Bài hát kết thúc, một tràng vỗ tay rồn rã vang lên. Nó như đang đứng giữa một không gian xung quanh toàn người hâm mộ vậy! Nó bước xuống chỗ cô, không kìm được sự vui sướng. Cô ôm chầm lấy nó, cô cũng rất vui, nó hôm nay vừa xinh đẹp vừa hát hay, cô rất mừng cho nó. Nhất Hải vừa sung sướng vừa nhí nhảnh. Cậu khen nó không ngớt lời: - Tuyệt quá Mỹ Hà! Hôm nay cậu rất rất xinh đẹp. Đã vậy lại còn hát rất rất là hay!
- Cảm ơn cậu!
Anh cũng mừng lây nó, anh quả thực không thể ngờ tiểu thư thiên kim nhà họ Lý trước đây lại có nhiều tài năng tới vậy. Hắn cũng rất mừng cho nó, mà hắn cũng chẳng biết vì sao mình mừng rỡ trong khi bản thân hắn đang cá cược với nó nữa. Mặc dù vậy hắn vẫn giả vờ lạnh lùng. Cô thấy thế trêu hắn:
- Có khả năng anh sắp thua rồi nha! (chuẩn men)
- Vớ vẩn, sao tôi lại thua cô ta chứ? - hắn nói lại cô.
Nhất Hải và Nhất Nam cười cười làm hắn tức lòi ruột. Nó giờ mới lên tiếng:
- Nếu như tôi thắng anh không được nuốt lời đâu đấy!
- Biết rồi!
Chợt tiếng MC vang lên. Đây có phải giây phút có khả năng gây bệnh tim do hồi hộp?
- Bây giờ chúng tôi xin mời các thí sinh bước lên trên sân khấu nghe nhận xét của ban giám khảo.
Nó bước lên sân khấu, Ngọc Mai nắm tay nó một cái rồi thả ra. Nó đứng ngay bên cạnh Dương Ngọc Mễ nhưng nó cách nhỏ một khoảng an toàn để tránh nhỏ giở trò. Dương Ngọc Mễ căm hờn nó nhưng vẫn giả vờ tỏ ra lịch sự với nó (giả tạo). Ban giám khảo gồm một chuyên gia thẩm định âm nhạc làm việc bên Anh nhưng gốc Đài là cô Huệ San, một thẩm định người Hàn Quốc nhưng thông thạo tiếng Đài Lee Min, Hai người mỉm cười nhìn các thí sinh. Huệ San mang nét đẹp thuần khiết của người phụ nữ châu Á, cô là người bắt đầu nhận xét thí sinh đầu tiên. Mặc dù đã 30 tuổi nhưng có lẽ sắc đẹp của cô là bất diệt.
- Mời em, Đỗ Giang.......
Nó là thí sinh cuối cùng vì thế nên đợi rất lâu. Nó cảm thấy vô cùng chán nản khi phải chờ đợi. Bên dưới, cậu cứ nhặng xì bọ lên:
- Lâu quá đấy! Công bố luôn đi cho nó lành! (thế thì làm gì còn quy tắc và hồi hộp nữa???)
Cô lo lắng đến nỗi bấu vào vai anh, thoạt đầu anh giật mình nhưng rồi cũng kệ cô vì anh hiểu tâm trạng của cô lúc này. Hắn cũng sốt vó nhưng giả vờ ngồi im, chốc chốc uống một ngụm nước để bớt hồi hộp (quan tâm thì nói luôn ra cho rồi!).
--------------------
----------------------
------------------------
Nó đang chán gần chết, chợt giật nảy mình. Lee Min lên tiếng:
- Tới lượt em Dương Ngọc Mễ.
Ủa, đã tới Dương Ngọc Mễ rồi à? Vậy là gần tới nó rồi. Nó chỉnh đốn lại tư thế. Lee Min nhận xét nhỏ:
- Ngọc Mễ, em có giọng hát khá tốt! Cách em xử lí đoạn nhạc đuổi rất đặc biệt, có điều có một đoạn do đuổi khó nên em lỡ. Nhưng mà điều ấy cũng không ảnh hưởng gì lắm. Chúc mừng em!
- Em cảm ơn ạ! - nhỏ kênh kiệu.
Mẹ nhỏ ngồi phía dưới nhếch môi cười, con gái bà ta đương nhiên phải tài giỏi (ai mang thau ra cho tác giả với). Dương phu nhân đắc ý cười cười, bà ta nâng ly rượu lên uống.
- Mời em Lý Mỹ Hà! - giọng nói của Huệ San làm nó thót hết cả người.Nó bước lên phía trước.
- Dạ - nó nhẹ nhàng nói nhưng xen vào sự hồi hộp làm giọng nó thều thào.
Huệ San mỉm cười, cô bé này rất là đáng yêu, cô cũng từng thi một cuộc thi và cũng hồi hộp y như nó bây giờ. Nó làm cô nhớ lại thời trẻ của mình. Bàn tay trắng thon xinh đẹp của cô đưa chiếc mic lên trên khuôn miệng xinh xắn:
- Em nghĩ sao về bài thi của mình?
Nó đang như sắp nghẹt thở, đưa chiếc mic lên nói mà như sắp rơi đến nơi (sao hôm nay chị kém tự tin vậy?)
- Theo em thì em cảm thấy tốt hơn so với bình thường, nhưng em không có kinh nghiệm, có thể là sai sót nhưng không thể tự ngộ ra! Xin giám khảo nhận xét!
Huệ San gật đầu, cô bé này thật biết cách ăn nói. Gương mặt lại rất xinh đẹp, cô cảm thấy rất thích nó. Huệ San nói tiếp:
- Em cảm thấy rất tốt? Lee Min, anh thấy tốt không?
Lee Min thật chết cười với kiểu úp mở của Huệ San, anh nghiêm nghị nhìn cô nhưng cũng không giấu nổi buồn cười:
- Đúng vấn đề đi nào!
Huệ San nhìn nó, thôi, bây giờ vào vấn đề chính thôi!
- Em hát rất... truyền cảm! Những nốt cao xử lí rất tốt, tôi không có gì để chê em cả!
Nó vui mừng, tốt quá! MC lại tiếp tục công việc của mình:
- Và bây giờ là phần quan trọng nhất, trao giải!
Bốn người ngồi dưới kia như sắp điên hết với nhau, từ nãy tới giờ cô như sắp gãy cô luôn rồi. Nghe thấy tiếng trao giải, bốn người xốc hết cả lên nhìn chăm chú.
- Giải ba thuộc về em Đỗ Nhật Uyên, chúc mừng em.
Nghe thấy tên mình đầu tiên, Đỗ Nhật Uyên có chút không hài lòng, nhỏ không thích giải ba.
- Mời hai em Dương Ngọc Mễ và Lý Mỹ Hà bước lên cao hơn một chút.
Nó bước lên, Dương Ngọc Mễ quay sang chỗ nó: '' Nhất định tao sẽ thắng!''
''Thật sao?''- nói rồi nó quay lên, Dương Ngọc Mễ nổi giận. Nó dám coi thường nhỏ.
- Giải nhì thuộc về em... Dương Ngọc Mễ!
Nó vui sướng vậy...
- Giải nhất là em Lý Mỹ Hà!
Bốn người bên dưới vui sướng, cậu còn nhảy cả lên. Thật là xấu hổ quá! Cô mừng vui, hắn cũng vui nhưng lại chợt khựng lại, hắn sao vậy? Nó cầm chiếc cup trong sự tức giận của Dương Ngọc Mễ. MC lại làm không khí thêm tưng bừng:
- Xin chúc mừng các thí sinh!
Nó cầm cup xuống chỗ cô, hai người lại ôm nhau. Huệ San cùng Lee Min nhìn nó cười, hai người tiến lại gần.
- Chúc mừng em! - Huệ San bắt tay nó.
- Cảm ơn cô chú! - nó cúi người nói với Huệ San và Lee Min. Hai người thực sự cảm thấy quý mến nó, cứ như là quen lâu rồi. Nó lại chỗ hắn giương giương cái cup:
- Tôi thắng rồi nha!... Phải giữ lời đấy!
- Biết rồi!
Nó tạm biệt Huệ San và Lee Min cùng bốn người kia về nhà hắn. Vừa tới nhà nó đã được mọi người chúc mừng trừ những người ghét nó. Nó cảm ơn họ. Nó đứng dậy trong phòng khách:
- Chủ nhật này tôi sẽ cùng Ngọc Mai về thăm nhà!
- Tôi cũng có ý định đi! - hắn nói
- Hả@@??? Nhưng mà toàn phụ nữ ở với nhau, một mình anh tới đấy làm cái gì?
- Tụi này cũng muốn đi! - cậu và anh bá vai nhau.
- Cô bảo mẹ cô nấu ăn ngon lắm mà! Ba người tụi tôi muốn thử! (hóa ra chỉ là ăn và ăn)
Mắt nó sáng lên:
- Ok mọi người sẽ ngất ngây cho mà xem! Có khi không muốn về đấy!
Ba gã dân tị nạn lại tưởng tượng tới món ăn, cô và nó nổi da gà với mấy người này. Vậy là mọi người quyết định sẽ cùng nhau về nhà nó. Hôm nay nó đang rất rất vui. Nó sắp được về thăm mẹ và bà quản gia rồi! Một lát sau cô kéo nó đi tẩy trang thay quần áo. Ba tên dân tị nạn vẫn chưa dứt ra được khỏi ''thế giới mộng mơ'' để trở về với thế giới thực tại. Thật là tham ăn quá!
Nếu độc giả nào thấy mình viết chap này lòng vòng quá thì thông cảm cho mình nha!
--------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...