Ly Rượu Pha Vội

Các cô giữ trẻ, những người chơi cờ và tản bộ ngay lập tức há hốc miệng lúc tôi lôi Paul bị còng tay khỏi công viên. Lẽ tất nhiên họ nhìn chúng tôi. Lạy Chúa lòng lành, anh ta to lớn gấp đôi tôi. 

- Cô có chắc làm thế này là đúng không, Lauren? - Paul rên rỉ lúc tôi dẫn giải anh ta qua hai khối nhà dài đến chiếc Taurus của tôi. 

- Một triệu đôla nhé? Cô vẫn yêu tôi nếu không đã chẳng che giấu cho tôi. Việc này chẳng hay ho gì cho cô. Cô sẽ bị quy là kẻ đồng lõa trong vụ giết người. Đứa con sẽ ra đời sau song sắt. Cô chưa suy nghĩ cho thấu đáo mọi nhẽ. 

- Không may cho anh rồi, Paul, tôi đã chán suy nghĩ, - tôi nói. - Suy nghĩ khiến tôi rơi vào một mớ bòng bong. Tôi chỉ làm việc đúng đắn. Đằng nào thì cũng thử xem. 

Tôi dừng đột ngột lúc chúng tôi đi qua chiếc Jaguar của Paul. 

- Chìa khóa đâu, Paul? Chúng ta hãy kết thúc chuyện này thật sành điệu nào. Hãy để tôi nếm thử triệu đô đó. Có khi tôi thay đổi ý kiến và lái thẳng đến sân bay cũng nên. 

Tôi đẩy vào phần dưới lưng Paul: 


- Nhưng đừng đánh cược đấy nhé. 

Tôi lấy chìa khóa trong túi áo khoác của anh ta rồi đẩy Paul vào ghế của khách. Tôi đi vòng sang bên kia. Tôi đang cắm chìa vào ổ khóa thì Paul bật mở ô đựng đồ vặt. 

Một giây sau, tôi cảm thấy một thứ cứng ngắc chọc vào nách phải. 

- Đến lúc chấm dứt mọi chuyện vớ vẩn này rồi, Lauren, - Paul nói và ấn mũi khẩu súng lục xinh xắn vào sườn tôi. 

Ngu thật! Tôi nghĩ. Tất nhiên là anh ta có súng. Người môi giới vé không nói dối. Paul có súng. 

- Này, tôi tưởng anh nói không có súng, - tôi nói. 

- Cô vẫn không chọn đúng chủ đề - Paul nói. - Tôi chỉ kể cho cô những thứ cô cần nghe. Giờ tháo còng cho tôi. Ngay bây giờ! 

- Sau đó thì sao? Anh sẽ bắn tôi? - Tôi nói lúc làm theo lời anh ta. Tôi không còn lựa chọn. - Có khi thế lại hay, Paul ạ. Anh đã làm mọi thứ cho tôi. 

- Này, cô là người khơi ra trò chơi này. Cô đã còng tay tôi, - Paul nói. 

- Thế anh tưởng đây là gì hả? - Tôi nói. - Một trò chơi chắc? Tin tức lan nhanh lắm, Paul. Anh đã giết một người. Anh là tên gi-ế-t ng-ư-ời. 

Mặt Paul méo đi vì tức giận. Anh ta đỏ mặt tía tai, cặp mắt bừng bừng phẫn nộ. 

- Tin tức lan nhanh ư? Hãy để tôi nói cho cô biết điều này. Cô biết có một người vợ hòn dái to hơn chồng nghĩa là gì không? Trong khi cô ra ngoài hành hạ con người, thì tôi bận bịu ở khu thương mại bợ đỡ những thằng ngu để cô có đủ thứ đẹp đẽ. Nhưng thế vẫn CHƯA ĐỦ CHO CÔ!!! 


Paul hung dữ đập khẩu súng vào bảng đồng hồ, rồi ấn nòng súng vào thái dương tôi. 

- Cô có muốn biết tôi cảm thấy như thế nào khi Veronica gợi ý ở Sheraton không? Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình là một người đàn ông! Tôi có dịp thoát khỏi cái công ty đầu tư nhạt nhẽo này, thoát khỏi những quan hệ luật pháp, những chuyện nhảm nhí khiến tôi hoài phí cả đời. 

Paul hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Khẩu súng vẫn dí vào thái dương tôi. 

- Tôi đã làm việc đó, Lauren, - anh ta thì thào hung hãn. - Tôi đã lấy thứ mà tôi muốn, rồi đi và hưởng phần thưởng. Để tôi kể cho cô điều này. Tôi nhớ từng giây lúc đó. Tuyệt lắm, Lauren ạ. Veronica liếm sạch máu ở khớp ngón tay tôi. Tôi như một con bò đực giống, làm cô ấy có thai. 

- Muốn nói gì thì nói, đồ tâm thần, - tôi nói. 

- Cô nói đúng. Tôi giết thằng cha Scott ngứa mắt đó. Nó tưởng nó có thể can thiệp vào việc của tôi. Cô nên nhìn thấy vẻ mặt nó khi nó nghênh ngang. Nó đàn ông hơn người, và nó biết thế. Tôi đã cho thằng bạn trai của cô đúng thứ sẽ đến với nó. Tôi không thèm quan tâm đến vợ con hắn. 

Có tiếng còi hú xa xa. Hẳn có người báo cảnh sát về cảnh tượng Paul và tôi gây ra. Ơn Chúa là có điện thoại di động! 

- Anh nghe thấy còi hú không? - Tôi nói. - Đấy là âm thanh của sự thật và kết quả sẽ đến với anh, Paul. 


- Không gì đến với tôi hết, bánh nướng nhỏ ạ, - Paul nói và mở cửa, xô tôi ra ngoài. - Đến lúc ly thân thử đây. 

Lốp chiếc Jag bốc khói khi anh ta lao về phía đường Riggs. 

Tôi đứng giữa hai vết trượt, hoàn toàn mất phương hướng. Xin ai vui lòng cho tôi biết chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra? Mấy giờ vừa qua dường như siêu thực, quá quắt. Suy nghĩ liên miên làm gì. Hãy cố nghĩ đến vài phút vừa qua thôi. 

Tóc tôi bay về phía sau khi nhận ra hai chiếc xe cảnh sát DC hú còi, phóng hết tốc lực đuổi theo Paul. 

Việc này là gì vậy? Tôi nghĩ. Chuyện này sẽ kết thúc ra sao? 

Tôi phát hiện chiếc ôtô thuê của tôi đỗ ở bên kia đường, cách nửa khối nhà phía bắc. 

Mình phải giúp thôi, tôi nghĩ lúc vừa chạy vừa rút chìa khóa. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận