Tưởng Khâm nằm trên sô pha đến tận chiều hôm sau mới có thể miễn cưỡng đứng dậy xuống lầu.
Đầu gối anh sưng to, dường như không còn cảm giác, đã cứng ngắc còn không thể gập duỗi, chỉ có thể vịn tường chậm rãi đến thư phòng.
Ông Tưởng đang ngồi trên ghế gỗ lim, thấy anh hơi bất ngờ, lại lập tức thở dài: “Tội gì con phải xuống xuống dưới này! Cứ nằm nghỉ cho khỏe không được sao?”
Tưởng Khâm không nói gì mà định quỳ xuống, bà Tưởng từ ban công vào thấy vậy bèn cản lại: “Đừng động đậy đừng động đậy! Còn trẻ thì phải cẩn thận không lại mang tật.”
Bao năm qua Tưởng Khâm chưa từng được nghe mẹ nói như vậy với mình, đôi mắt lập tức đỏ lên. Ông Tưởng trông thấy xót xa vô cùng, mềm giọng nói: “Lớn vậy rồi mà còn không hiểu chuyện, lỡ như đầu gối có vấn đề thì biết làm sao? Nếu trước đây… làm gì có ngày hôm nay….” Nói xong cũng thấy bản thân mình khó chịu: “Đúng là của nợ mà.”
Nước mắt Tưởng Khâm đã nhạt nhòa rơi xuống, sau một lúc nghẹn ngào mới có thể gắng gượng phát ra âm thanh khàn khàn: “Vâng… là con bất hiếu… Bây giờ nói gì cũng đã muộn, cả đời con, thật sự xin lỗi ba mẹ….”
Suy cho cùng bà Tưởng cũng là phụ nữ, tâm tư yếu mềm không chống đỡ được, suýt nữa đã ôm đứa con hai mươi năm không gặp khóc rống. Ông Tưởng nhìn họ thở dài, được một lúc lại đứng lên đi pha trà, đưa cho đứa con và người bạn già mỗi người một cốc, miệng lầm bầm: “Không giống nhau! —–Không giống nhau!”
Tưởng Khâm khóc, thật sự là muốn đem hết nước mắt hai mươi năm qua tích tụ rơi xuống. Trước đây trong sách anh đọc có viết rằng một người vì thương tâm quá độ mà khóc đến mù hai mắt, nhưng không hiểu vì sao, đến hôm nay mới cảm nhận được khóc là có cảm giác gì, mọi thứ ngay trước mặt đều nhạt nhòa, mở to mắt ra cũng thấy cay cay.
Cuối cùng Lê Mông cũng chạy đến ôm hai mẹ con khóc cùng, đọ xem ai khóc to hơn ai. Đứa trẻ này càng khóc càng to, lại kéo kéo góc áo ông Tưởng nói: “Nội ơi nội đừng trách ba con nữa được không? Ba vẫn luôn nhớ đến ông bà, thường hay một mình lén cầm ảnh ông bà khóc đó.”
Ông Tưởng nhất thời xúc động, không hề phát hiện Tưởng Khâm đã xa nhà hai mươi mấy năm trời thì làm sao có ảnh cha mẹ, chỉ biết nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của Lê Mông mà đau lòng không nguôi.
Khóc lóc thảm thương đến giờ cơm chiều, Lê Mông vô cùng ngoan ngoãn cùng bà Tưởng ra ngoài nấu cơm. Chỉ còn hai cha con ngồi đối diện nhau ở thư phòng, bầu không khí đột nhiên căng thẳng.
Ông Tưởng uống trà cả buổi, bỗng tự nhiên mở miệng hỏi: “Mấy năm nay đang làm việc gì?”
“Làm nhân viên kế toán cho một công ty, lần này về đã xin nghỉ dài hạn, bảo là không biết chính xác khi nào về.” Vì khóc lớn mà giọng Tưởng Khâm khàn đi, thấp giọng nói: “Vốn nghĩ nếu không được vào nhà thì sẽ ở luôn ở thành phố S, tìm một công việc khác.”
“Nhân viên kế toán?” Ông Tưởng hừ một tiếng, “Kinh tế khó khăn lắm à?”
Thu nhập làm nhân viên kế toán đối với Tưởng Khâm mà nói thì cùng lắm chỉ đủ cho mình và Lê Mông mua đồ ăn vặt, đi xem cừu mà thôi. Thu nhập chính của anh là từ 12% cổ phần ở Thời Tinh Giải Trí cùng với lợi nhuận thu được từ đầu tư đồ cổ.
Nhưng nếu giải thích thì sẽ dính líu tới Cận Viêm, Tưởng Khâm sợ ba anh giận, nên chỉ nói mơ hồ: “Tạm được ạ.”
“Thật ra ba đã lường trước là con sống không đến nỗi, những thứ thuốc men và nhân sâm con gửi về đều là hàng quý hiếm.” Ông Tưởng ngừng một lúc, đang nói lại chuyển: “Nhưng như vậy cũng không đúng! Con là một thằng đàn ông, kiếm được biết bao tiền biết bao miếng ăn, không thể phụ thuộc vào người khác được! Con sống ngây ngô đến bây giờ, chỉ rơi vào hai chữ, hồ đồ!”
Tưởng Khâm không muốn cãi nhau với ba mình, chỉ gật đầu nói phải.
Ông Tưởng thấy anh nghe lời, cũng bình tĩnh lại: “Cũng may con không quên dạy dỗ thằng bé. Bất kể thân thế mẹ nó thế nào, con cũng nuôi dạy nó không tệ, rất có khí khái của nhà họ Tưởng.”
Tưởng Khâm kinh ngạc trong lòng, định hỏi sao lại nói đến mẹ đẻ của Lê Mông? Nhưng nghĩ lại, từ nhỏ Lê Mông bịa chuyện đã không hề chớp mắt, có khả năng đêm qua đã rù rì gì đó với ông bà rồi.
“Chuyện mẹ nó cũng qua rồi, con đừng để trong lòng. Thằng nhóc này cũng giống con ngày xưa rất có tương lai, đã lên cấp ba rồi à? Thành tích học tập thế nào không bàn đến, nhưng khả năng chơi cờ đúng là trời phú.” Ông tưởng suy tư một lúc, cũng không biết suy nghĩ điều gì, một lúc sau lại quở mắng dữ dằn: “Ngu ngốc! Sao lại không biết bồi dưỡng!”
Tưởng Khâm ngạc nhiên nói: “Bọn con… Con vẫn muốn nó thi đại học…..”
“Con không cần sửa lời, ba biết chắc chắn là chủ ý của thằng họ Cận kia! Nó xuất thân từ đâu, không dạy hư thằng nhỏ đã may rồi, con còn dám cho nó quyết định tương lai thằng nhỏ?” Ông Tưởng đập lên tay vịn, giận dữ nói: “Ngu ngốc, thật ngu ngốc!”
“Ba…..”
“Trước hai mươi tuổi mà không thành danh thủ quốc gia thì cả đời vô vọng! Lúc con còn nhỏ ba mẹ luôn muốn con học cờ, thế nhưng con thật sự không có khả năng trời phú nên mới đành bỏ. Bây giờ vất vả lắm mới sinh được thằng con giỏi giang thế này, con lại trì hoãn đến tận bây giờ! Con xem nó cũng lớn rồi!”
Thật ra ông Tưởng nói cũng quá bất công, từ lúc Tưởng Khâm còn nhỏ họ đã yêu cầu anh rất cao, cái gọi là không có khả năng trời phú chính là không thể đạt được tiêu chuẩn họ đưa ra trong vài ngày ngắn ngủn mà thôi.
Thực tế sau khi trưởng thành Tưởng Khâm tự học chơi cờ vây, còn có thể dạy Lê Mông đến trình độ “gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ” như bây giờ, có thể nói năng lực chơi cờ bây đã hơn hẳn người thường.
Thế nhưng không có cách nào phân bua với ông Tưởng được cả, ông lão gầm gừ trách mắng cả buổi, ra quyết định: “Từ nay về sau đứa trẻ này sẽ do ba dạy bảo, đừng đứa nào động vào. Nếu nó muốn đến trường thì cứ cho đi, nhưng chơi cờ phải được ưu tiên. Sau này con làm việc ở đây ba sẽ đưa nó đến học viện cờ vây thành phố S, viện trưởng ở đó là bạn ba đã quen lâu năm, muốn chiếu cố gì thì cũng là chuyện nhỏ.”
Tưởng Khâm không ngừng kêu khổ, trong lòng thầm mắng không biết thằng oắt này đã nói gì với ông bà mà một lúc lại mẹ đẻ một lúc lại chơi cờ? Mới có một ngày ngắn ngủi thế nào đã có thể làm lòng hai ông bà mềm ra như nước rồi!
Ông Tưởng thổn thức một lúc, không biết làm sao gạt bỏ tâm tư, ảm đạm nói: “Thằng nhóc này với con lúc nhỏ thật sự không khác nhau mấy, chỉ mong là không giống con sau này…. Ba thấy dáng dấp nó, mặt mày mặt mũi nó đúng là rất giống trong tấm ảnh chụp con lúc hơn mười tuổi, hôm qua mẹ con ôm nó khóc nửa đêm….”
Nói xong ông run rẩy mở ngăn kéo ra, lấy quyển album ảnh cũ ra, từ từ bật đèn lên, cảm xúc tựa hồ vô tận. Động tác lật tấm ảnh cũ của ông rất cẩn thận, Tưởng Khâm trông thấy chợt có cảm giác chua xót tràn lên yết hầu, như có một khối u trong cổ họng khiến anh không thể nói thành lời.
“Ông trời phù hộ họ Tưởng không tuyệt hậu, cho ba với mẹ con một niềm hy vọng. Dù cho sau này con có cùng thằng họ Cận kia chạy trốn, ít nhất ba mẹ còn có đứa cháu, đến lúc chết cũng không phải không có người nhặt xác….” Ông Tưởng nói xong cũng bắt đầu nghẹn ngào.
Tưởng Khâm vốn muốn nói thẳng thân thế của Lê Mông, dù sao chuyện này cũng không lừa mãi được, sau này nếu vỡ lở thì không thể cứu vãn. Nhưng nhìn thấy cha già khổ sở như vậy, chuyện muốn nói cũng không nói lên được.
“Con xem, con xem lại mình đi cái thằng vô lương tâm, lúc đó sao có thể nói là hiếu thuận với cha mẹ được? Làm sao có thể nhẫn tâm bỏ trốn với thằng họ Cận kia hơn mười năm trời! Đúng là ba với mẹ con đuổi con ra khỏi nhà, nhưng con cũng không về nhà thật sao? Ba mẹ nuôi con đến hai mươi tuổi, con không có lưu luyến gì sao?”
Ông Tưởng nâng tay lau mắt, đồng thời run rẩy đưa quyển album cho Tưởng Khâm, khiến anh thấy một góc đã bị ố vàng, nhưng rõ ràng ảnh chụp vẫn còn được giữ gìn cẩn thận. Tấm màng kia rõ ràng đã được vuốt đi vuốt lại nhiều lần, ánh đèn chiếu xuống mơ hồ, trong ảnh một nhà ba người tươi cười trong vầng sáng mông lung, y hệt như ký ức năm xưa.
Trong lòng Tưởng Khâm chật vật vô cùng, cố gắng kìm nén không biểu lộ, chỉ biết chăm chú nhìn xuống bức ảnh.
Ai ngờ ngay lúc ánh mắt chạm vào, đột nhiên như bị sét đánh ngơ ngẩn cả người.
Suy nghĩ duy nhất trong đầu anh là: Mới có một ngày ngắn ngủi, làm sao ba mẹ mình có thể có ảnh chụp với Lê Mông rồi?
Không, không đúng, đây là ảnh cũ…. Nhưng người trong ảnh sao lại là Lê Mông?
Một suy nghĩ hoang tưởng hiện lên trong đầu giống như quái vật đang nổi trên mặt nước, từ từ lộ diện hình dáng đáng sợ. Tưởng Khâm dường như không thể động đậy, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của mình trên tấm ảnh, như thấy được quái vật, cả cơ thể run rẩy không ngừng.
“Ba…” Anh gọi theo quán tính, “Không… Lê Mông nó…. Nó là con Cận Viêm mà….”
Ông Tưởng phát bực nói: “Mày bị sốt à? Là con của mày mới đúng! Vừa rồi còn định nói với mày ngày mai đưa Lê Mông đi đổi tên nữa! Rõ ràng là người nhà chúng ta, mang họ khác là có ý gì?!”
Tưởng Khâm lẩy bẩy đứng lên, nhưng đầu gối yếu ớt lại loạng choạng ngồi xuống.
Cuối cùng ông Tưởng cũng phát hiện có gì không đúng, hoảng sợ hỏi: “Con làm sao vậy? Còn có gì không đúng?”
“Bọn con đã từng xét nghiệm DNA,” Tưởng Khâm ngỡ ngàng nói: “Lê Mông và Cận Viêm có quan hệ huyết thống đến 99%, tuyệt đối không thể sai được.”
“Nói nhăng nói cuội! Thằng nhóc này giống con như đúc!”
“Nhưng mà….”
“Gì mà DNA, con có tự mình xét nghiệm không? Có tận mắt thấy ra kết quả không? Ba không tin cái gì mà DNA! Bây giờ làm giả có khó khăn gì! Hơn nữa thằng nhóc này giống con như vậy, đừng cho là ông già này không nhớ tên họ Cận kia ốm béo thế nào! Trừ khi tên đó đột biến gien, còn không mà sinh được một thằng con thế này, ông đây mang họ nhà nó!”
Trong lỗ tai Tưởng Khâm ong ong, nhớ lại quá trình xét nghiệm DNA năm đó, lại nhớ đến thái độ né tránh của Cận Viêm khi đặt tên cho Lê Mông, vô số sự việc hỗn loạn hiện lên chớp nhoáng, cuối dùng dừng lại ở hơn mười sáu năm trước, lúc họ ôm Lê Mông từ bệnh viện ra, anh buột miệng nói đùa là có thể bệnh viện nhầm rồi, Cận Viêm nhìn anh mỉm cười.
“Không đâu,” người đàn ông nọ thản nhiên nói, “Anh đã kiểm tra từ đầu đến cuối cặn kẽ rồi, tuyệt đối không có sai sót.”
Lê Mông ăn cơm tối xong, nũng nịu bà cả buổi rồi mới chịu tắm rửa lên giường ngủ.
Nửa đêm tỉnh giấc bỗng thấy trên đầu giường có người, nhóc trợn mắt lên nhìn, thì ra là Tưởng Khâm.
Lê Mông lập tức vươn đuôi ra ngoe ngẩy, hỏi: “Bây giờ mẹ muốn khóc sao? Con trai đáng yêu anh tuấn thông minh có thể cho mẹ một cái ôm miễn phí.”
Tưởng Khâm nhìn nhóc không nói không rằng, ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Cho đến khi Lê Mông thấy sợ, mới hắng giọng, hỏi: “Buổi sáng con nói gì với ông bà mà làm họ nhớ về quá khứ?”
“À, chuyện này dễ. Con nói với ông bà là mẹ với một phụ nữ họ Lê sinh ra con, cuối cùng người phụ nữ hư hỏng kia vứt bỏ mẹ đi theo người khác giàu hơn!”
Tưởng Khâm: “……………..”
“Một mình mẹ với con lẻ loi, vô cùng đáng thương, nêm sinh ra bóng đen tâm lý sợ hãi hết tất cả phụ nữ trong thiên hạ! Một mình cô đơn trải qua biết bao nhiêu năm là biết bao nhiêu năm a! Trong những năm tháng gió thảm mưa sầu ấy, chỉ có một mình Cận Viêm một lòng không đổi mà còn thêm nhiều chiếu cố, cuối cùng cũng đã từ từ lay động trái tim thương tổn của mẹ! Cuối cùng một nhà ba người chúng ta lại sống với nhau rất hạnh phúc đó!” Lê Mông đắc ý bật ngón cái: “Con mẹ thật giỏi quá đi! Vừa có thể giải vây cho mẹ vừa làm tăng thiện cảm cho Cận Viêm, hẳn là hai người nên tăng tiền tiêu vặt cho con lên gấp đôi mới đúng đó!”
Tưởng Khâm: “……………..”
Tâm trạng đau xót của Tưởng Khâm nháy mắt đã bặt vô âm tín, thầm nghĩ muốn đem thằng con này đánh cho một trận tơi bời.
“Khoan khoan, mẹ muốn làm gì?” Lê Mông vô cùng nhạy cảm, lập tức lui đến góc giường: “Sử dụng bạo lực với nhi đồng là không đúng nha Tưởng Khâm nha, mẹ cũng không được làm bậy đâu nha, gấp hai lần không được thì cộng thêm năm cũng được… Được rồi con biết cộng thêm năm cũng không được, vậy mua cừu cho con chắc không có vấn đề gì đâu! Con có thể nuôi ngoài ban công nha!”
“………. Đã nói bao nhiêu lần là không ở ban công được!” Chợt Tưởng Khâm thấy vớ vẩn vô cùng, mệt mỏi nói: “Lê Tiểu Mông ta thực sự phục con…..”
Lê Tiểu Mông nói thầm trong miệng: “Rõ ràng là ở ban công được.”
Tưởng Khâm quả thật không biết nói gì nữa, một lúc sau đứng dậy, nói: “Đi ngủ sớm đi, ngày mai ta mang con đến bệnh viện.”
“Đến bệnh viện làm gì?”
“Chính ngừa,” Tưởng Khâm nói mơ hồ, “Gần đây thành phố S có dịch cúm.”
Lê Mông vừa nghe thấy chích đã bủn rủn tay chân, nhưng lại nghe đến dịch cúm, ngập ngừng một lúc rồi tủi thân nói: “Được rồi…. chỉ có bọn ngốc mới không bị cúm, xác suất chúng ta bị cúm cao vô cùng… Ôi thật ngưỡng mộ Cận Viêm, từ xưa đến giờ không hề vướng phải bệnh hiểm này.”
Sau khi Tưởng Khâm ra ngoài, Lê Mông đóng cửa tắt đèn, lấy gối đầu đập bùm bụp, nằm trong bóng tối trợn tròn mắt đến sáng, chợt mặt ủ mày chau nói: “Tiểu gia mất ngủ———–! Huhuhu…………..”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...