu của mình.

Mà đa số dược lực, hắn dùng để cường hóa thân thể.

Mà bây giờ thì Kim Thân Công của Tôn Hằng đã triệt để đi vào tầng thứ tư viên mãn, mà lục phủ ngũ tạng yếu ớt của hắn, cũng được tẩm bổ cường hóa rất nhiều.

Thậm chí, hắn mơ hồ cảm giác được, cơ hội đột phá tầng thứ năm, đang ở trước mắt của hắn!

Mà sờ chuỗi phật châu ở bên cạnh, chỉ còn có mười một viên.

Khóe miệng của Tôn Hằng, nhịn không được mà hơi vểnh lên.

Đêm đó, viên Huyết Tủy Đan thứ hai vào bụng.

Mặc dù vẫn tra tấn như cũ, nhưng trải qua kinh nghiệm một lần rồi, Tôn Hằng có thể bảo trì lý trí nhất định, mạnh mẽ bỏ qua lại ảo giác.

Bốn ngày!

Lần này, tiêu hóa đan dược, hắn chỉ dùng bốn ngày.

Mà Kim Thân Công, cũng thừa cơ đột phá, tiến giai tầng thứ năm!

Viên đan dược thứ ba, Tôn Hằng dùng ba ngày.

Trong đó, tầng thứ năm Kim Thân Công vào giai đoạn mấu chốt.

Những viên đan được về sau, thì thời gian hắn luyện hóa, cũng ngày càng ít đi.

Mà cùng với vậy, thì dược liệu ngày càng yếu đi, nhất là khả năng tăng phúc cơ thể, dường như là không còn hiệu quả.

Một tháng sau!

"Phù…"

Trên giường, Tôn Hằng mặt không đổi sắc mở ra hai con ngươi.

Tinh quang trong mắt hắn lóe lên, một cỗ khí tức cường hãn dâng lên, tầng ngoài cùng của da thịt của hắn biến thành ố vàng, sau đó ẩn vào phía bên trong.

Thập Nhị Chính Kinh, đường kinh mạch thứ sau, thông suốt!

Kim Thân Công, tầng thứ năm viên mãn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận