Cận Viêm và Tưởng Khâm ra khỏi công ty thì trời đã tối, đến khách sạn Mạnh Đông mời cơm thì đã gần 10 giờ. Chủ tiệc và khách khứa đều rất biết ý, người quan trọng nhất còn chưa tới thì tất cả mọi người đều chưa khai tiệc, Mạnh đại oản và người đại diện còn hạ mình đến trước cửa khách sạn đón họ.
Vừa nói đã đến, Cận Viêm vừa dừng xe lại, đã thấy phía trước một chiếc Benz màu đen cũng từ từ dừng lại. Lái xe đeo găng tay trắng nhanh chóng bước xuống mở cửa xe, từ bên trong bước ra chính là Quan Phong.
Mạnh đại oản thầm nghĩ vị đại thần này có phải cũng là do Cận tổng mời đến không? Ôi vị trí của mình có khả năng được nâng lên rồi! Nghĩ vậy, bước chân hơi ngập ngừng, nhưng đã thấy Cận Viêm cũng xuống xe, trên mặt hiện rõ vẻ bất ngờ: “Ây da, sao anh lại tới đây?”
“Tôi có việc —— Mà kế toán viên dẫn phu nhân đến đây ăn cơm à?”
Cận Viêm chớp mắt đã nổi giận, sực nhớ trong cốp xe mình có cái cờ lê sửa xe, lập tức xoay người đi tìm để chuẩn bị hành hung.
“Hai người ăn trước đi,” Quan Phong không thèm quan tâm, nói: “Tôi đi trước có việc. Hellen, đi thôi.”
Lúc này Tưởng Khâm mới phát hiện hôm nay Hellen không đứng sau Quan Phong nửa bước nữa, mà một mình đứng phía bên kia xe, mặc váy ngắn màu đen, không trang điểm phấn son, mắt thì đỏ hoe, chắc là vừa khóc. Cận Viêm thấy vậy lập tức biến thành người xấu, lòng đầy ác ý hỏi: “Quan Phong lại vừa khi dễ cô có phải không cô gái? Bỏ hắn đến Thời Tinh Giải Trí làm việc đi, tôi trả lương gấp ba lần!”
Hellen nức nở hai tiếng, lắc đầu không nói năng gì. Tưởng Khâm lấy làm lạ: “Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?”
Quang Phong lạnh nhạt nói: “Không có gì, tuổi trẻ ai mà chẳng yêu vài tên khốn.”
Hellen tiểu thư đáng thương của chúng ta, trợ lý duy nhất bên cạnh Quan đại công tử, tuổi trẻ xinh đẹp, năng lực phi phàm, cả ngày tắm mình dưới thần quang vạn trượng của Quan Phong, cử chỉ điệu bộ đều toát ra tiên khí. Nếu cô ấy gia nhập giới giải trí, đừng nói là nổi tiếng, trở thành minh tinh màn bạc tuyệt đối không thành vấn đề.
Đáng tiếc “thế gian xưa đã có tên khốn, tình này đâu phải tại vì gió trăng”[1]
[1] Nguyên bản là “nhân gian tự cổ hữu tra nam, thử tình bất quan phong dữ nguyệt”, nhại theo câu “Nhân sinh tự thị hữu tình si, thử hận bất quan phong dữ nguyệt” trong bài thơ “Ngọc lâu xuân” của Âu Dương Tu.)
Tưởng Khâm đồng cảm, hỏi: “Tên khốn đó đâu?”
Quan Phong nháy mắt ra lệnh, thủ hạ lập tức lấy từ trong xe ra một cái túi lớn đung đưa không ngừng.
Tưởng Khâm: “…………..”
Hellen tức cảnh sinh tình, khóc càng to hơn.
Nhìn chung Quan Phong không thể chịu nổi có người đứng trước mặt mình khóc sướt mướt —- những người trước đây làm như vậy đã bị ném xuống sông trôi dạt —- nhưng Hellen dù sao cũng là Hellen, Quan đại công tử nghe thấy tiếng khóc thì mặt trắng bệch cả ra, một lúc sau mới tuôn ra được một câu: “Tôi đã nói với cô là tránh xa mấy tên khốn đó ra rồi mà.”
Hellen nức nở: “Nhưng… nhưng lúc đầu…. là Quan tổng giới thiệu cho tôi mà!”
Cận Viêm và Tưởng Khâm cùng dùng cặp mắt khiển trách mà nhìn Quan Phong.
“…….” Quan Phong giận dỗi nói: “Tôi chỉ cấp hắn cho cô coi như là phúc lợi của công ty, chứ tôi cho cô với hắn yêu đương à? Hôm sinh nhật thầy trang điểm của công ty tôi có tặng lão một bộ cosplay y tá, lão có yêu đương gì với bộ đồ y tá đó đâu!”
Cận Viêm: “…………..”
Tưởng Khâm: “……………..”
Cận Viêm ngơ ngẩn nói: “Hellen tôi ủng hộ cô một nhát đâm chết ông chủ của cô, đâm xong cô có thể lên trên tìm tôi giúp cô xóa sạch dấu vết. Vợ ơi chúng ta đi ăn cơm đi, đừng để người ta chờ.” Nói xong nắm lấy tay Tưởng Khâm, bay thẳng không quay đầu.
Trước đây Tưởng Khâm rất ít khi lui tới với những người trong giới giải trí, trừ lần trước họp thường niên ở công ty, hôm nay là lần đầu tiên.
Vừa vào trong phòng, tất cả mọi người đều đứng dậy chào. Mạnh Đông là người tổ chức, cười tươi như hoa, tự mình giới thiệu khách khứa cho Tưởng Khâm. Mạnh Đông tuy là có tiếng, nhưng trong giới giải trí chia bè kết phái này, cần phải có một chỗ dựa vững chắc mới có thể sống sót được. Mạnh Đông dù sao cũng là người có quyền có thế, còn những ngôi sao khác thì có phần ảm đạm hơn.
Ban đầu Cận Viêm còn lo rằng Tưởng Khâm mặt mỏng, ứng phó không được, nào ngờ Tưởng Khâm gặp ai cũng mỉm cười như có như không trông rất khách sáo, bắt tay cũng chỉ hơi tiếp xúc một tí. Điệu bộ này trông giống như lúc Đoàn Hàn Chi bước trên thảm đỏ vô cùng, Vệ Hồng có lần từng miêu tả: “——tựa như trên mặt treo tấm biển: ta đây bây giờ nói một chữ nào, thì cũng chỉ để đối phó ngươi!”
Nào ngờ trong giới giải trí đại đa số đều như nhau, Tưởng Khâm càng lạnh nhạt, họ lại càng nhiệt tình, một ngụm một câu “Khí sắc anh Tưởng tốt quá”, “Tướng mạo anh Tưởng trông thật quý phái” vô cùng vui vẻ. Một cậu người mẫu còn khá trẻ đứng sát đằng sau, mỗi lần Tưởng Khâm mở miệng là lập tức reo lên: “Wow, cái này anh Tưởng cũng biết! Thật quá lợi hại!”
Cận Viêm vừa ghen vừa mừng: Nhìn xem, thì ra Tưởng Khâm không chỉ bày bộ mặt lạnh lùng với mỗi mình ông! “Nhân tính bổn tiện”[2] câu này thật không sai, tâm lý ông đây đã được cân bằng a hahaaaa—–!
[2] Hình như Cận ca có nhầm lẫn, “Nhân chi sơ, tính bổn thiện” cơ =))) Thế mà ngồi đắc ý như đúng rồi =))/ Tiện: hèn hạ, ti tiện, bỉ ổi…)
Sau ba tuần rượu, ánh sáng trong phòng dần trở nên mờ ảo. Lúc này, một vị khách có nhiều mối qua hệ rộng lớn bắt đầu gọi điện thoại cho mấy em thực tập sinh đến, trang phục váy xanh váy đỏ lòe loẹt, đưa ly rượu đầy lên mời. Trong lúc chuyển giao qua ngày mới này, không phải sơ ý là sẽ chạm vào bên trong áo các em gái, mà sẽ chạm vào vị trí quan trọng của các cậu trai, khiến cho tất cả mọi người đều cười ồ không dứt.
Dường như Tưởng Khâm cảm thấy rất thú vị, bắt chéo chân ngồi trên sô pha đơn, vừa ung dung cắn hạt dưa, vừa xem mấy cô em gái đùa giỡn với các nghệ sĩ nam.
Mạnh Đông trông mặt gửi lời, giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh Tưởng trước đây ẩn mình quá kĩ rồi, không đi chơi với bọn em gì cả. Cuối tuần này quán bar của em khai trương, mời tôn đại thần đến chung vui, không biết anh Tưởng có bằng lòng cho em chút thể diện hay không?”
Tưởng Khâm nói: “Chuyện này tìm Cận Viêm là được rồi.”
Mạnh Đông nhìn về phía Cận Viêm một khắc, chỉ thấy Cận tổng máu lạnh vô tình giờ phút này đang ngoan ngoãn bóc vỏ cam, tức khắc khóe miệng run rẩy: “A…. Không không, nếu Cận tổng đến thì rõ ràng vẻ vang cho kẻ hèn này, nếu anh Tưởng cũng đến, chẳng phải càng tuyệt hơn sao!”
Tưởng Khâm không đồng ý cũng không nhận lời: “……hm?”
“Chính đó! Một nhân vật khí phách như anh Tưởng đây, em còn tìm ở đâu ra vị khách quý thế này chứ? Vậy đi, nếu như anh đến, sau này anh có việc gì cần, chỉ cần nói với em một câu, em sẽ dốc sức mình giúp đỡ!”
Câu nói này thật thú vị, Tưởng Khâm cười: “Xem cậu nói kìa…. Như thế làm sao tôi gánh vác được.”
Khuôn mặt kia của anh làm sao mà không gánh vác được chứ! Trên mặt anh viết rành rành năm chữ “không quan tâm đến cậu” to tướng kia kìa!
Mạnh Đông vòng vo một hồi lâu, đã đạt đến trình độ miệng mồm như tôm tép, nói mấy câu ngắn ngủi xong lập tức phát hiện ra Tưởng Khâm còn khó lấy lòng hơn Cận Viêm. Tuy rằng Cận Viêm lăn lộn trong xã hội đen, tính tình vừa táo bạo vừa hung ác, nhưng nếu thật sự muốn lấy lòng hắn, hắn vẫn sẽ cho người ta chút thể hiện. Còn Tưởng Khâm thì dù cho ai nấy đều muốn lấy lòng, anh vẫn im lặng như tờ, không muốn tiếp tục thêm.
Người càng giấu đi tiếng nói nét mặt, càng làm cho người khác phải bối rối. Bạn không biết phải lấy lòng điểm nào mới gãi đúng chỗ ngứa, cũng không biết phải lấy lòng đến thế nào mới xem như công đức viên mãn. Mạnh Đông ở trong giới đến ngày hôm nay, người sở hữu tính cách này chỉ thấy có hai người, một là người đang đứng ngay trước mắt, còn một là người đứng đầu công ty giải trí Quan Thị – Quan Phong.
Nghĩ vậy, trong lòng Mạnh Đông có chút hãi hùng. Vừa đúng lúc âm nhạc thay đổi, có một cậu thực tập sinh uống say đến nỗi muốn đứng lên bàn nhảy, cả phòng đều nhốn nháo hẳn lên. Mạnh Đông giả vờ cảm thấy rất thích thú, cũng phấn khởi quay qua xem.
Mấy vị khách kia cũng hùa theo, reo hò nhân viên đến tắt đèn lớn, tiếng cười nói reo hò vang vọng cả phòng. Cậu trai kia đã đứng lên bàn nhảy nhót thật, vòng eo uốn éo như một con rắn, trong tiếng nhạc không ngừng liếc mắt đưa tình với đám người đứng dưới, nụ hôn gió rơi xuống đâu thì nơi đó vỗ tay ầm ầm.
Mạnh Đông vừa xem náo nhiệt, vừa cảm thời nay lộ liễu quá, trước đây còn kiêng dè bảo vệ mặt mũi, chờ đến khi bar đóng cửa mới muốn làm gì thì làm, bây giờ cả bọn đều là minh tinh, giữa bàn tiệc lại dám thác loạn.
Hắn cứ nghĩ vậy, không phát hiện cậu người mẫu nọ cầm ly rượu, bỏ đám đông tiến về phía họ.
Trong phòng vui vẻ thác loạn đến mức hoang đàng, âm thanh cũng vô cùng huyên náo, ai ai cũng dồn sự chú ý lên cậu trai nhảy nhót trên bàn. Cận Viêm vẫn còn muốn ở bên Tưởng Khâm, nhưng bầu không khí vừa nóng lên thì hắn đã bị người khác kéo đi uống rượu, xung quanh người kín mít, chẳng có cách nào đến bên Tưởng Khâm được.
Bên cạnh Tưởng Khâm thì vắng vẻ hơn, những người quanh sô pha cũng không để ý đến anh.
Hiện tại có hai em gái cũng đứng lên bàn bắt đầu nhảy, một em đổ rượu lên người em còn lại, em còn lại phấn khích quá cởi cả tất ra. Mạnh Đông lắc đầu cười to, vừa định nói với Tưởng Khâm là bọn này điên thật rồi, bỗng nhiên nghe Tưởng Khâm quát đằng sau: “Cút ra!”
Mạnh Đông cả kinh nhảy dựng lên, quay lại thì thấy Tưởng Khâm đang tung cước, đá cậu người mẫu còn bám dính trên người mình xuống sàn!
Tiếng “bốp” vang rất lớn, gần cả nửa phòng đều nghe thấy, một nữ ca sĩ còn hoảng hốt hét lên.
“—— Sao vậy Tưởng Khâm? Mẹ nó tránh hết ra!” Cận Viêm bước đến: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cậu người mẫu choáng váng cả lên, mặt trắng bệch ngồi dưới đất, ngực áo mở hơn phân nửa, miệng nói không nên lời.
“Không có gì,” Tưởng Khâm rút khăn giấy ra, từ từ lau các ngón tay, “Cậu ta làm đổ rượu lên người em.”
Lúc này Mạnh Đông mới có phản ứng lại, bắt đầu quát tháo: “Làm sao mà bất cẩn như vậy! Còn không mau xin lỗi người ta đi! —– anh Tưởng đừng chấp nhặt với nó, nó say rồi, tự nhiên phát khùng….”
Cậu người mẫu cuối cùng cũng biết mình gây họa, đứng lên mà thấp thỏm lo âu: “Anh Tưởng em sai rồi, em không cố ý đâu, anh đừng để bụng….”
“Ừm, tôi không trách cậu.”
Tưởng Khâm nói câu này với vẻ mặt vô cùng dịu dàng, không chút tức giận nào. Anh lau khô ngón tay rồi, tiện tay vứt khăn giấy xuống đất, động tác cũng tao nhã vô cùng, giống như cú đá vừa rồi chỉ là ảo giác của Mạnh Đông.
“Tiểu Mạnh, đưa cậu ta ra ngoài cho tỉnh rượu đi.”
Anh nói rất nhã nhặn, nhưng lại làm Mạnh Đông ớn lạnh đến thấu xương, vội vã nháy mắt cho người lôi cậu người mẫu kia ra làm “tỉnh rượu”.
Trong phòng trừ tiếng nhạc ra thì tất cả mọi người đều im lặng, cho đến khi cậu người mẫu bị lôi ra ngoài, Cận Viêm mới dám thở ra, nở nụ cười không nóng không lạnh: “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Thật là, chỉ ngoài ý muốn thôi mà —— Xin lỗi Mạnh Đông, chúng ta tiếp tục đi.”
Mạnh Đông cũng nhanh chóng cười tươi phối hợp, ra hiệu cho mấy người bạn đưa các em thực tập sinh ra khuấy động không khí, đừng để tẻ nhạt.
Tuy nhiên cũng phải mất vài phút không khí trong phòng mới nóng trở lại. Mấy nghệ sĩ dũng cảm muốn đến lại gần, bây giờ cũng im lặng ngồi nghỉ ngơi, chỉ dám nhìn từ xa chứ không dám lại gần.
Cận Viêm hỏi nhỏ Tưởng Khâm: “Nó làm gì em thế?”
“Em không muốn uống ly rượu đó.”
Cận Viêm lập tức nổi nóng: “Vậy em muốn thế nào? Không muốn uống cũng đừng gây sự chứ, chồng em còn đứng ở đây mà….”
Tưởng Khâm nghe xong vừa cười vừa muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên chuông điện thoại vang lên, cầm máy lên nghe: “—–Alo, Quan Phong?”
“Tháng sau ba tỉnh kết hợp truy quét buôn lậu ngọc thạch ở Trung Quốc và Myanmar, bây giờ tin này vẫn chưa được công bố, nhưng sẽ nhanh có chuyển biến lớn. Cậu hỏi Cận Viêm xem đã tiêu hủy hàng hóa hết chưa, nếu chưa thì phải dọn sạch tất cả trong vòng 3 ngày.”
Tưởng Khâm cụp mắt xuống: “Anh nghe ai nói tin này?”
“Tỉnh chúng tôi đang chuẩn bị nhân lực để tập trung vào vụ này, tránh ra wc nghe điện thoại của tôi đi.” Quan Phong ngừng một lúc, lại nói: “Những tài khoản liên quan của Thời Tinh Giải Trí nhất định phải xóa hết, chạm trán lần này, chắc chắn sẽ đưa nhà họ Cận ra xử.”
Tưởng Khâm liếc nhìn sang Cận Viêm, sắc mặt Cận Viêm đã biến đổi rồi.
“Hãy cẩn thận người anh họ Phương Nguyên của cậu,” Quan Phong bình tĩnh nói: “Hắn đang điều tra vụ đấu súng ở thành phố S của hai người.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...