Phòng làm việc bừa bãi lộn xộn. Bruce đứng trước bàn làm việc, sắc mặt âm tình bất định, trong đôi mắt nâu trầm là bão táp chực chờ bùng nổ, khí thế Alpha ít khi hiện ra rõ ràng trên người Bruce như thế, có điều nguyên nhân khiến trưởng quan CIA cấp cao phiền muộn chỉ sợ không ai có thể đoán được.
Y căm ghét dục vọng không cách nào dẹp yên này.
Bruce thô bạo mở ngăn kéo, bên trong lăn lóc mấy chiếc kim tiêm đã trống không, nam nhân cầm lên một chiếc còn chứa chất lỏng, cắm mũi kim vào mạch máu trên khuỷu tay mình.
Đã năm ngày kể từ khi hành trình trên sa mạc chấm dứt, Bruce lại phát hiện mình dính vào phiền toái còn lớn hơn nữa. Khác với những thế lực bám riết không tha hòng đoạt được đầu đạn hạt nhân, con chuột lẩn bên trong CIA hay vị bạn cũ lâu năm giờ đã là kẻ phản bội, ít nhất những phiền phức này còn có cách giải quyết.
— Y không thể khống chế bản thân ngừng nghĩ về đặc công tóc vàng kia.
Việc này chắc chắn không phải do phản ứng sinh lý bình thường gây ra, Bruce hiểu rõ lời “mời” của Randall trong căn nhà gỗ kia đã tạo thành ảnh hưởng lớn như nào. Y có thể khắc chế chính mình vào lúc đấy, song con thú tượng trưng cho thiên tính Alpha vốn bị giam cầm từ lâu trong cơ thể đã thức tỉnh. Để mở đường máu Bruce buộc phải phóng thích nó, thế nhưng đặc công của y lại khơi ra khát vọng phá tan lồng giam để ăn thịt uống máu của con dã thú ấy.
Bàn tay nắm chặt của người đàn ông khẽ run rẩy.
“Sir....” Garcia đẩy cửa vào, sửng sốt.
Cùng lúc đó.
Ánh sáng đập vào mắt Randall, một màu trắng vô cùng chói mắt, tiếp đấy là một loạt bóng dáng hư ảo và đường cong vặn vẹo di động hỗn loạn, theo chuyển động của tròng mắt mà không ngừng lắc lư, giống như dính chặt vào con ngươi của hắn. Randall không thể không dùng sức nhắm chặt mắt, xua đi những di chứng do ánh sáng quá mức chói mắt tạo thành. Trong phòng vô cùng yên tĩnh, thế nhưng trong tai đặc công tóc vàng vẫn vang vọng những tiếng ong ong, thứ tạp âm tạo thành do tiếng tim và mạch đập được phóng đại lên hàng nghìn lần của Omega trong kỳ động dục cuối cùng cũng dần dần trở nên bình ổn. Randall thở dài một hơi, hắn cảm thấy mệt mỏi.
Đặc công tóc vàng từ từ thích ứng với ánh sáng của bóng đèn chiết xạ qua trần nhà bằng kính. Hắn chớp mắt một cái, sau đó ý thức được bản thân đang ở chỗ nào. (Cái lồng giam bằng kính xuất hiện ở mấy chap đầu)
Thanh niên chậm rãi nghiêng người, đau nhức khôn tả khiến hắn thấp giọng rên rỉ, kỳ động dục tới quá đột nhiên và hung mãnh, hắn hầu như không có cơ hội thở dốc. Ký ức của hắn tạm dừng ở căn nhà gỗ nhỏ, ngay khi nụ hôn vừa kết thúc. Randall biết sau đó xảy ra chuyện gì, hắn thậm chí chẳng muốn phí sức hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó trong đầu. Một Omega động dục thỉnh cầu trưởng quan của mình dấu hiệu, sau đó bị một nụ hôn làm ý loạn tình mê. Hắn thậm chí còn không phát hiện ý đồ tập kích của Bruce để rồi ngất đi.
Đặc công tóc vàng nằm một hồi, hắn nhìn trần nhà bằng kính trống trải rồi bật cười một mình.
“Cảm giác thế nào?”
Âm thanh hoạt động của máy móc vang lên, cửa buồng giam bằng kính từ từ mở ra. Randall ngồi dậy, không khí lạnh lẽo từ bên ngoài tràn vào khiến hắn không nhịn được mà run rẩy, sau đó nghe thấy tiếng máy sưởi rì rì vang lên.
Đặc công tóc vàng quay đầu, hắn nheo mắt nhìn người đứng bên ngoài buồng giam, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, “Ồ, xem ra ngài kiếm được một công việc mới từ người bảo trợ cũ nhỉ, ngài Roth.”
Gã Beta nhìn qua chẳng hề khốn quẫn khi bị quản chế, trái lại gã vô cùng tươi tắn phấn chấn, trong mắt là quang mang sáng quắc. Randall nhìn áo blouse trắng trên người đối phương, giật giật khóe miệng —— Hỏi sao mình trước giờ đều ghét loại áo này. Roth lúc này thoạt nhìn rất giống một nhà khoa học văn nhã lịch sự, sự điên cuồng trước đó đều được thu liễm kín kẽ, gã giọng điệu ôn hòa: “Cậu hiện tại rất yếu, đặc công, đề nghị cậu không cần quá kích động.”
Randall duỗi thắt lưng, thản nhiên nhìn Roth: “Chậc, thấy ông ở đây tôi cũng không ngạc nhiên, ngài khoa học gia điên cuồng.”
Roth cẩn thận quan sát Randall, người này trong mắt gã chính là một mẫu vật thí nghiệm hoàn hảo, “Không hổ là tác phẩm hoàn mỹ nhất trong kế hoạch Breakpoint.”
Randall xoa xoa cổ, đau đớn tựa như bị sái cổ không ngừng từ nơi đó tràn ra, hắn hừ cười một tiếng, nói: “Cảm ơn đánh giá của ông.”
Roth cười khẽ, ánh mắt gã dán dính trên thân đặc công tóc vàng, thực sự là một Omega xinh đẹp mạnh mẽ, Roth vô cùng ưng ý thân thể của mẫu thí nghiệm này và cả sự chán ghét vẫn luôn hiện diện trên mặt hắn. Dù sao cũng chỉ là một mẫu thí nghiệm, bản tính “cá nhân” quá mạnh sẽ không tốt chút nào. Roth nghĩ thầm, gã cười nói: “Không hiếu kỳ trưởng quan của cậu vì cái gì lại giao việc cho tôi sao?”
Randall nhàn nhạt quay sang nhìn thẳng vào Roth, đối phương có vẻ chán ghét mà quay đầu, tránh khỏi đường nhìn chuyên chú của hắn, Randall vô vị nhếch miệng: “Tôi là đặc công của người đó, chuyện đầu tiên học được là không nghi ngờ y.”
Roth đầy hứng thú nhướn mày, hiển nhiên dáng vẻ của đặc công cũng không khiến gã tin phục, gã Beta chậm rãi nói:“Nhưng cậu chưa từng nghiêm túc chấp hành, không phải sao?” Gã không nhìn vào mắt Randall, sinh mệnh lực không thể dập tắt trong đôi mắt xanh lam ấy khiến Roth không thể không cố sức khống chế cơn phẫn nộ của mình —— Là một cỗ máy, trong ánh mắt không nên có quang mang giảo hoạt như thế, tuyệt đối không được!
“Trưởng quan thân mến khiến cho cậu bất an, nếu không cậu đã không thoải mái mà trò chuyện với tôi, đúng chứ?”
Thanh âm gã Beta giống như một con độc xà băng lãnh, bò dọc theo sống lưng Randall. Đặc công thoáng cười lạnh,“Không rõ trong lời nói của tôi có điểm nào khiến cho ngài ảo tường đến vậy.”
Roth cười nhạt, dời đề tài: “Nếu cậu vốn không hứng thú với dụng ý của trưởng quan nhà mình, vậy chúng ta nói cái khác?” Gã không nhìn biểu tình chán ghét của Randall, nói tiếp: “Cậu thực sự không nghĩ tới lí do vì sao tại căn nhà gỗ nhỏ kia ngài Stewart lại cự tuyệt cậu sao? Cự tuyệt sự hấp dẫn từ một Omega xinh đẹp, thủ hạ mà y ưng ý nhất?” Giọng Roth rất nhẹ, “Y là một Alpha, cấm dục, cường đại, mùi vị trên người cậu chính là củi khô bén lửa không phải sao?”
Randall đứng dậy từ trên chiếc giường cứng rắn kia, đôi mắt xanh biếc lãnh đạm nhìn chằm chằm Roth đứng trong góc tối của căn phòng: “Tôi quả thật muốn biết.” Hắn tạm dừng vài giây, lộ ra nụ cười lạnh như băng: “Có điều không phải là từ ông, nhà khoa học đáng mến.”
Roth nheo mắt, gã nhìn Randall từ trong buồng giam thủy tinh kia từng bước đi ra, sống lưng đặc công thẳng tắp, giống như những chật vật, mệt mỏi, ghập ghềnh khúc chiết, máu tươi và vết thương, tất thảy đều không tồn tại.
Gã Beta lộ ra một nụ cười ác ý, gã nói: “Bởi vì cậu chính là một mẫu thí nghiệm.”
Randall mặt không đổi sắc lướt qua gã, Roth thưởng thức khuôn mặt lạnh lùng của đặc công tóc vàng, cười vui sướng.
“Mà vật thí nghiệm, cậu biết đấy, vĩnh viễn đều không cần có cảm xúc của con người.”
Đặc công tóc vàng lang thang không mục đích trên hành lang của Bộ chỉ huy đặc biệt, sàn nhà trơn bóng đem đến cho người khác cảm giác lạnh lẽo, bước chân hắn lặng yên không một tiếng dộng. Hành lang này yêu cầu quyền hạn tiến vào nên có rất ít đặc công qua lại, hắn một đầu tóc vàng lộn xộn cộng với sắc mặt tái nhợt như du hồn cũng chẳng dọa đến ai.
—— Có lẽ nói vậy lúc này là hơi sớm.
“.... Sir.”
Randall mất hai giây mới phản ứng lại, hắn nhìn ngang nhìn dọc, thấy xung quanh quả thực không có người nào khác, lúc này mới ý thức được giọng nữ này là nói chuyện với mình. Hắn xoay người lại. “Ừm, cô là... Amanda?”
Nữ đặc công trẻ mặc một thân chế phục tỉ mỉ, súng giắt đai lưng khiến cô có vài phần phong thái không thua gì cánh đàn ông, mà giờ phút này Amanda có vẻ đã từ kinh ngạc ban đầu chuyển sang vui sướng, “Ngài còn nhớ tôi?”
Randall cười cười, hắn tùy tiện vuốt phẳng một vài nếp nhăn trên quần áo, “Cô rất ưu tú, tự nhiên nhớ rõ.”
Amanda cười rộ lên, đôi mắt nâu của nữ đặc công vì cười mà cong lên, Randall lắc lắc đầu.
“Sir, đã lâu không gặp.” Amanda cũng không hỏi nhiều, cô biểu đạt sự vui vẻ và quan tâm vừa phải.
Đặc công tóc vàng nhìn cô, chớp mắt một cái, sau đó dùng một loại ngữ khí ôn hòa đáp: “Đúng vậy.”
Amanda quan sát người huấn luyện cho mình, tình huống đặc công tóc vàng nhìn qua cũng không tốt, hắn ăn mặc chỉnh tề, nhưng từ quần áo có thể nhìn ra dấu vết do vận động mạnh để lại, sắc mặt hơi tái nhợt, đồng tử màu lam tĩnh lặng như chất vô cơ nào đó. Có một loại hương vị đặc biệt lưu lại trên người hắn. Amanda biết đó là gì.
Randall mỉm cười nhìn nữ đặc công mãnh liệt lui về phía sau một bước. Cô thoạt nhìn có chút xấu hổ, “Cái kia, tôi không phải cố ý...”
Đặc công tóc vàng nhún vai, “Không sao,” hắn vươn một ngón tay chỉ chỉ chính mình, “Như cô thấy đấy.”
Amanda vẫn cứng ngắc như cũ, cứ như cô vừa khám phá ra bí mật kinh thiên động địa nào đó. Là một đặc công ưu tú, cô biết tính nguy hiểm của một số việc, nhưng cô chợt cảm thấy, người đàn ông này thật sự không quan tâm việc mình là một Omega.
... Hắn thoạt nhìn cái gì đều không để ý.
Amanda liếm liếm môi, “Tôi chỉ là có hơi bất ngờ,... sir.”
Randall bật cười, răng nanh trắng bóc cũng theo đó mà lộ ra, khiến hắn thoạt trông không còn tiều tụy như vừa nãy, ngược lại, vẫn có lực hấp dẫn chết người như cũ: “Về sau chuyện khiến cô bất ngờ vẫn còn rất nhiều.”
Cửa kim loại đóng kín phát ra tiếng vang, hai người đang nói chuyện trên hành lang đồng loạt quay đầu. Garcia từ phòng làm việc bước nhanh ra. Đặc công tóc vàng chớp chớp mắt.
Mới từ văn phòng Bruce đi ra, nữ quân nhân cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy đặc công tóc vàng vốn nên ở phòng y tế tiếp nhận kiểm tra lại lắc lư đến nơi này, nàng chỉ nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, che giấu lo âu trên mặt. —— không biết sir đã tiêm bao nhiêu thuốc ức chế, thế nhưng khí tức Alpha vẫn khiến Garcia nhịn không được chân nhuyễn, nàng đoán cậu James thân mến dù cách một cánh cửa cũng có thể ngửi được mùi vị phát ra do trưởng quan hắn động dục.
Randall nhìn Garcia đi về phía bên này, hắn cười hì hì hướng đối phương chào hỏi: “Thượng úy.”
Nữ quân nhân dừng lại một lát bên cạnh hắn, lạnh lùng nói: “Sir hiện tại sẽ không gặp cậu, đây là mệnh lệnh vừa được đưa ra, tôi đề nghị cậu tuân thủ, breakpoint no.3.”
Randall vẫn cười, trong đôi mắt xanh lam không chút cảm xúc. Amanda đứng bên cạnh cố gắng thu nhỏ độ tồn tại của chính mình, âm thầm nhớ kỹ danh từ “breakpoint” này.
Trong văn phòng làm việc.
Nước thuốc chảy xuôi theo mạch máu, Bruce có thể cảm giác được dục vọng hơi chút bình ổn trở lại, y nhắm chặt mắt. Một ống thuốc tiêm này cũng chỉ mang đến một ngày an bình mà thôi. Nam nhân tóc đen chậm rãi khom lưng nhặt đống sách và văn kiện hỗn độn trên đất đặt lại trên bàn. Y chuyên chú nhìn phòng làm việc dần trở nên ngăn nắp, chậm rãi thở ra một hơi.
Bruce ngồi xuống phía sau chiếc bàn làm việc, mở ngăn kéo.
Nam nhân tóc đen cầm chiếc nhẫn màu bạc một lần nữa đeo lên ngón áp út.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...