Lưu ý nha, đoạn đầu chap này sẽ khiến mọi người vô cùng tức giận nhưng đoạn cuối thì lại vô cùng tuyệt nha! Dương Ngọc Mễ được y tá bôi thuốc rồi ra về. Hắn ngồi trên ghế nhắm mắt lại, hiện giờ trong đầu hắn đang có vô vàn những suy nghĩ tràn ngập khiến hắn vô cùng đau đầu. Hắn nghĩ tới sự việc vừa rồi, hẳn là Mỹ Hà cũng sẽ rất cảm ơn Dương Ngọc Mễ vì đã bảo vệ phần mộ cho nó. Nhưng hắn đâu biết nhỏ chỉ đang diễn kịch! Hắn đưa nhỏ về nhà rồi sau đó cũng lái xe về biệt thự nhà hắn.
Ba hắn ngồi trên ghế sô pha. Ông đang nghĩ đến cuộc sống sau này của hắn. Bây giờ nó đã ra đi, ông không thể nào cứ nhìn hắn đau đớn như vậy. Nhưng nếu để hắn lấy một người khác, ông sẽ rất có lỗi với nó. Thật bất công khi hạnh phúc nhất định không chịu đến với hắn và nó. Ông phải làm sao đây, chẳng lẽ để hắn sống như vậy cho tới già? Ông ước có một phép màu nào đấy làm mọi chuyện tốt đẹp trở lại.
Hắn vào trong nhà, ba hắn ngồi đó, ông nhìn hắn. Hắn ngồi xuống ghế sô pha, chợt hắn nhận được tin nhắn từ Dương Ngọc Mễ: ''Mạnh Quân, em cũng rất yêu anh nhưng em sẽ không làm kẻ cướp anh đâu vì em là bạn của Mỹ Hà, vì thế đừng hiểu nhầm em. Anh biết đấy, Mỹ Hà sẽ rất buồn nếu anh cứ rầu rĩ như vậy, vì vậy anh hãy cười lên!'' Hắn cúp điện thoại, ngửa đầu ra ghế nghĩ: ''Mỹ Hà, Ngọc Mễ tốt với em như vậy, em xem anh phải làm sao để trả ơn cô ấy đây?''
Ba hắn ngồi một lát, cuối cùng cũng quyết định lên tiếng:
- Ba muốn hỏi con về chuyện sau này... Con định sẽ thế nào?
Hắn ngồi nhìn ba một lát, lại tiếp tục vắt óc suy nghĩ. Mỹ Hà, anh tin em cũng sẽ ủng hộ anh!
- Con sẽ lấy Ngọc Mễ vào năm sau, coi như để trả ơn cô ấy đã vì Mỹ Hà mà thay đổi tất cả, biết hi sinh cho người khác.
Ba hắn gật đầu, cũng phải, trả ơn người ta cũng là chuyện dễ hiểu!
- Được!
----------------------MỘT NĂM SAU--------------------
Dương Ngọc Mễ đang ngồi trong lễ đường, suốt một năm qua nhỏ sống trong sự sung sướng lẫn đắc ý. Bởi lẽ, nhỏ đã có được hắn trong tay mình suốt một năm qua, nhỏ đã trả thù giúp ba mà không một ai hay biết. Lát nữa thôi nhỏ sẽ lấy hắn, chính thức làm cô dâu của hắn mà trong khi đó hắn lại nghĩ rằng hắn phải trả ơn nhỏ.
Nhỏ nhếch mép, hắn không yêu nhỏ mà chỉ trả ơn nên mới lấy nhỏ. Vậy cũng chẳng sao, miễn sao là nhỏ có thể làm con dâu nhà họ Trương, còn việc hắn có yêu nhỏ hay không không quan trọng. Nhìn mình trong chiếc váy cưới màu trắng hở vai, phần giữa eo đính hoa lấp lánh, mái tóc đính hạt trắng kèm hoa và đôi bông tai kim cương sáng lóa trên tai, nhỏ trở nên xinh đẹp. Nhưng sự xinh đẹp ấy vẫn hiện lên sự độc ác của con người nhỏ. Chỉ có điều, không ai nhận ra được cái sự độc ác đó mà vẫn sống hòa đồng với nhỏ. Lẽ nào con gái của quỷ dữ sẽ không bao giờ phải chịu tội do những gì mình làm mà sẽ có một cuộc sống hạnh phúc mà lẽ ra chỉ thiên thần mới là người có được?
Đã đến giờ cử hành hôn lễ, nhỏ bước ra đứng cạnh hắn. Những lễ cưới khác thì thường là sẽ để cha sứ hỏi trước, nhưng hôm nay, lễ cưới này lại để cho một ca sĩ hát tặng cô dâu và chú rể. Vì vậy hắn và nhỏ đứng trên lễ đường chờ phần trình diễn xong xuôi. Nhưng hai người đâu biết được, đó lại là một sự sắp đặt của ba hắn, mẹ hắn, mẹ nó và có mặt cả Ngọc Mai và Nhất Nam đang che mặt. (đọc giả chắc cũng đoán ra vấn đề nhỉ?)
Một cô gái mặc chiếc váy hồng xòe ra, đi giày cao gót hồng và đội mũ che mặt. Cô ngồi trên xích đu cao từ từ xuống và cất tiếng hát. Một bài hát lẽ ra không ai được phép hát tại hôn lễ - bài Speak now!
''I am not the kind of girl - em đâu phải loại con gái
Who should be rudely barging in on a white veil occasion - Chen ngang vào lễ cưới của người khác
----------------------------
---------------------------
----------------------------
Hắn chợt đứng im như phỗng, hình ảnh này hắn đã thấy, đó là khi nó hát trên chiếc xích đu ngoài vườn nhà Nhất Nam. Hắn đứng hình, tại sao lại giống tới vậy, cả giọng hát nữa, sao lại hay, lại trong giống như nó?
Dương Ngọc Mễ nhận ra lời bài hát có ý nói hắn phải dừng ngay lễ cưới liền tức giận. Nhỏ quay sang hắn:
- Quân, sao lại hát bài hát như vậy trong đám cưới của chúng ta?
Hắn vẫn tiếp tục nhìn, gỡ tay nhỏ ra đứng ngước lên trên cao. Nhỏ thấy tình hình có vẻ kì lạ, chợt thấy bóng dáng Ngọc Mai và Nhất Nam trong lễ đường, nhỏ bắt đầu nghi ngờ về người con gái đang ngồi trên xích đu. Nhỏ quay ra chỗ Đỗ Tú Kì, bà ta cũng đang có suy nghĩ giống nhỏ, nhanh chóng đứng thẳng dậy lại gần chỗ nhỏ.
Trên chiếc xích đu kia, người con gái ấy vẫn hát:
''Don't say yes, run away now - Đừng nói đồng ý, hãy chạy trốn cùng em.
I will meet you when you're out of the church at the back door - em sẽ gặp anh ngoài cửa sau của nhà thờ.
--------------------------------------
--------------------------------------
* Một năm trước:
Một ngư dân đi đánh cá trên biển, ông thấy một vật gì đó ở phía xa màu trắng cam như tấm lưới, vội vã chạy đến vì nghĩ mình may mắn khi nhặt được tấm lưới mới, ông phát hiện ra một cô gái đang nằm bất tỉnh. Ông vội vã gọi mọi người đưa cô gái đó vào bệnh viện. Tưởng như đã hết hi vọng, nhưng không ngờ kì tích xảy ra, cuối năm đó, trên chiếc giường bệnh, cô gái ấy mở mắt ra nhìn mọi người.
Nó từ từ đưa đôi mắt nhìn xung quanh, đây là đâu? Hắn đâu rồi, Dương Ngọc Mễ, nhỏ đã bị bắt chưa? Nó nhìn thấy người ngư dân vô cùng ngạc nhiên, ông ta đỡ nó dậy rồi gọi bác sĩ.
- Kì tích đã đến, cô ấy đã tỉnh, chờ một tháng nữa tĩnh dưỡng sức khỏe có thể xuất viện.
Trong suốt một tháng tĩnh dưỡng ấy, nó rất nhớ nhà, nhớ tất cả mọi người. Nó cũng rất muốn về cùng Ngọc Mai làm hòa. Nó cũng đã biết nó ngủ suốt gần một năm. Không biết mọi người hiện giờ thế nào? Nhưng ở đó, nó cũng cùng các em nhỏ làng chài trò chuyện, vui chơi nên bớt buồn. Nó thường hát cho các em nghe và ai ai nơi đây cũng yêu quý nó. Nó vẫn có thể rút được thẻ tín dụng, vì vậy nó lấy tiền giúp cho cuộc sống nơi đây tốt hơn, người dân ai cũng biết ơn nó.
Sau một tháng, một ngày nó tình cờ gặp lại Ngọc Mai khi cô và Nhất Nam đi khắp nơi để tìm manh mối buộc tội Dương Ngọc Mễ. Họ đã vô cùng vui mừng khi tìm thấy nhau. Thông qua Ngọc Mai, nó biết được hắn đã bị Dương Ngọc Mễ lừa gạt, lòng cảm thấy vô cùng tức giận. Nó cùng cô và anh trở về cũng không quên tạm biệt mọi người. Ngọc Mai hẹn gặp tất cả mọi người, trừ hắn và lên kế hoạch gây bất ngờ tại hôn lễ. Ngọc Mai được minh oan, mọi người chuẩn bị cho lần bắt Dương Ngọc Mễ trong lễ cưới.
*Trở lại hiện tại:
Hắn vẫn đứng đó, xúc động, đã phần nào đoán được người con gái kia là ai. Phải, chính là nó, sau suốt một năm trời mọi thứ trở nên u ám, có lẽ hôm nay đã tới lúc ánh sáng trở về! Nó vẫn cứ tiếp tục hát, kết thúc bài hát, đặt chân xuống đất, tất cả mọi người vỗ tay reo hò. Ngọc Mai, Nhất Nam và mọi người đã gọi cảnh sát, bây giờ chỉ còn chờ nó vạch mặt nhỏ. Không gian trở nên im lặng...
(còn tiếp, mời đón đọc chap sau!)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...