Vương Hưng Cường khinh thường hừ một tiếng, anh ta vỗ ngực trả lời: "Chỉ là đồ đệ của Mộc Anh Xuyên Lẫm mà thôi, cũng chẳng phải là Mộc Anh Xuyên Lẫm, không quá ba chiêu tôi đã có giết cô ta trong vòng một giây."
Anh ta đã từng đạt được quán quân toàn quốc, đây cũng là nguyên nhân mà anh ta được Phó Âm thuê làm vệ sĩ với giá cao.
Sau khi có được lời cam đoan của anh ta, Phó Âm mới nhẹ nhàng thở phào.
Cô ta dơ ống nhòm lên, tiếp tục quan sát tình huống ở trong phòng.
Mấy người đàn ông giãy giụa ở trên mặt đất, lại bị Sanh Ca chế ngự.
Một tên bắt cóc ở bên cạnh cầm dao lên định đánh lén, nhưng lại bị Sanh Ca nhanh nhẹn bắt được cổ tay, cô làm một cú ném qua vai quật ngã anh ta.
Cô đè hai tay của anh ta bắt chéo ra sau lưng, rồi lại đá một cước vào đầu gối anh ta.
"Định đánh lén tao à? Có luyện thêm mấy năm nữa thì mày cũng chưa đủ tư cách đâu."
Lực trên tay cô lại nặng thêm một chút, tên bắt cóc kia đau tới mức nhe răng nhếch miệng, không ngừng xin cô tha cho.
Phó Âm nhìn ở phía xa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Một lũ phế vật căn bản không phải là đối thủ của cô ta! Vương Hưng Cường, anh lên đi! Nếu hôm nay anh không trị được cô ta thì tôi sẽ sa thải anh!"
"Vâng, cô chủ."
Vương Hưng Cường vén tay áo lên, vừa định xông vào trong nhà gỗ thì điện thoại đã rung lên.
Anh ta nhanh chóng nhìn lướt qua màn hình, sắc mặt lập tức biến đổi, căng thẳng nói: "Cô chủ, người dò đường nói có hai nhóm người đã đến chân núi, nghi ngờ là tổng giám đốc Lộc của Angle và tổng giám đốc của Lục thị, hay là chúng ta đi trước đi."
"Không được! Giờ đi như vậy thì lần này chẳng phải là đi một chuyến phí công à? Tôi phải nhìn thấy con tiện nhân đó quỳ dưới chân tôi cầu xin tha thứ." Phó Âm không cam lòng, nói từ chối anh ta một hơi.
Vương Hưng Cường hận không thể khiêng cô ta đi, nhưng lại bị thân phận hạn chế không thể không nói lý với cô ta: "Cô chủ nghĩ xem, ở thành phố Phương này, hai người này đều là người không thể chọc vào! Lỡ như bọn họ đuổi đến nơi, phát hiện ra chúng ta, vậy cho dù là có mười cái miệng thì cũng không nói được! Cô chủ, nếu không đi thì sẽ không kịp nữa đâu!"
Vừa nghĩ đến bộ dang che chở đủ kiểu của Lộc Hoa đối với Sanh Ca, cô ta đã rất phẫn nộ, hận không thể chém Sanh Ca thành trăm mảnh mới hả giận.
Nhưng tình huống bây giờ không cho phép cô ta chần chừ nữa, Phó Âm căm thù trừng hai mắt nhìn căn nhà gỗ, không cam tâm tình nguyện xuống núi từ một con đường khác.
Trong nhà gỗ.
Sanh Ca lại đánh nhau với bọn bắt cóc một trận, cô không đánh ngất bọn họ một lần mà chuyện đợi bọn họ tấn công.
Qua thêm hai đợt, vài tên đàn ông trai tráng nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại, kêu lên từng trận kêu rên.
Sanh Ca phủi bụi trên tay, cô dựa vào cạnh cửa lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Thả người đi, nếu không thì kết cục của bọn mày sẽ còn thảm hại hơn bây giờ gấp trăm lần.
Nên làm thế nào, khuyên mấy người nghĩ cho rõ đi."
Tên đại ca của bọn bắt cóc thở hổn hển.
Nếu thật sự thả người, anh ta cũng chỉ còn đường chết, còn không bằng đánh cược một lần!
Anh ta căng da đầu đáp lại ánh mắt sắc bén của cô, nhặt con dao găm rơi trên mặt đất lên đặt ở cổ của Chu Tiểu Tinh đang hôn mê.
"Cô gái xinh đẹp, mày cũng phải hiểu rõ! Người trong tay tao, có tin tao sẽ tiễn cô ta lên đường trước không?"
"Nếu mày dám, tao sẽ khiến mày phải trả giá đau khổ gấp trăm nghìn lần."
Đáy mắt Sanh Ca hiện lên sự sắc bén, khí thế quang người lạnh thấy xương.
Bọn bắt cóc biết thân thủ của cô rất tốt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, cơ thể sợ hãi lùi về phía sau, nhưng con dao đang đặt trên cổ của Chu Tiểu Tinh vẫn không buông ra.
Dù sao thì đây cũng là ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của anh ta, nếu bây giờ buông tay thì không khác gì chủ động bỏ đi cơ hội sống.
Chu Tiểu Tinh đang hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn nhíu chặt mày vô cùng đau đớn.
Sanh Ca lo bọn bắt cóc có phản ứng quá khích, làm ra việc gây hại Chu Tiểu Tinh nên cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn bắt cóc giả vờ bình tĩnh giằng co với cô.
Vào lúc hai bên đang giằng co.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, giọng nói càng lúc càng lớn, giống như có người đang tranh cãi vậy.
Sênh Ca nhíu mày, lạnh lùng lườm bọn bắt cóc một cái rồi đi ra ngoài cửa thăm dò tình hình.
Tiếng tranh cãi càng lúc càng gần, cô nhìn về nơi âm tranh truyền đến, đột nhiên nhận ra hai bóng dáng quen thuộc.
"Sao anh lại ở đây?" Khuôn mặt của Lộc Hoa lạnh lùng, nhìn Phong Ngự Niên với vẻ vô cùng khó chịu, anh ấy không vui hỏi.
Phong Ngự Niên hoàn toàn không muốn nói nhiều với anh ấy, anh không kiên nhẫn nói: "Tôi đi đâu còn phải báo cáo với tổng giám đốc Lục à? Hay là tổng giám đốc Lục có sở thích đặc biệt, thích theo dõi hành trình của người khác vậy?"
Thấy mùi thuốc súng giữa hai người càng ngày càng nồng, giống như là giây tiếp theo sẽ đánh nhau vậy, vẻ mặt của Sanh Ca vô cùng bất đắc dĩ, đi đến giữa hai người khuyên ngăn.
"Sao hai người lại đến đây vậy?"
"Cô nhóc thối tha, không khiến người khác bớt lo tí nào." Lộc Hoa sờ chóp mũi cô: "Còn không phải là bà Trương nói với anh rằng em muốn ra ngoài đánh nhau à, anh mới theo đến đây.
Sao rồi hả? Có cần anh giúp gì không?"
"Đã xong rồi.
Chỉ là năm tên đàn ông mà thôi, sao có thể là đối thủ của em được chứ?" Sanh Ca cười nhạt nói.
Phong Ngự Niên nghe thấy câu này của cô, cho dù biết rõ cô biết võ, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khiếp sợ.
Lấy một địch năm.
Việc này hoàn toàn không phải là việc một cô gái bình thường có thể làm được.
Sự nghi ngờ trong lòng anh lại nhiều hơn một chút, càng hiếu kỳ đối với thân phận của cô hơn.
Anh càng tin rằng thân phận của cô tuyệt đối không phải chỉ là cô nhi bình thường được viện mồ côi nuôi dưỡng như vậy, trong đó chắc chắn đã có gì đó thay đổi.
Lúc anh nhìn về phía cô, đôi mắt đen láy lại có thêm một chút nghiên cứu, tìm tòi.
Ngược lại thì Lộc Hoa vẫn bình tĩnh, dường như đã sớm đoán được kết cục như vậy rồi, lần này cũng không có gì kỳ lạ.
Sanh Ca chân trước vừa đi vào ngôi nhà gỗ thì Lộc Hoa và Phong Ngự Niên đã mang theo vệ sĩ riêng của mình vào theo.
Tên đại ca của bọn bắt cóc vừa mới ổn được chút, đang ngồi trên mặt đất thở hổn hển, thả lỏng còn chưa được mấy phút thì lại bị thế trận này dọa đến vỡ mật.
"Dám chọc vào người của Lộc Hoa tôi, gan anh lớn quá nhỉ." Lộc Hoa giận dữ nhìn bọn bắt cóc: "Hôm nay tôi phải dạy dỗ mấy người cho thật tốt, cho mấy người biết cái gì gọi là đừng tùy tiện động vào người mà mấy người không động vào nổi."
Phong Ngự Niên bị câu "Người của Lộc Hoa tôi" làm cho không vui, anh vẫy tay một cái, vài vệ sĩ lập tức đè mấy tên mặc quần áo đen đang giãy dụa đó xuống.
"Muốn động vào người của Phong Ngự Niên tôi, mấy người còn chưa đủ tư cách đâu."
Tên đại ca của bọn cướp nghe hai người tự giới thiệu xong thì run rẩy quỳ xuống đất, không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ.
"Hai vị tổng giám đốc, tôi chỉ cầm tiền làm việc chứ không phải nhằm vào cô gái xinh đẹp này, là tôi không biết tốt xấu, mong hai vị giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi một mạng."
Anh ta nằm mơ cũng không nghĩ đến đằng sau lại có Lộc Hoa và Phong Ngự Niên! Anh ta lăn lộn trong giới đã lâu, ít nhiều cũng nghe qua thủ đoạn đối phó với người khác của hai người này, trong lòng cực kì hối hận.
Ba người vẫn cứ lạnh lùng nhìn anh ta, không nói một lời.
Sanh Ca đi đến trước mặt anh ta, mang theo một khí thế áp bách:"Ai sai mày bắt cóc cô ấy hả?”
"Đúng vậy, là một cô gái tìm tôi, cô ta sai tôi bắt cóc Chu Tiểu Tinh này, sau đó gửi tin nhắn cho cô đến đây, rồi....!Cô ta nói sau khi việc thành sẽ đưa cho tôi một trăm vạn.
Tôi thấy nhiều tiền như vậy, cô lại là một cô gái nên tôi đã nhận.
Cô hãy tin tôi, tôi tuyệt đối không có ý muốn hại cô đâu!"
Nếu như anh ta sớm biết đằng sau cô có nhiều ông lớn chống lưng như vậy, có cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám!
"Cô gái kia là ai?" Sanh Ca tiếp tục hỏi.
"Lão đại! Nữ vương đại nhân à! Tôi thật sự không biết rõ thân phận của cô ta! Làm nghề này đều là cho tiền thì sẽ làm việc, đâu có quản nhiều như vậy!"
Trong lòng bọn bắt cóc vô cùng sợ hãi, tiếng dầu đầu càng lúc càng lớn, trên trán chảy ra vết máu loang lổ.
Sanh Ca hơi ngồi xổm xuống, khí thế càng mạnh mẽ hơn: "Vậy cái tay nào của mày đã đánh cô ấy, chân nào đã đạp cô ấy?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...