Ly Sầu Hận

Giục ngựa chạy như điên cả đoạn đường, sau khi xác nhận đã an toàn Sài Hồ mới gìm cương ngựa, động tác quá vội vã, nên khi hắn xuống ngựa cũng kéo Ly Ca Tiếu ngã xuống, người bị ngã xuống nôn mửa một trận, Sài Hồ nhìn thấy cả kinh, hắn không phải cố ý làm Ly Ca Tiếu ngã, đoạn đường này quá xóc, cộng thêm Ly Ca Tiếu vừa ăn chè ngân nhĩ hạt sen, hơn nữa Sài Hồ lại đặt hắn nằm ngang trên lưng ngựa hơn nửa ngày, bụng nôn nao rất khó chịu, cả người cũng chóng mặt, dùng ý chí cố nín nhịn, đến lúc ngã nhào xuống đất thì không còn nhịn được nữa.

Sài Hồ trong lòng khó hiểu, cũng không phải là cô nương có thai, Lão ly ngươi ói cái gì mà ói!

“Mau cởi trói cho ca ca, Sài Hồ ngươi còn đứng ngu ở đó làm gì?” Siết chặt dây cương, Tiểu Mai xuống ngựa hướng về phía Sài Hồ quát, nhìn ca ca nôn như vậy liền nghĩ rất có thể võ công còn chưa khôi phục lại đã bị Sài Hồ đặt lên lưng ngựa chạy như điên làm gì còn không nôn mửa.

“Sao lại phải cởi trói, ta nói Lão ly ngươi, người như vậy không còn dùng được nữa rồi, ngay đến cưỡi ngựa cũng bị nôn!” Sài Hồ dùng tiểu đao cắt dây, trong miệng lầu bầu nói.

Trên người dính đầy bụi đất, một thân xiêm áo tinh tươm cũng bị làm dơ, Ly Ca Tiếu lấy ta lau miệng, hư nhược cười.

“Gần đây được vỗ béo quá nhiều, bụng cũng đầy mỡ, nôn một chút ngược lại khá hơn! Sài Hồ, ngươi có mang rượu ở đây không!”

“Ha ha ha…. được lắm Lão ly, bọn ta hoạt động nửa ngày, đâu còn tâm trạng mà mang theo rượu của ngươi!….mụ nội, một giọt cũng không cho ngươi uống, tất cả cứ để cho Tam Nương đập hết đi!”

“Được rồi, được rồi, lúc này là lúc nào rồi còn nháo, ca ca, huynh mau để cho đệ bắt mạch đi!” Vừa nói vừa đỡ Ly Ca Tiếu đến dưới một gốc cây, nhẹ nhàng bắt mạch.

“Các ngươi cứ ở đây, ta đi xem Tam Nương một chút, bây giờ chắc còn đang ở đường khác đánh lạc hướng bọn chúng….!” Vừa nói, Sài Hồ lên ngựa hướng ngược lại tiếp ứng Tam Nương.

“Ca ca, mấy ngày nay có phải huynh lại loạn vận công phải không, chân khí của huynh cũng bị tổn thương rồi, phải đợi thêm mấy ngày nữa! Đệ đã chế ra một chút trợ dược giúp huynh mau chóng bình phục, ca ca, mau nuốt vào!” Vừa nói vừa lấy trong ngực ra một chai thuốc, đổ hai viên ra tay Ly Ca Tiếu.

“Đa tạ đệ, Tiểu Mai!” Một hớp nuốt xuống, Ly Ca Tiếu dựa người dưới gốc cây, chậm dãi điều hòa cơ thể.


Chỉ chốc lát sau, một trận tiếng vó ngựa xuất hiện, Tam Nương chạy tới trước, Sài Hồ theo phía sau, Tiểu Mai ở bên cạnh suýt nữa bị ngựa dẫm đạp một trận.

Một thân xuống ngựa, trong mắt Tam Nương tràn đầy ủy khuất, vì Ly Ca Tiếu, nàng ngày đêm lo lắng, hôm nay người nọ bình an ở trước mặt, nhưng lại không quá thân thiết, không phải là Ly Ca Tiếu bụi bặm lôi thôi, mà là một Ly Ca Tiếu trắng trẻo thư  sinh.

Đứng trước mặt hắn, trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm thế nào cho phải, Tam Nương hận không thể xông tới ôm lấy người này, nhưng hiện tại chỉ đứng nhìn người trước mặt mà rơi nước mắt.

“Tam Nương, ngươi khóc gì, người đều đã cứu được ra!” Lúc trước khóc còn có thể hiểu được, bây giờ cứu được người an toàn rồi cũng khóc, nữ nhân người nào người nấy đều lấy nước mắt ra dọa nam nhân.

“Đừng nói nhảm, là hạt cát bay vào mắt, ta, ta nào có khóc…..!” Vừa nói vừa vội vàng lau khô nước mắt, bước nhanh đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Ly Ca Tiếu, nhìn sắc mặt tái nhợt Ly Ca Tiếu, không nhịn được sờ sờ mặt của hắn, gương mặt thâm tình, để cho Tiểu Mai bên cạnh cũng có chút ngượng ngùng.

“Lần sau không cho làm như vậy, để cho chúng ta phải lo lắng vì huynh!”

“Hì hì….Ca ca, Tam Nương là đặc biệt lo lắng cho huynh……..ca ca, đệ nghĩ sau khi vụ án này kết thúc…….huynh liền cưới nàng sớm một chút đi!”

“Mai Mai, ngươi nói nhăng gì đó a! Ngứa da có phải hay không…………….?” Vừa nói vừa hướng quả đấm về phía Tiểu Mai.

“Tam Nương, đừng dữ như vậy, coi chừng ca ca không muốn lấy tỷ!” Đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, không khí trở nên náo nhiệt.

“Được rồi, đừng làm rộn……, trước tiên tìm một chỗ đặt chân đã! Tránh đi mấy ngày rồi vào thành xem xét một chút!” Mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Ly Ca Tiếu có chút thấp thỏm.


Sự việc ngoài ý muốn, vốn dĩ để cho bọn họ giả trang thành thổ phỉ, chính là không muốn Nhất Chi Mai gặp thêm phiền toái, hôm nay lại bị bại lộ, bất ngờ giáp mặt Tiêu Bản, chắc chắn hắn sẽ trờ về nói cho Mã Thừa Ân biết, y vốn muốn cho Tiếu Tiếu yên ổn biến mất thỏa đáng, bây giờ cũng không còn khả năng!

Y chỉ hy vọng xa vời, người nọ sẽ không cầm bức họa của y ở thư phòng đi tìm người! Mặc dù chỉ là một bên mặt của y, nhưng cũng vẽ rất giống, nhớ lúc đầu khi lão phu nhân trộm được mang tới cho y xem, y đã suýt chút nữa phun tổ yến trong miệng ra.

Lệnh truy nã gương mặt Ly Ca Tiếu râu ria rậm rạp, vẽ sơ sài chỉ có thể loáng thoáng nhận ra bộ dáng, ngược lại bức họa Mai Tiếu Tiếu vẽ rất tinh xảo, có thể thấy được người vẽ đã dụng khá nhiều tâm tư!

Mặc dù hắn vẫn làm ra gương mặt lãnh đạm với y, nhưng một bàn thức ăn, hắn cũng thường gắp thức ăn cho y, gió mùa nổi lên, hắn sẽ sai người mang áo tới lương đình cho y tránh gió! Hắn chỉ yên lặng làm, không nói một lời!

Ly Ca Tiếu y mặc dù thường hay gạt người, nhưng không bao giờ muốn gạt tình cảm của người khác! Nhất là Mã Thừa Ân một người đối với tình cảm luôn nghiêm túc mà cố chấp! Hắn vốn là một người tốt, chỉ vì đi sai một con đường! Mà trở thành một người khác!.

Có lẽ ban đầu cũng không nên vì trả thù Trọng Sơn chết oan mà đi trêu chọc hắn, nếu như không có nhân lúc đầu, cũng sẽ không có quả bây giờ.

Kế hoạch vốn để cho mọi chuyện tan thành mây khói! Trong lòng y cũng có thời điểm không đành lòng!

Năm ngày sau

Toàn bộ kinh thành bị Mã Thừa Ân lật tung lên, nhưng người cần tìm ngay đến bóng dáng cũng không thấy! Không có lấy một chút tin tức về Nhất Chi Mai, cũng không có tin tức về Tiếu Tiếu.


“Mã huynh, không phải là ta nói lời xúi quẩy, nhưng đại tẩu đã rơi vào tay bọn họ, rất có thể đã bị cưỡng trước giết sau, bọn họ là muốn trả thù ngươi, cũng đã năm ngày rồi, nếu bọn chúng muốn tìm ngươi ra điều kiện, đã sớm xuất hiện!” Tiêu Bản là e sợ cho thiên hạ đại loạn, hôm nay thổi gió thành lửa, không muốn tìm phiền toái với Nhất Chi Mai.

“Ngươi câm miệng cho ta, người của Mã gia sống phải thấy người, chết phải thấy xác!” Lời của Tiêu Bản, không phải là hắn không nghĩ tới, đã bắt người qua mấy ngày lại không hề thấy động tĩnh gì, hy vọng người nọ còn sống càng ngày càng nhỏ.

Hắn còn không thể lý giải tim của mình, người đi mắt, tại sao hắn luôn luôn sống trong cảm giác hối hận!

“Nếu như Tiếu Tiếu chết, ta sẽ buộc Nhất Chi Mai phải thay nàng chôn theo!” Bóp nát chén trà trong tay, gương mặt Mã Thừa Ân đầy lệ khí.

Một cẩm y vệ từ cửa bước nhanh vào.

“Báo cáo đại nhân, ngoài thành phát hiện tung tích của An Minh Thái!”

“Có phát hiện tung tích của Nhất Chi Mai hay không?” Vốn là một tin tức tốt, nhưng hiện nay cái này không phải là tin tức hắn muốn nghe nhất.

“………còn không có phát hiện!” Cẩm y vệ trả lời có chút hàm hồ.

“Tiếp tục tìm kiếm, có tin tức lập tức hồi báo!”

“Mã huynh, ta nói này, không bằng nên tạm hoãn chuyện của đại tẩu lại, cái này An Minh Thái là do chính Thiết tướng quân chỉ định phải giết, Mã huynh không nên vì nữ nhân làm trễ nải chuyện chính sự! Chuyện ở Kinh thành cứ để ta thay huynh dò xét”.

“Tiêu công tử, ngươi tận tâm tận lực giúp ta như thế, ngươi muốn cầu cái gì?” Có gì nói thì nên nói ra cho hết, Mã Thừa Ân hắn không muốn nợ ân huệ người khác.

“Cái này, mọi người chẳng phải đểu là hảo huynh đệ sao, tiểu đệ cùng với Nhất Chi Mai có thâm thù, đại ca ngươi cũng đã biết, hơn nữa, ta vẫn còn vấn vương Tiểu Mai Mai, ta muốn tìm đại tẩu để hỏi thăm chuyện của Tiểu Mai Mai a!” Chữ sắc trên đầu cũng là một cây đao, khó tránh được Tiêu Bản sẽ vì một nữ nhân mà tận tâm tận lực.


“Mai Mai cũng đã lập gia đình, đoạt thê tử người khác cũng không quá khó khăn, Tiêu công tử, nếu Tiếu Tiếu không chịu báo đáp ngươi, ta cũng không thể ép buộc! Về phần Nhất Chi Mai ngày hôm nay là chúng ta cùng chung một kẻ địch, bây giờ ta có một kế hoạch, không biết Tiêu Công tử có hứng thú nghe hay không!” Mã Thừa Ân nếu không có đầu óc, cũng không thể ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay.

“Thôi, Mã huynh, chuyện của nữ nhân trước hết cứ gạt sang một bên đi, giết Ly Ca Tiếu là mấu chốt, huynh có điều gì cứ nói đi!”

“Ta lập tức mang một đội nhân mã đi bắt An Minh Thái, ngươi ở kinh thành lập tức thay ta tung tin đồn, ta tin tưởng chuyện này Hải Thụy thoát không khỏi liên quan, ta muốn ngươi thay ta theo dõi người của Hải Thụy ở kinh thành, tin tưởng đến lúc đó, Hải Thụy nhất định sẽ tìm Ly Ca Tiếu giúp một tay đi cứu viện An Minh Thái! Ta không tin tới lúc đó chúng ta không có được tung tích của hắn!”

“Được, ta toàn tâm toàn ý nghe theo Mã huynh……..!

Ban đêm, Mã Thừa Ân mang theo một nhóm Cẩm y vệ cả đêm ra khỏi thành đuổi theo An Minh Thái

Bên kia, thám tử ngoài thành nhận được bồ câu đưa thư, bắt đầu liều mạng đuổi theo chận đường.

Phủ Hải Thụy

“Đại nhân, ta mới nhận được tin tức, An công tử cùng người của chúng ta bị vây ở ngoài thành, Mã Thừa Ân đã mang theo người tới đó, không quá ba ngày có thể đến đó!”

“Ai, hiện tại Tiêu Bản mỗi ngày đều tới phủ làm loạn, mỹ danh thì nói là hắn tới cầu cạnh, thực chất là muốn giám sát ta, chỉ cần ta trong phủ có động tĩnh, lập tức sẽ lộ ra việc có liên quan tới An Minh Thái!”

“Vậy bây giờ……..!”

“Bất đắc dĩ, người ra trạch viện ngoại ô thông báo cho Ly Ca Tiếu, để hắn nghĩ biện pháp cứu người!”

“Tuân mệnh” vừa nói, cao thủ áo đen biến mất như một làn khói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui