Phong Ngự Niên sải chân dài bước vào phòng khách, đi thẳng đến đỡ Mộ Chỉ Ninh lên.
Sau đó, ánh mắt anh trầm xuống, thất vọng nhìn về phía Sanh Ca: “Vốn nghĩ sau khi ly hôn cô sẽ cư xử khác, không ngờ vẫn dùng thủ đoạn đê tiện như vậy, thật khiến tôi buồn nôn.
Ban đâu tôi định sẽ để cô đứng tên căn biệt thự này, xem ra cũng không cần thiết nữa rồi.”
“Ngự Niên, anh đừng trách Sanh Ca, là em khiến cô ấy tức giận, nên cô ấy mới lỡ tay đẩy em.
Đều là lỗi của em, anh mắng em đi.”
Mộ Chỉ Ninh yếu đuối dựa vào lòng anh, vẻ mặt tự trách, tiếng khóc nức nở vừa uất ức, vừa đáng thương.
Lúc liếc về phía Sanh Ca, trong ánh mắt cô ta lại chứa sự đắc ý thắng lợi.
Vẻ mặt Phong Ngự Niên lạnh lùng, nói với Sanh Ca bằng giọng điệu mang theo ý ra lệnh: “Ngay bây giờ, lập tức nói xin lỗi Chỉ Ninh.”
Chậc, muốn cô xin lỗi?
Cô có chút tức giận.
Sanh Ca đánh giá tới lui cái đôi ân ái này, cười đến mí mắt cong cong, dịu dàng tiến lên kéo Mộ Chỉ Ninh trong lòng Phong Ngự Niên.
Những tưởng cô sẽ tức giận, sẽ tranh cãi, nhưng không ngờ trên mặt cô vẫn đang nở nụ cười?
Mộ Chỉ Ninh nghi ngờ, nhìn không hiểu rốt cuộc Sanh Ca đang muốn làm gì, nhất thời cũng quên luôn phản kháng, mặc cho Sanh Ca kéo đến phía trước.
Chát.
“Á!”
Có một tiếng thét còn thảm thiết hơn vừa rồi gấp trăm lần vang lên.
Mộ Chỉ Ninh bụm mặt, ngã mạnh xuống đất.
Cái tát này Sanh Ca gần như là đã dùng hết sức, đánh đến nỗi lòng bàn tay cô cũng có chút tê rần.
Có thể thấy là Mộ Chỉ Ninh ăn cái tát này thật sự là rất đau.
Trên mặt Sanh Ca vẫn chan chứa ý cười, vô cùng bình tĩnh, hoàn toàn không giống như kẻ đầu têu đã đánh người.
Cô nhìn xuống Mộ Chỉ Ninh dưới đất, giọng nói điềm đạm: “Nếu cô đã nói tôi bắt nạt cô, vậy nếu như tôi không thật sự tát cô một cái, thì sao giúp cô chứng thực hành động ác ý của tôi được?”
Mộ Chỉ Ninh ngấn lệ, yếu đuối ngồi trên đất, nhỏ giọng khóc nấc.
Phong Ngự Niên hoàn toàn không ngờ Sanh Ca dám ra tay trước mặt anh, cũng quên mất không lập tức kéo Mộ Chỉ Ninh lên.
Anh ta u ám mặt mày, trừng mắt uy hiếp Sanh Ca: “Đã không xin lỗi, còn ra tay ác hơn! Cô đang thăm dò điểm chịu đựng của tôi à?!”
“Anh nghĩ nhiều rồi, anh Phong.”
Sanh Ca liên tục xua tay, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
“Dù sao chúng ta cùng đã từng là vợ chồng.
Trước khi đi, tôi lại tặng anh một món quà lớn vậy!”
Cô vừa nói, vừa lấy ra một xấp giấy in dày dày từ trong túi, vứt đến trước mặt Phong Ngự Niên.
Những trang giấy trắng bay đầy trời.
Phong Ngự Niên tiện tay cầm lấy một tờ.
Nhìn thấy bên trên là một đoạn nhật ký tin nhắn, đều là một số lời trào phúng, sỉ nhục, giọng điệu hết sức hung hăng, anh ta đọc nhẩm dãy số đề tên của người gửi một lần, lập tức kinh ngạc.
Lật qua mặt sau, là một phần chứng cứ về việc tối qua anh ta bị bỏ thuốc, tất cả đều đã đưa ra bằng chứng xác thực, đều chỉ về phía một người, Mộ Chỉ Ninh.
Phong ngự Niên nhăn chặt mày, nhìn về phía Mộ Chỉ Ninh trên mặt đất bằng ánh mắt khiến người sợ hãi.
Mộ Chỉ Ninh vừa lúc xem xong nội dung trên giấy, sắc mặt trắng bệch.
Chuyện thuốc quả thật là do cô ta đã cho người bỏ vào trong rượu của Phong Ngự Niên, còn điện thoại cho Phong Ngự Niên, bảo anh ta đến khách sạn tìm cô ta.
Nhưng không ngờ lại bị tài xế chở nhầm về biệt thự, lại làm cho Sanh Ca được lợi!
Cô ta tức muốn chết.
Vốn chỉ muốn gửi tin nhắn đâm thêm vài nhát dao vào lòng Sanh Ca.
Ai ngờ lúc này Sanh Ca lại dám chính diện cương với cô ta!
Ngự Niên sẽ đối xử với cô ta thế nào đây…
Không đợi cô ta biện bạch, Sanh Ca nhấc hành lý đã đóng gói xong lên, trước khi rời đi, cô nhìn về phía người đàn ông mà lúc trước cô đã từng yêu sâu đậm một lần cuối cùng.
“Phong Ngự Niên, anh nhớ cho kỹ, người bị vứt bỏ khi ly hôn không phải là tôi, mà là anh! Là tôi không cần anh nữa, là nhà họ Phong của anh không xứng với tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...