Cảm giác của Trần Mộc đối với Kỳ Uyên phải nói là hết sức phức tạp. Trải qua một ngày một đêm ở chung, cô phát hiện, người đàn ông trước mắt thực sự có quá nhiều gương mặt. Vốn tưởng rằng anh ta là một hung thủ giết người, nhưng thực ra lại là cao thủ của một trò chơi trực tuyến. Vốn tưởng rằng anh là một người hiền lành dịu dàng, nhưng thực tế lại chính là một kẻ có thể mưu triều soán vị.
Cô chỉ mới sống qua hai mươi năm, vẫn chỉ là một người trẻ tuổi không có nhiều kinh nghiệm sống. Trong khi đó, Kỳ Uyên thực sự là trùm cuối của trò chơi. Thực lực của hai người nếu đem so sánh với nhau thì khác nhau một trời một vực, một khi đối đầu, thì cô chỉ có nước bị chết không toàn thây.
Nhận ra được điểm này, trong lòng Trần Mộc rất ấm ức. Ngay từ lúc đầu hệ thống đã sắp xếp cho cô một nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, nếu dựa theo tiến độ này, khả năng cô có thể thành công để tiến vào thế giới song song là cực kỳ nhỏ.
Kỳ Uyên nào có đôi mắt có thể nhìn thấu tất cả, dĩ nhiên là không thể nào nhìn được nội tâm cô đang rối rắm. Những gì mà mắt anh thấy chỉ có là mấy cái chỗ rách trên quần jean làm lộ ra cái đùi trắng nõn đẹp đẽ. Chỉ cần nhìn một cái, anh liền có thể biết được cặp chân kia có bao nhiêu mềm mại mượt mà.
Quả thực chính là câu dẫn một cách trần trụi!
Trần Mộc bị ánh mắt của anh nhìn làm cho cô cảm thấy không tự nhiên, đôi tay che lại mấy chỗ rách trên đùi, nói: “Đợi tí nữa em đi tìm kim chỉ may lại những chỗ rách này.”
Kỳ Uyên nhướng mày, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc lên tiếng: “Muốn gì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo Tam quốc, vợ của Kỳ Uyên tôi mà còn cần phải vá lại quần để mặc hay sao?”
Trần Mộc: ….
Cô cũng đâu có muốn như vậy chứ! Tên đàn ông này rốt cuộc lại xuyên tạc ý tứ của cô thành cái gì rồi?!!!
Mắt thấy hai người bắt đầu ông nói gà bà nói vịt, dì Phương bưng một chén cháo tổ yến đi tới: “Phu nhân, một tiếng nữa mới đến giờ cơm trưa, trước mắt cô ăn trước chén cháo lót dạ đi.”
Trần Mộc vội vàng tiếp nhận chén cháo, trong lòng cảm kích dì Phương đã đến giải vây đúng lúc.
Kỳ Uyên cũng không tiếp tục nói đến cái đề tài này, mà quay lại hỏi dì Phương: “Trong nhà có bao nhiêu người làm là nam?”
Dì Phương là quản gia, đối với những chuyện xảy ra trong nhà đều nắm rõ như lòng bàn tay, lập tức liền trả lời: “Có ba người, một người làm vườn, một người khuân vác, người còn lại là tài xế.”
Ngón tay thon dài của Kỳ Uyên đặt ở tay vịn sô pha mà gõ gõ, nói: “Cố gắng đổi hết thành nữ.”
Dì Phương gật đầu ừ một tiếng, lại hỏi: “Việc này có cần gấp không? Nếu gấp, chiều nay dì liền bắt đầu tuyển người.”
Kỳ Uyên nhìn một bên người của Trần Mộc, sau đó quay qua dì Phương nói: “Cô ấy cả ngày toàn mặc những loại quần áo như vậy, trong nhà có đàn ông khác không thích hợp, dì làm nhanh đi.”
Trần Mộc vẫn ở một bên nghe, thiếu chút nữa ngã từ trên sô pha xuống. Có cần phải khoa trương như vậy không hả??? Cô chỉ là mặc có cái quần jean rách vài lỗ thôi mà? Liền nghiêm trọng đến mức muốn đuổi việc hết những người làm là nam trong nhà??
Phát hiện bộ dáng không phục của cô, Kỳ Uyên nói: “Trừng mắt cái gì, ăn cháo đi.”
Trần Mộc nghiến răng nghiến lợi nói: “Đợi tí nữa ăn cơm xong, em muốn ra ngoài một chuyến.”
Kỳ Uyên giương mắt nhìn cô, hỏi: “Ra ngoài làm gì?”
“Mua quần áo.” Cô là muốn đi mua loại quần áo bọc kín mít từ đầu tới chân, tốt nhất là quấn kỹ như là xác ướp, để xem anh có còn nói là cô câu dẫn nữa hay không.
Sau khi nghe xong câu trả lời, Kỳ Uyên nhướng mày, tỏ ra biểu tình quả nhiên là như thế, nói: “Muốn đi dạo phố cứ nói thẳng, không cần phải ăn mặc như vậy để câu dẫn tôi.”
Trần Mộc: ….
Tuy rằng bó tay trước những gì anh nói, cô cũng chẳng lên tiếng, nhưng ít ra trong lòng Trần Mộc vẫn thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi khi bước xuống lầu, bộ dáng lạnh lùng ngang ngạnh của Kỳ Uyên cực kỳ dọa người. Cho đến lúc này, đường cong trên khuôn mặt mới mềm xuống, khóe miệng cũng có nét cười.
Trần Mộc nghĩ: Bó tay thì bó tay, dù gì cũng đỡ hơn là nhìn thấy gương mặt giận dữ của anh ta!
Lúc hai người ăn cơm trưa, trên bàn ra la liệt các món hải sản, sắc hương vị đều có đủ. Chỉ nhìn thôi cũng làm cho nước miếng của Trần Mộc chảy dài, nhưng mà đối với cô việc xử lý cái đống vỏ tôm cua gì đó thật sự không phải là sở trường, vì thế lặng lẽ nhịn đau từ bỏ.
Chút tâm tư này của cô đã bị Kỳ Uyên ngồi bên cạnh nhìn ra được rõ ràng, chỉ thấy được động tác của anh thuần thục mà bẻ càng cua, sau đó lấy thịt cua bỏ vào một cái chén nhỏ, hỏi cô: “Muốn ăn không?”
Mắt Trần Mộc trông mong nhìn hơn nửa ngày, nghe anh hỏi như vậy, liền vội vàng gật đầu: “Muốn!”
Kỳ Uyên lại tiếp tục lột vỏ mấy con tôm to, mới nói: “Như vậy phải xem biểu hiện của em rồi.”
Trần Mộc: ….
Cô nào biết mình phải thể hiện như thế nào? Lấy lòng anh ra? Một tiếng gọi là anh đã đủ chưa?
Nhìn trong chén là tôm cua tươi mới ngon miệng, Trần Mộc nuốt nước miếng một cái, ra một quyết định to lớn. Vì thế nghiêng cả người về phía anh, sau đó chu miệng ra dùng sức mà “Chụt” một cái trên má anh.
Ngay sau đó Hai Hào lại giống quỷ mà gào lên: “Vì ăn, cô thực sự là không từ thủ đoạn!”
Trần Mộc: Ha ha!
Kỳ Uyên bỗng nhiên bị cô hôn một cái, cũng ngoài ý muốn. Động tác trên tay ngừng lại, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Nghiêng mặt thật sâu mà liếc cô một cái, sau đó mới đưa chén thịt tôm cua qua mặt cô, nói: “Ăn đi.”
Dì Phương vẫn đang bưng đồ ăn lên, nhìn thấy tình cảnh này, trên khuôn mặt nghiêm túc cũng treo nụ cười: “Phần đó là chính là lột sẵn cho phu nhân.”
Kỳ Uyên không mở miệng, xem như thừa nhận. Còn cái người chủ động hôn người ta, sau khi náo loạn qua đi, hai mặt liền đỏ hồng, lần này cảm giác chính là thực sự là mệt mỏi quá độ.
Lúc sau Kỳ Uyên lại lột thêm một con cua nữa, đều là trực tiếp bỏ vào chén cô. Trần Mộc không hề khách khí, dù sau mặt mũi cũng mất hết rồi, vậy thì dùng miệng để lấy lại vốn thôi.
Trong lúc ăn cơm, điện thoại Kỳ Uyên vang lên. Anh liếc nhìn điện thoại một cái, điều chỉnh lại giọng nói, là Quách Tử gọi đến, hiếm hoi mà dùng giọng nói nghiêm túc như một nhân viên văn phòng nói: “Lão đại, buổi chiều anh có thời gian rảnh ghé qua công ty không? Có một vài người đại diện nước ngoài muốn gặp anh.”
Động tác trên tay Kỳ Uyên không ngừng lại, chờ Quách Tử nói xong, mới chậm rì rì trả lời: “Không rảnh, chị dâu chú náo loạn muốn đi dạo phố.”
Trần Mộc: ….
Vừa rồi cô chỉ là nói qua một chút về ý muốn đi mua quần áo, náo loạn chỗ nào? Rốt cuộc con mắt nào của anh ta nhìn ra là cô náo loạn??
Chỉ nghe hai tiếng cười gượng của Quách Tử: “Vâng vâng, bồi chị dâu đi dạo phố xác thực là quan trọng. Em chúc hai người dạo phố vui vẻ, những người đại diện đó em với Đại Mao sẽ cùng ứng phó.”
Kỳ Uyên tổng kết: “Phụ nữ á không thể quá chiều chuộng được.”
Trần Mộc: …
Quách Tử: ….
Không thể quá chiều chuộng nhưng mà so với đi tới công ty gặp đại diện, anh lại chọn đi dạo phố nha!!!
Quách Tử gian nan cười nói: “Hai người đang trong thời kỳ tân hôn, chiều chuộng một chút cũng đúng thôi.”
Kỳ Uyên lúc này mới vừa lòng mà ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Nhìn động tác thuần thục lột vỏ tôm của anh, Trần Mộc chỉ nghĩ được một câu: Ngoài miệng nói không chiều chuộng, nhưng mà động tác rất thuần thục! Anh là một tên đàn ông khẩu thị tâm phi!
Sau khi ăn uống no nê, Kỳ Uyên đưa Trần Mộc thẳng đến Trung tâm Thương mại lớn nhất của Thành phố để dạo phố. Thoạt nhìn thì hứng thú đi dạo phố của anh còn cao hơn rất nhiều so với cô.
Sau khi nhìn đến tủ quần áo lố lăng của nguyên chủ xong, Trần Mộc liền nghĩ đến việc bớt chút thời gian đi mua một ít quần áo bình thường. Nhưng trong kế hoạch ban đầu của cô chính là tự mình đi mua, chưa từng nghĩ đến việc Kỳ Uyên sẽ đi cùng cô. Không nghĩ đến người đàn ông này đối với chuyện đi dạo phố, lại có thể tích cực, chủ động như vậy, hơn nữa lại giống như vô cùng quen thuộc.
Sau khi đỗ xe ở bãi đỗ xe xong, Kỳ Uyên nắm tay cô, quen cửa quen nẻo đi đến tầng cao nhất, nơi đó có hàng loạt cửa hàng chuyên doanh những nhãn hiệu thời trang quốc tế.
Tới nơi này rồi, Kỳ lão đại phán một câu “Tự mình chọn”, sau đó lại ngồi thoải mái xuống sô pha đặt một bên chờ đợi như một người qua đường. Nhân viên cửa hàng rất có mắt nhìn liền nhanh chóng chạy đi bưng trà rót nước, rồi lại đưa ra cho anh vài quyển tạp chí thời trang mới nhất.
Trần Mộc nhìn qua kiểu dáng quần áo trong những cửa tiệm này ngay lập tức cảm thấy vừa lòng. Kỳ thật là sau khi nhìn qua những bộ quần áo kỳ dị làm đau mắt người nhìn, thì chỉ cần nhìn được những loại quần áo bình thường thôi, cô cũng cảm thấy thực sự là rất hoàn hảo.
Nhân viên bán hàng dựa vào dáng người của Trần Mộc, rất cẩn thận giới thiệu cho cô một vài món, vừa có váy vừa có quần. Sau khi Trần Mộc xem qua không xác định được là muốn mua cái nào.
“Cô có thể mặc thử, sau đó nhờ ngài ấy nhìn xem cái nào đẹp hơn.” Nhân viên bán hàng đưa ra đề nghị.
Trần Mộc ngẫm lại thấy cũng hợp lý, nhanh chóng cầm vài món quần áo đi vào phòng thử.
Một bên Kỳ Uyên lật lật xem tạp chí, sau đó chỉ vào mấy kiểu dáng cho cửa hàng trưởng nói, “Lấy mấy mẫu này xem, size M là được.”
Mắt của cửa hàng trưởng liền sáng quắc lên, biết ngay là một khách hàng sộp mà, vội vàng cẩn thận ghi nhớ: “Có cần phải để cho phu nhân ngài thử qua không?”
Kỳ Uyên nói: “Không cần, mấy mẫu này rất hợp với cô ấy.”
Cửa hàng trưởng vội vàng phấn khởi đi đóng gói quần áo.
Bên kia Trần Mộc vừa mới thử cái váy đầu tiên bước ra, đứng trước gương soi soi, cảm thấy hiệu quả không tồi. Chất liệu của váy mềm mại thoải mái, hơi ôm sát người, làm tôn lên thân hình hấp dẫn lả lướt của cô, vì thế đi đến chỗ Kỳ Uyên dạo qua một vòng, “Cũng không tệ lắm đúng không?”
Kỳ Uyên nhìn cô từ đầu tới chân kỹ càng một lượt, nhíu mày nói: “Quá bó sát, không được.”
Trần Mộc: ….
Sau đó cô đổi một bộ khác.
Kỳ Uyên vẫn nhíu mày, “Quá ngắn, không được.”
Trần Mộc không thể tin được, lại đổi một bộ khác.
Mày Kỳ Uyên nhăn như muốn thắt cả lại, “Mỏng như vậy, em muốn câu dẫn ai?”
Trần Mộc dứt khoát chọn một cái quần dài, mặc vào cảm thấy rất giỏi giang, giống như quản lý nữ cấp cao, kết quả anh ta vẫn khăng khăng nói không được, “Cổ áo quá thấp, không được.”
Trần Mộc: ….
Cái này là áo blazer, cổ áo không thấp thì còn gọi gì là tây trang? Huống gì bên trong cô còn mặc áo lót dày mà!
Sau một hồi mệt mỏi, Trần Mộc không muốn làm gì nữa, tùy tiện chỉ vào hai bộ váy kiểu dáng quy củ nói: “Không thử nữa, tôi lấy hai bộ này.”
Nhìn thấy bộ dáng tức hộc máu của cô, Kỳ Uyên nhịn không được mà cong khóe miệng, nhìn cửa hàng trưởng nói: “Đóng gói hết những bộ cô ấy vừa thử, tính tiền.”
Trần Mộc: ….
Hóa ra vừa rồi chính là trêu cô nha!
Trong cửa hàng có dịch vụ giao hàng, cho nên sau khi thanh toán, Kỳ Uyên tiếp tục kéo Trần Mộc đi đến cửa hàng kế tiếp.
Từ sau khi xuống xe, chỉ cần là đi đường, Kỳ Uyên liền sẽ nắm tay cô, cho đến lúc này cũng trở thành thói quen của Trần Mộc. Vừa đi ra khỏi cửa hàng quần áo, cô thậm chí còn theo bản năng mà chủ động kéo tay Kỳ Uyên, “Còn dạo chỗ nào nữa?”
Kỳ Uyên bất động thanh sắc mà nhìn tay Trần Mộc, sau đó hơi hơi tách những ngón tay mình ra, làm cho mười ngón tay của hai người đan vào nhau, trả lời: “Mua những phụ kiện như túi xách, giày, trang sức để mặc với những quần áo đã mua.”
Trần Mộc nhướng mày, “Thật là một công trình rất to nha.”
Kỳ Uyên hừ nhẹ, “Phụ nữ phá sản!”
Trần Mộc: …
Từ đầu tới cuối, cô chỉ muốn mua hai bộ quần áo, trong khi đó anh ta là người ngồi một bên hô mua mua mua nha!!! Rốt cuộc ai mới là người phá sản hả?
Mới vừa ghét bỏ cô phá sản xong, Kỳ Uyên bỗng nhiên lại nghĩ tới một loại đồ vật cần thiết khác, liền nói: “Sau đó đi mua quần áo ngủ bình thường một chút đi. Bằng không mỗi ngày em đều câu dẫn tôi, tôi không chịu được khi bị em lăn lộn đến chết đâu.”
Trần Mộc: ….
Tác giả có lời muốn nói:
Hai hào: Tình huống này rất không đúng nha! Rõ ràng đây là nhiệm vụ ly hôn, hai cái người này đang làm gì vậy?!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...