Nó chuẩn bị đồ đạc cho tiết thể dục. Hôm nay tâm trạng nó đã tốt hơn mấy hôm trước, không còn thấy khó chịu trong người nữa rồi. Nó xỏ giày rồi xuống sân thể dục. Chà, hôm nay con gái có cuộc thi chạy, nó cũng không thích chạy lắm nhưng nếu chạy thì nó cũng khá nhanh nhẹn. Nhất Hải xuống sân thể dục, cậu đang cùng những người trong đội bóng rổ trường chuẩn bị cho cuộc thi bóng rổ sắp tới bên trường bạn. Trong đội bóng rổ có cả hắn và Nhất Nam, nhưng kĩ thuật và phong thái chơi của Nhất Hải vẫn cao siêu hơn họ. Hắn và anh cũng từng được mời đi thi đấu bóng rổ quốc gia như hai người không thích, chỉ có cậu là mê môn bóng rổ từ nhỏ và trở thành một siêu sao bóng rổ nổi tiếng. Nó lại chỗ đội bóng rổ để xem, ở đây cũng có rất nhiều nhỏ mê trai đang bu sẵn. Giọng Nhất Hải đều đều:
- Tuần tới trường ta sẽ có cuộc thi bóng rổ bên trường Vĩnh Long, chúng ta cần phải cố gắng hết sức để có thể dành chiến thắng!
- Tất nhiên là phải thắng rồi!
Cậu vỗ tay dàn hàng mọi người chuẩn bị tập luyện. Nó nhìn đội hình, toàn người cao ráo cả, không biết thế nào đây nhỉ? Nhưng mà hắn và Nhất Nam cũng chơi tốt như thế, chắc là đội bóng này rất mạnh! Nó ngồi xem họ tập luyện, quả như là nó nghĩ, họ chơi rất điêu luyện, đúng là toàn người giỏi cả.
-----------------------------------------------------------------
Dương Ngọc Mễ bực dọc xỏ giày vào rồi ra sân thể dục. Thật là bực mình, vừa rồi suýt chút nữa nhỏ làm lộ bí mật quân sự. Nhỏ nghĩ thầm: ''Bây giờ rất khó để làm hại cô ta. Thật tức chết mà.'' Nhỏ chợt nghĩ về hắn, hắn bắt đầu bảo vệ nó. Nhỏ không cho phép ai lấy được tình cảm của hắn cả. Hắn bảo vệ nó, vậy sẽ rất khó để hại nó. Nhưng rồi cái đầu của nhỏ cũng đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, không làm hại được nó, vậy thì sẽ là bạn với nó. Nhỏ nhếch môi cười, làm bạn...
------------------------------------------------------------------
Sân bóng rổ chật ních người, nó bắt đầu thấy chán bởi vì không có ai trò chuyện. Thật là, tự dưng hôm nay Ngọc Mai lại về quê, ở đây một mình chán bỏ xừ đi được.
- Nghỉ giải lao thôi!
A, bọn họ đã nghỉ giải lao rồi. Hắn, Nhất Nam, Nhất Hải tiến về chỗ nó. Ba người ngồi xuống ghế.
- Bao giờ thi vậy? - nó hỏi.
- Thứ năm tuần sau.
Nó gật đầu, vậy là sắp phải đi thi rồi! Nó ngồi nói chuyện với họ một chút. Chợt Dương Ngọc Mễ tiến đến. Hắn và cậu thấy nhỏ ngồi thẳng người dậy. Nhỏ định giở trò gì?
- Anh Quân, quả thực hôm trước em đã sai!
Cậu nhìn nhỏ, nhỏ đang nói đến vấn đề gì?
- Cô biết sai rồi cơ à?
- Phải, Mỹ Hà cũng là bạn học cùng lớp, em không nên đối xử với bạn ấy như thế.
Nhỏ diễn rất đạt, làm hắn có chút tin nhỏ. Nhỏ quay sang nó, thân thiện:
- Xin lỗi Mỹ Hà, người hôm trước hại bạn là mình, mình lúc ấy thật ngốc. Nghĩ bạn có hoàn cảnh không tốt thì kì thị, mong bạn tha lỗi, mình làm bạn.
- À... không sao, nếu bạn thực sự muốn sửa sai, mình sao lại nỡ không tạo điều kiện!
- Cảm ơn bạn, mình ngồi đây được chứ?
- Ừ.
Nhỏ ngồi nói chuyện với nó. Nhất Hải, Nhất Nam và hắn đang bán tín bán nghi. Nhưng những lời nói vừa rồi vô cùng chân thành. Không lẽ nhỏ sợ hắn và muốn làm bạn với nó để hắn không giết nhỏ? Hay là nhỏ thực sự đã thay đổi cách nghĩ? Trước hết giờ cứ theo dõi nhỏ xem thế nào. Nếu nhỏ thực sự tốt, họ có thể để nó chơi với con người này.
Có rất nhiều điều mà nó thích nhỏ lại rất ghét. Ví dụ như màu xanh lá là màu nó thích, còn nhỏ, nhỏ lại thích màu cam. Nhưng vì chuyện nhỏ cần làm, đó là kết bạn với nó, vì vậy nhỏ chấp nhận thích màu xanh lá. Nó thì nói chuyện rất thân thiện với nhỏ, nó không ngờ mình có nhiều sở thích giống nhỏ tới thế. Nó không nghi ngờ mà thân thiện với nhỏ.
Hắn, cậu và anh cũng đã tạm thời tin nhỏ, họ quay lại với việc đấu bóng rổ. Bây giờ đã tới lúc thi chạy, nhỏ lại gần Mỹ Ái.
- Ok, mình đã làm xong rồi, lát là nhiệm vụ của tụi cậu đấy!
- Ok, cứ giao cho tụi mình, đảm bảo sẽ không để cậu thất vọng!
Nó xếp hàng chuẩn bị chạy thi. Haiz... lát lại mệt rồi đây! ''Tuýt'', thầy thể dục thổi còi, mọi người chạy đua. Nó mỉm cười nhìn Dương Ngọc Mễ, nhỏ cũng mỉm cười đáp lại. Chạy một nửa đường, Mỹ Ái nháy mắt với Xuân, nhỏ Xuân cười cợt, chạy đuổi theo nó. Nhỏ lại gần đẩy nó. Nó quay ra... mất thăng bằng ngã xuống đất. Nó còn bị Mỹ Ái đi qua giả vờ không biết nó ngã lấy chân ấn lên chân nó. Chân bị cọ xát xuống nền chảy nhiều máu. Nó ngồi dậy, a, đau quá. Dương Ngọc Mễ bây giờ tiếp tục làm tiếp công việc của mình:
- Mỹ Hà, cậu không sao chứ? Trời ơi chảy máu rồi! - hét lớn.
Anh, hắn và cậu nghe tiếng hét to thì vội chạy đến. Hắn nhìn chân nó chảy máu, lại gần lo lắng:
- Làm sao vậy?
- Có người đẩy, lại có ai đó dẫm lên chân tôi!
Hắn quay sang Dương Ngọc Mễ:
- Cô làm phải không?
- Không em...
- Không phải cô ấy đâu, cô ấy cách tôi một đoạn!
Hắn gật đầu, Nhất Hải lo lắng:
- Vào phòng y tế thôi. Ngọc Mễ, rất cảm ơn cô!
Nhỏ chỉ lắc nhẹ đầu, hắn và cậu đỡ nó về phòng y tế. Nhỏ nhìn theo, nhếch môi, bước đầu kế hoạch đã thành công, nhỏ đã có thể lấy lòng nó và hắn. Nhỏ lại tiếp tục diễn, giả vờ sốt sắng đi theo nó tới phòng y tế, đi qua chỗ Mỹ Ái và Xuân, nhỏ cười đắc ý. Mỹ Ái và Xuân cười đểu cáng, tụi này làm rất tốt phải không? Nhỏ chạy nhanh vào phòng y tế.
Anh ra ổn định đội bóng rồi đi xuống căng tin mua ít nước cho nó. Không biết ai cố tình đẩy nó. Giờ hắn và cậu đều rất quan tâm nó, nếu người hại nó bị phát hiện, nhất định sẽ không được yên. Đối với anh, Ngọc Mai cũng vậy, anh cũng bảo vệ cô ấy. Anh lắc đầu, tự dưng nghĩ tới Ngọc Mai làm gì nhỉ? (ừ nhỉ sao lại nghĩ đến chị ấy làm gì nhỉ?) Anh đi nhanh đến phòng y tế.
Tại phòng y tế, nó đang ngồi trên giường. Cô y tá bôi thuốc sát trùng đau không chịu được. Nó rên lên:
- Ay da, thôi không bôi nữa, em đau chết mất cô ơi!
Hắn quát nó:
- Không bôi sao được, ráng mà chịu đi!
Cậu nhìn hắn, hôm nay hắn rất lạ. Nhất Nam mở cửa bước vào trong. Anh mang nước vào cho nó. Nó tu nước một hơi. Nhất Hải kéo tay anh muốn hỏi chuyện anh. Anh đi theo cậu ra ngoài.
- Quân rất lạ!
Anh đã hiểu ý cậu, nhưng chuyện này vô cùng khó nói, anh không muốn tham gia vào chuyện tình cảm của người khác. Bởi vì làm như vậy chỉ khiến chúng thêm rối mà thôi. Vả lại hắn cũng vẫn chưa quyết định được con đường mà hắn nên đi.
- Anh chịu! Anh vào đây!
- Ừ.
Cậu ở ngoài, hắn có biểu hiện rất khác hôm nó bị đánh. Hắn rất quan tâm và lo lắng cho nó. Nếu như vậy hôm trước hắn không giúp nó là do ép buộc? Cậu nắm hai tay. Không lẽ hắn cũng thích nó? Hắn đang làm cái gì vậy chứ? Cậu khó chịu, cậu thực sự rất muốn biết hắn đang nghĩ cái gì. Nếu hắn thích nó thì đó là một điều cậu vô cùng ghét, bởi vì sau chuyện lần trước, hắn không xứng với nó!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...