Ly Hợp


"Xin anh, thao tàn nhẫn thêm một chút, không cần phải để ý em, đem em chơi hỏng."
15.

Cuối cùng Sầm Mộ cũng không thể được như ý nguyện, trên thực tế, là vì chính cậu không biết cố gắng, sau khi bắn ba lần sức lực cũng cạn hết, bị dương v*t phía sau thọc vào rút ra kích thích đến run rẩy mà đứng lên, nhưng cái gì cũng không phun ra được.

Thân thể cậu lần lượt bị ném vào cao trào, miệng huyệt bị ma sát đến đỏ bừng, nhưng vẫn chẳng biết xấu hổ mà tham lam co rụt, co cụt, phun ra nuốt vào, thậm chí còn có lòng tham muốn đem hai túi trứng kia cũng nuốt vào trong.

Địa phương chưa bao giờ sử dụng phương bị khai thác tới cực hạn, tính dâm trong xương cốt đều bị bức ra, dương v*t của Ôn Kỳ Sâm mỗi khi đâm vào điểm kia một chút, đều sẽ làm cậu sướng đến tê cả da đầu, không quan tâm mà từ trong miệng phun ra dâm ngôn lãng ngữ.

Cậu ở trên giường phản ứng rất thành thật, sẽ không thế nào áp lực mình, bị đâm đến sảng thì tiếng rên rỉ mỗi một tiếng lại cao hơn một tiếng, thân thể có đôi khi không thể theo kịp được tiết tấu, sẽ nhỏ giọng cầu xin Ôn Kỳ Sâm chậm một chút, anh thao chậm một chút, nhưng ngoài miệng nói như vậy, thân thể vẫn là ta cần ta cứ lấy, huyệt thịt tầng tầng lớp lớp nhúc nhích liếm mút, "Cắn" chặt dương v*t Ôn Kỳ Sâm không buông.

Khăn trải giường bị cậu nắm đến nhăn thành một mảnh, trên lưng Ôn Kỳ Sâm cũng xuất hiện số ít vệt đỏ, tuyến tiền liệt cậu gần như cao trào, cả người đều xụi lơ, mềm đến như bông vô pháp nhúc nhích, lại bị Ôn Kỳ Sâm ôm ngồi dậy.

Tư thế này làm cho dương v*t lớn đi vào trong cơ thể đặc biệt sâu, hai chân cậu mở rộng ra, hậu huyệt bị thao đến mềm nhuyễn, mỗi một lần ra vào đều thông thuận vô cùng, trứng dái va chạm vào thịt đùi phát ra âm thanh "Bạch bạch", cảm giác tê tê dại dại từ xương cụt lan tràn ra toàn thân, cả người cậu run rẩy không ngừng, bên tai nghe thấy tiếng thở dốc áp lực của Ôn Kỳ Sâm sắp tiến vào cao trào.

Trước mắt giống như phủ một tầng sương mù, ở trong nháy mắt kia cậu mất đi quyền sở hữu ý thức, sướng đến hồn phi phách tán, hai tay ở giữa không trung lung tung bắt lấy, thật vất vả mới ôm được cổ Ôn Kỳ Sâm, đem bản thân mang về hiện thực, thân thể tức khắc xụi lơ xuống.

So sánh với cậu, thể lực Ôn Kỳ Sâm không biết so với cậu mạnh mẽ hơn bao nhiêu, đem cậu thao đến gần như mất khống chế, bản thân mới chỉ bắn hai lần, xong việc còn có thể đỡ cậu đi rửa sạch thân thể.

Thân thể Sầm Mộ mệt mỏi đến một ngón tay cũng lười nhúc nhích, nhưng tinh thần vẫn rất tỉnh táo, từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn Ôn Kỳ Sâm si ngốc mà cười, giống như đang chiếm được món hời lớn vậy.

Hai người nhanh chóng rửa sạch thân thể, về phòng ngủ cùng nhau mằm trên giường, cậu tự động ở trong lòng ngực Ôn Kỳ Sâm tìm một vị trí thoải mái, tay khoác trên eo anh, đã mệt đến mí mắt đã đánh nhau, lại còn bướng bỉnh không chịu ngủ.

Ôn Kỳ Sâm tắt đèn, thấy cậu còn tỉnh, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì."
"Vậy như thế nào còn không ngủ?"

"......! Không dám ngủ." - Cậu dán vào ngực Ôn Kỳ Sâm, ngửi được trên người đối phương hơi thở của tình sự qua đi lưu lại hương vị, cười đến thật ngọt ngào, dùng tay đem đôi mắt căng ra, thật sâu thở ra một hơi: "Sợ vừa tỉnh dậy, phát hiện đây lại là một giấc mơ."
"Anh." - Câu dịch thân mình về phía trước một chút, môi chạm vào mặt Ôn Kỳ Sâm, thanh âm còn có điểm run rẩy: "Giấc mơ này em đã mơ rất nhiều lần, tỉnh lại phát hiện cái gì cũng không có, em thật sự rất sợ."
Nói đến cùng, vẫn là bởi vì không có cảm giác an toàn, nguyện vọng nhiều năm giờ phút này đột nhiên thành sự thật, người từ trong mộng đến hiện thực đem mình ôm vào trong lòng, giống như một cái bánh nhân thịt thật to từ trên trời rơi xuống, tóm lại là ai cũng sẽ hoài nghi bản thân.

"Anh, chúng ta không rời xa nhau được không?"
"Được."
Trong bóng đêm, cậu chạm vào môi Ôn Kỳ Sâm, ngẩng đầu mà mút hôn một chút một chút, hơn một nửa thân mình dán lên, thật lâu mới phát ra một tiếng than thở thỏa mãn: "Thật sự giống như đang nằm mơ, anh không biết em đã chờ đợi ngày này bao lâu."
"Thời điểm anh đáp ứng em, trong đầu em trống rỗng, cảm giác như là......!Như là mình giống như đột nhiên có được cả thế giới."
"Rất vui vẻ, thế cho nên nói cũng không thể nói lên lời."
Cậu giống như là ngượng ngùng mà cười cười, dừng một chút, rồi nhỏ giọng nói: "Nếu không phải bởi vì anh còn ở đây, khả năng em còn muốn lao ra đi tường bảo vệ, chạy mười vòng ở vòng quanh sông."
Ôn Kỳ Sâm cảm giác được một giọt nước rơi xuống mặt mình, Sầm Mộ lau mặt một phen, cả người chui vào trong lồng ngực Ôn Kỳ Sâm: "Đúng là không có tiền đồ mà." - Cậu nghẹn trước mắt trở về: "Vốn dĩ rất vui vẻ, sao đột nhiên lại như vậy chứ."
Ôn Kỳ Sâm vỗ vỗ đầu cậu: "Không có việc gì."
Cậu cho tự nói với mình: "Là do hạnh phúc, cho nên vui quá mà khóc."
Ôn Kỳ Sâm phụ họa: "Ừm."
Cậu lại lần nữa vùi vào trong lòng ngực Ôn Kỳ Sâm, không đầu không đuôi mà nói: "Thật tốt."
Cậu ôm Ôn Kỳ Sâm, nhắm mắt lại: "Thế giới của em đều ở chỗ này."
16.

Phòng mới rất nhanh đã mua được, còn lại chính là trang hoàng và mua gia cụ, Sầm Mộ cùng Ôn Kỳ Sâm bảo đảm mình có thể một mình ôm hết những việc này, sau đó đẩy hết cho anh trai nhà mình.

Tổng giám đốc sau khi biết được Ôn Kỳ Sâm cùng Sầm Mộ ở bên nhau cũng không có nhiều kinh ngạc, giống như đã sớm biết hết những việc này, nói muốn tìm thời gian mời bọn họ ăn bữa cơm.

Ôn Kỳ Sâm đồng ý, nhưng Sầm Mộ đối với anh trai mình vẫn luôn thổi râu trừng mắt, lôi kéo Ôn Kỳ Sâm, dù thế nào cũng không chịu để hai người đơn độc nói chuyện.

"Anh trai em người này quá nhàm chán." - Sầm Mộ trộm nói: "Thấy anh khẳng định sẽ nói xấu em, anh đừng nghe anh ấy."
Ôn Kỳ Sâm liếc mắt nhìn cậu: "Em đã làm chuyện xấu gì sao?"
"Đương nhiên không có!" - Sầm Mộ vội vàng sửa lại án xử sai cho mình, lôi kéo tay của Ôn Kỳ Sâm đặt ở trên mặt mình: "Anh xem em ngoan như vậy, sao có thể làm chuyện gì xấu đâu."

"Vậy sao em lại không cho anh gặp anh trai em?"
"Bởi vì......!ừm......!Liền......!Ai nha, tại anh ấy không tốt." - Sầm Mộ ấp a ấp úng mà nói: "Dù sao, anh ấy cùng anh nói cái gì, anh chỉ cần không nghe là được."
Cậu quay đầu lại đi cảnh cáo Sầm Hiện, biểu tình mười phần dữ tợn: "Cũng không cho anh nói bậy!"
Bất quá lời cậu nói hiển nhiên không có phân lượng gì, qua mấy ngày, Sầm Hiện vẫn rút ra thời gian hẹn Ôn Kỳ Sâm gặp mặt, cũng cường điệu đưa ra yêu cầu gặp mặt đơn độc.

Sau khi Sầm Mộ nghe nói, khăng khăng muốn đi theo cùng, Ôn Kỳ Sâm không lay chuyển được cậu, chỉ có thể mang cậu đi theo.

Thời điểm bọn họ đến, Sầm Hiện đã sớm ngồi ở bên trong, Sầm Mộ che ở trước người Ôn Kỳ Sâm đẩy cửa ra, vào cửa liền gặp ánh mắt xem thường của Sầm Hiện: "Em như thế nào cũng đi theo?"
Sầm Mộ kéo ghế ra, nghe vậy không chút do dự phản bác: "Em sợ anh khi dễ bạn trai em."
Cậu đem Ôn Kỳ Sâm kéo qua, trong nháy mắt thay đổi sắc mặt: "Anh, anh ngồi chỗ này."
Sầm Hiện một ngụm nước phun tới: "Đệt, em có thể đừng dùng loại vẻ mặt này nói truyện sao? Giống như đang làm nũng, đợi chút mà còn muốn như vậy, thì bữa cơm này cũng không cần ăn nữa."
"Em cũng không đối với anh."
"Anh nhìn bị dị ứng."
"......"
Bọn họ ngươi tới ta đi đấu võ mồm nữa ngày, Ôn Kỳ Sâm rốt cuộc nhìn không được, một phen kéo Sầm Mộ lại đây: "Được rồi, đừng nháo."
Sầm Mộ chỉ vào Sầm Hiện lên án: "Anh ấy nói em trước! Anh ấy bắt nạt em!"
Sầm hiện: "......"
Mắt thấy mùi thuốc súng càng ngày càng nồng, Ôn Kỳ Sâm trực tiếp dứt khoát kéo Sầm Mộ vào trong lòng ngực mình, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ, liền thành công mà dập tắt ngọn lửa nhỏ quanh thân Sầm Mộ.

Sầm Hiện còn muốn nói gì, thấy anh như vậy đành phải đem lời nói nuốt trở về, ghét bỏ mà liếc Sầm Mộ đang oa ở trong lòng ngực Ôn Kỳ Sâm nhân cơ hội ăn đậu hũ, phất tay ra hiệu người phục vụ dọn đồ ăn.

Sầm Mộ được vuốt lông, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh, ánh mắt trông mong mà nhìn chằm chằm Ôn Kỳ Sâm, sau đó bị đưa cho một chén nước.

Sầm Hiện tận chức tận trách mà diễn vai bóng đèn, chờ đến khi đồ ăn được bưng lên, nhìn đến lúc hai người kia tách ra, mới lại lên tiếng: "Ôn tiên sinh, hai người đã ở bên nhau, tôi cũng không định làm ác nhân bổng đánh uyên ương, nhưng mà đứng ở góc độ người nhà, có một số việc lên là tôi phải nói với anh."
Anh rót một ly rượu cho Ôn Kỳ Sâm, vòng qua tay Sầm Mộ đưa tới, cái giá của tổng giám đốc giờ phút này hoàn toàn không có, cũng không hề khách khí, dùng ngữ khí kéo việc nhà nói: "Sầm Mộ đứa trẻ này, tính tình vẫn luôn tương đối trẻ con, chuyện này phải trách mẹ tôi, từ nhỏ đã không nghiêm khắc quản nó."

Sầm Mộ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, anh không mặn không nhạt mà trừng trở về, quay đầu lại, lời nói thấm thía mà nói với Ôn Kỳ Sâm: "Nó quá khuyết thiếu quản giáo...."
Anh nói bên này, bên kia Sầm Mộ nghiêng đầu cùng Ôn Kỳ Sâm biện giải: "Đừng nghe anh ấy, khi còn nhỏ anh ấy đánh em nhiều nhất."
Sầm hiện: "....!Cũng không nghe lời người khác nói."
Sầm Mộ: "Em cùng anh sẽ hảo hảo nói."
"—— cho nên, nếu em có đôi khi hồ nháo, anh trực tiếp động thủ là được."
"......"
Ôn Kỳ Sâm bảo trì mỉm cười, Sầm Mộ nghe đến đây thì hăng hái, lập tức thò lại gần, hạ giọng nói nhỏ: "Anh, cái này anh có thể nghe một chút, em nếu như làm sai chuyện gì, anh cứ đánh em, em tuyệt đối không đánh trả."
Nói xong còn chỉ vào mông mình, không biết nghĩ tới cái gì, liếm liếm môi nói: "Liền đánh nơi này."
Ôn Kỳ Sâm: "......"
Sầm Hiện không nhịn được, trực tiếp hướng cậu quát: "Sầm Mộ!! Trong đầu em cả ngày đều là thứ gì?!"
"Dù sao cùng anh cũng không quan hệ."
"......"
"Bỏ đi." - Anh lắc lắc đầu ngồi về chỗ, một bộ dáng đối với bọn họ không có biện pháp, ngừng trong chốc lát, lại hỏi Sầm Mộ: "Em chừng nào thì về nhà?"
"Làm gì?"
"Đem đồ vật của em đều dọn dẹp hết đi, không phải muốn dọn ra ngoài ở sao?"
"Được rồi biết rồi." - Sầm Mộ quay đầu đi trưng cầu ý kiến Ôn Kỳ Sâm: "Chúng ta khi nào dọn đi nha?"
"Mấy ngày nữa, anh và em cùng nhau."
"Vâng."
Sầm Hiện cảm thấy mình mời bọn họ ăn cơm chính là một sai lầm.

17.

Qua mấy ngày, đến ngày cuối tuần, Sầm Mộ liền lôi kéo Ôn Kỳ Sâm cùng nhau về nhà sửa sang đồ vật.

Trước một ngày cậu đem quần áo của mình thu thập qua, dư lại một ít đồ vật vụn vặt, thoạt nhìn có chút loạn, gọi Ôn Kỳ Sâm lên còn cảm thấy hơi xấu hổ, dọn dẹp một hồi lâu mới xuống lầu, đi đến phòng khách gọi người lên.

Ôn Kỳ Sâm trước kia đã tới nơi này, bất quá thời gian đã lâu, ký ức mơ hồ không ít, chỉ nhớ rõ đại khái bày biện.

Nhưng kỳ thật anh tới cũng không làm được cái gì, chỉ có thể ở thời điểm Sầm Mộ thu dọn đồ vật giúp một phen, thời gian còn lại đều bị tống cổ qua một bên bên uống trà.

Sầm Mộ trang tốt rương, dư lại đều giao cho những người ở cửa, chính mình ngồi vào bên cạnh Ôn Kỳ Sâm, cầm cái cốc của anh uống vài ngụm nước, còn không có kịp nói chuyện, thì lại giống như vừa nhớ tới cái gì, đột nhiên đứng lên.


Ôn Kỳ Sâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Sầm Mộ mở tủ quần áo: "Còn có một vài đồ vật chưa lấy."
Anh nhìn thấy Sầm Mộ mở ra tủ quần áo một cái cách ám, từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ, tựa như bảo bối mà ôm vào trong ngực, liền thuận miệng hỏi: "Bên trong đó có cái gì?"
"Thứ tốt." - Sầm Mộ từ trong ngăn tủ đầu giường móc ra một chiếc chìa khóa, mở khoá ra, giống như hiến vật quý dâng đến trước mặt anh: "Anh xem."
Mở nắp hộp, anh nhìn thấy không gian bên trong, lại phát hiện đó là một chồng ảnh chụp, người trong ảnh rõ ràng chính là anh.

Phần lớn ảnh chụp đều là chụp lén, nhìn ra được đây hẳn là mình bốn năm trước, ước chừng là đoạn thời gian dạy học cho Sầm Mộ kia.

Anh nhìn qua một lượt chỗ ảnh bên trong, mỗi một cái đều là tư thế bất đồng, chọn góc độ cũng rất vừa vặn, có thể thấy được người chụp bỏ ra rất nhiều công phu.

Sầm Mộ ở một bên giải thích: "Đây là em......!em để cho người khác chụp giúp, là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng cũng không đẹp bằng người thật."
Ôn Kỳ Sâm muốn hỏi muốn những thứ này để làm gì, giây tiếp theo lại trực tiếp từ cặp mắt kia tìm được đáp án.

Sầm Mộ ngay sau đó nói ra: "Thời điểm ở nước ngoài, bỏ cái này ra xem, có thể cho mình một chút động lực."
"Tựa như anh đang ở bên cạnh em."
Thời điểm cậu nói chuyện biểu tình khó có được mà thẹn thùng, ánh mắt lại nồng nhiệt tha thiết, khi Ôn Kỳ Sâm đếm kỹ những ảnh chụp đó xem có bao nhiêu, lòng bàn tay cậu vẫn hướng về phía trước, ôm hộp, tựa như đang đem một trái tim hoàn hoàn chỉnh chỉnh giao ra, mà biểu tình còn đang dò hỏi: Anh muốn hay không?
Ôn Kỳ Sâm đương nhiên muốn.

Anh nghiêng ngả lảo đảo đi gần ba mươi năm, một lòng phá đến vỡ nát, phải dựng lên vô số ngụy trang mới có thể bảo vệ được, đường vòng lầy lội chỉ có một mình, khó khăn có người nguyện ý kéo anh lên, dâng một trái tim chân thành chỉ mong có thể làm anh nở nụ cười.

Như thế nào mà từ chối được đây?
Anh xoa xoa tóc mềm trên trán Sầm Mộ, nghe thấy chính mình nói: "Sau này không cần như vậy."
"Anh?"
"Không cần chụp lén." - Anh nói: "Anh ở đây, chỉ cần em muốn, lúc nào đều có thể."
Nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh, Sầm Mộ đầu tiên là sửng sốt hai giây, sau đó lập tức nhào vào trong lồng ngực anh, trong miệng lẩm bẩm nói: "Làm sao bây giờ, lại thích anh nhiều hơn một chút."
"Thật trùng hợp."
Anh hôn xoáy tóc trên đỉnh đầu Sầm Mộ, cười nói: "Anh cũng vậy."
Hết..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận