Ly Hôn Thì Đã Sao


Thời tiết hôm nay sao lại đẹp tới vậy? Vài đám mây trắng tô điểm cho cả một bầu trời trong xanh.

Mặt Hà Hiểu Tâm nhăn nhó, cơn mưa lớn mà cô đang mong chờ chẳng thấy ở đâu, sao lại đen thế này không biết? Cái tên Vạn Bằng ngày nào cũng nhắn tin, hết mời đi ăn cơm lại mời đi uống cà phê, làm cô chỉ muốn ném điện thoại đi luôn cho rồi.
Không biết cậu ta hỏi ai mà biết cả địa chỉ nhà của cô, nói nếu cô không chịu ra ngoài gặp mặt, cậu ta sẽ tới nhà tìm cô, cô hối hận rồi ngày đó không đi theo Tô Thiển sẽ không gặp cậu ta, để rồi kéo theo một loạt chuyện khiến cô đau đầu.
Hà Hiểu Tâm ủ rũ quay sang nói với Tô Thiển: "Tên mập Vạn Bằng tối nay hẹn tao đi uống nước, mày đi cùng tao nhé?"
Tô Thiển nở nụ cười thân thiện thẳng thắn từ chối: "Cậu ta thấy tao sẽ không vui, mày cứ gặp cậu ta đi! Có khi lại thành đôi."
"Mày đối xử với tao thế à? Tô Thiển tao là bạn mày đấy, mày muốn thấy tao đi vào chỗ chết à?" Hà Hiểu Tâm mếu máo oán trách Tô Thiển.
Ai là người ở bên cô ấy những lúc buồn? Lúc nào Tô Thiển cần cô đều ở bên, vậy mà giờ nhờ có tí việc lại từ chối, cái đồ qua cầu rút ván, trọng sắc khinh bạn, cô tin chắc cô ấy lại đi hẹn hò với cái tên thần bí kia.
"Tao không muốn mày đến già vẫn độc thân." Tô Thiển vỗ nhẹ vào cánh tay bạn tốt khích lệ, sau đó cùng Hà Hiểu Tâm tách ra đi về hướng trạm chờ xe buýt, Phó Cận Nam còn đang chờ, cô không muốn để anh ấy sốt ruột.
Dạo gần đây ông chủ mỗi ngày đều tan làm rất đúng giờ, không còn tình trạng tham công tiếc việc tăng ca tới tận khuya.

Thấy Phó Cận Nam bước vào thang máy tổ thư ký váy hoa tầng 18 cũng bắt đầu đeo túi lên vai ra về, vừa đi vừa đoán già đoán non nghi ngờ sếp mình đang trong giai đoạn yêu đương mặn nồng.
"Các cô đừng vui mừng quá sớm, người đang yêu tâm tình rất thất thường, đến khi bọn họ cãi vã người chịu thiệt là chúng ta đấy." Nữ thư ký váy hoa xanh lên tiếng.
"Nếu tôi mà là người đó sẽ không bao giờ giận Phó tổng đâu, ngược lại sẽ ra sức lấy lòng anh ấy." Thư ký váy hoa bảy sắc cầu vồng cảm thấy ghen tị với cô gái được Phó Cận Nam yêu, nghĩ đến được ôm cơ thể tỷ lệ hoàn mỹ đó không tự chủ được nuốt nước bọt.
"Ting."
"Giám đốc Kiều."
Tiếng bàn tán xôn xao chợt ngừng lại khi thấy Kiều Hạo từ thang máy đi ra, tổ thư ký đồng thanh lên tiếng chào hỏi.
"Các cô đã tan làm rồi sao? Phó tổng về rồi?" Kiều Hạo đưa mắt quét qua mấy người phụ nữ trước mặt, trên vai bọn họ đều đang đeo túi xách có chút khó tin hỏi.
"Mười phút trước Phó tổng đã tan làm." Một người trong số thư ký trả lời.
Kiều Hạo nhíu mày, anh còn đang định lên đây rủ cậu ta đi ra ngoài uống rượu, thế mà cậu ta lại chạy mất rồi.


Kiều Hạo cả tuần nay đều ở nước ngoài đàm phán hợp đồng, buổi chiều hôm nay mới đặt chân ở thành phố A, một vài việc không nắm rõ.

Người ta nói ở đâu có phụ nữ ở đó có drama, anh dường như nhìn thấy hy vọng, mở ra chiếc hộp bí mật về chuyện tình cảm của bạn thân từ bọn họ tò mò hỏi: "Phó tổng các cô có thường xuyên về sớm không?"
"Rất thường xuyên..."
Nghe bọn họ nói, ngón tay Kiều Hạo vuốt cằm suy tư, khẳng định Phó Cận Nam đang giấu anh vụng trộm yêu đương.

Cậu ta không thể kết hôn trước anh được, mẹ anh ép anh đến chết mất, bạn thân có người yêu trong khi mình ế là cái gì đó rất khó chịu.
Ở nơi này những kẻ cô đơn sinh ra rảnh rỗi tụ lại một chỗ trao đổi thông tin, ở một nơi khác tâm điểm của câu chuyện Phó Cận Nam đang vui vẻ ôm hôn vầng trăng sáng của mình, ngoài kia trời đất có xoay chuyển ra sao cũng không bằng một khắc ở bên Tô Thiển.
"Ăn mỳ sốt nhé?" Nụ hôn của Phó Cận Nam dài như vạn lý trường thành triền miên không dứt, đến khi Tô Thiển giãy dụa phản đối mới rời đi.
Dù đã tách ra nhưng ở nơi hai người giao nhau một sợi chỉ bạc trong suốt vẫn nối liền, Tô Thiển đỏ mặt khẽ gật đầu.
Phó Cận Nam giống như bị nghiện hôn, trước khi đứng dậy cố hôn vào má Tô Thiển một cái mới thỏa mãn đi làm bữa tối.
Mở tủ lấy gói mì ý, Phó Cận Nam nhớ tới chuyện hôm trước Tô Thiển nói, quay lại hỏi:
"Em nghỉ việc 3 hôm à?"
Tô Thiển đi tới gian nấu nướng phụ Phó Cận Nam rửa cà chua, dựa theo kế hoạch cả nhà bàn bạc nói: "Dạ sáng thứ 7 em về, chắc tối muộn thứ 2 mới quay lại."
"Lâu vậy sao?" Nhân lúc Tô Thiển xoay người Phó Cận Nam chắn trước mặt, hai tay chống vào bàn bếp giam cô trong lòng, vẻ mặt mất mát cúi xuống nhìn cô.

"Có vài ngày thôi, rất nhanh mà." Tô Thiển mỉm cười dùng tay kéo dãn khóe môi khó tính của Phó Cận Nam.
"Anh sẽ rất nhớ em." Anh đã quen với cảm giác mỗi ngày tan làm đều gặp cô, giờ tự nhiên không gặp nữa lòng sinh ra nhung nhớ.


"Chụt."
Tô Thiển kiễng chân hôn vào cằm Phó Cận Nam: "Bồi thường cho anh."
"Không đủ." Phó Cận Nam lắc đầu, anh là người rất tham lam một chút đó không thể làm anh thỏa mãn được.
Tô Thiển đỏ mặt cắn môi, phải chăng khi xa vào lưới tình không giữ nổi vẻ điềm tĩnh nữa, đi làm mấy trò trẻ con này ngại ngùng muốn chết.
Phó Cận Nam chăm chú nhìn dáng vẻ đáng yêu của Tô Thiển, dục vọng vừa tắt lần nữa nổi lên, tay đỡ lưng cô cúi đầu ngậm lấy hai cánh anh đào thơm ngọt.

Cơ thể Tô Thiển bắt đầu trở bên rạo rực ôm cổ Phó Cận Nam nhiệt tình đáp lại, học theo anh tìm kiếm đầu lưỡi mềm mại quấn quýt.

Trong tình huống này ai có thể khắc chế những cảm xúc giản đơn trong lòng? Để chứng minh mình không phải người theo chủ nghĩa ăn chay, bàn tay Phó Cận Nam như đã quen thuộc với cơ thể Tô Thiển, thuần thục đi vào bên trong áo ở nơi đẫy đà đánh thức bông hoa ngủ say.
Gian phòng bếp chật hẹp hình ảnh diễm lệ vẫn đang tiếp diễn, chiếc áo sơ mi trên người Tô Thiển không biết đã bị cởi ra từ lúc nào? Chỉ còn lại chiếc áo lót ren đen quyến rũ.
Phó Cận Nam giữ hai bên hông Tô Thiển nhấc bổng cả người đặt ngồi trên bàn bếp, theo tư thế đứng thuận tiện hôn vào bầu ngực sữa trắng nõn.

Sau lưng Tô Thiển là chiếc bếp từ, tay cô bấu chặt vào vai Phó Cận Nam ngăn không cơ thể ngả ra đằng sau, theo động tác đẩy nhẹ điểm phiến hồng trước ngực cô không chủ động phát ra tiếng ngân nga.
Âm thanh lọt vào tai Phó Cận Nam trở thành tiếng mời gọi mê người, hít vào một hơi lạnh ham muốn bùng nổ ôm lấy Tô Thiển rời khỏi gian bếp.
Trong phút chốc quần áo trên người cả hai nằm gọn dưới sàn nhà, Phó Cận Nam chống hai khuỷu tay xuống giường, đôi con ngươi nhiễm sắc nhìn người dưới thân âu yếm.

"Cận Nam cái đó dùng bao đi." Khi hai thân thể chuẩn bị hòa vào nhau, Tô Thiển ý thức được hôm nay không phải ngày an toàn của mình ấp úng nói.
Phó Cận Nam ngây người rầu rĩ, trong giây phút dậy tình này cô ấy vẫn còn nhớ đến chuyện đó, chứng tỏ anh làm chưa tốt.


Anh nghiêng người kéo ngăn tủ đầu giường tìm kiếm đồ bảo hộ đeo vào đáy mắt nổi lên tia bí hiểm động thân đi vào.
Tô Thiển uốn cong thắt lưng, nâng thân dưới lên cao đón nhận xúc cảm mà Phó Cận Nam mang tới.

Cơn cao trào qua đi, Phó Cận Nam nằm trên người Tô Thiển lau đi những giọt mồ hôi trên gương mặt cô.

Anh mỉm cười vòng tay ra sau lưng cô nâng cô ngồi trên đùi mình, vật nóng rực lần nữa thần tốc tiến vào.
"Cận Nam đủ rồi." Tô Thiển bất ngờ hai mắt mở to kinh hô.
"Một chút nữa thôi." Phó Cận Nam ôm đầu Tô Thiển hôn lên môi xinh đẹp, nuốt vào những tiếng phản đối.
Phó Cận Nam như biến thành người khác, ham muốn mãnh liệt dâng trào hết lần này tới lần khác đưa Tô Thiển tới tận cùng hạnh phúc.
Ở một nơi khác, Hà Hiểu Tâm trên người mặc bộ quần áo không thể bảo thủ hơn, kín cổng cao tường như người đi từ vùng bắc cực trở về, ngồi đối diện với cô là Vạn Bằng sau khi cởi áo khoác ngoài bên trong chỉ còn lại chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu size nhỏ ôm sát cơ thể săn chắc.
Mí mắt Hà Hiểu Tâm giật giật, từ lúc tới đây cô uống hết 3 cốc nước cam rồi mà anh ta vẫn đang quấy cà phê, hỏi hết chuyện trên trời dưới bể khiến cô phát ngán chỉ muốn về ngủ.
"Lần đầu gặp gỡ anh đã trót yêu em rồi.
Trong căn phòng rực rỡ ánh đèn mờ ảo,
Anh không kiềm chế được mà muốn ôm em thật chặt..."
Trên sân khấu giọng nam trầm cất tiếng hát động lòng người.

Thấy Vạn Bằng đang nhìn mình bằng đôi mắt khiêu gợi, Hà Hiểu Tâm rất muốn mắng chửi người đã yêu cầu bài hát này, trốn tránh ánh mắt của cậu ta, cô giả vờ nhìn xung quanh, khi nhìn đến thanh niên đang ôm đàn say sưa hát bỗng ngưng đọng.

Đó không phải là Tô Mạch sao? Cô không ngờ sẽ gặp cậu ấy ở đây, cậu ấy hát hay như vậy sao cô không biết nhỉ?
Khác với Vạn Bằng, Tô Mạch mặc một chiếc áo sơ mi kẻ năng động, thêm chất giọng ấm áp đi vào lòng người rất phù hợp với hình tượng thư sinh.
Vạn Bằng giở trò tán tỉnh: "Nghe nói cậu chưa có bạn trai, thật trùng hợp mình cũng chưa có."
"Ai nói tôi chưa có bạn trai." Hà Hiểu Tâm tức giận, cô mà biết tên chết tiệt nào nói vậy, cô cắt lưỡi hắn ta.
"Hiểu Tâm đừng từ chối mình, nếu cậu chưa thể trả lời, mình sẽ cho cậu thêm thời gian." Vạn Bằng sau khi gặp lại Hà Hiểu Tâm tình cảm xưa cũ ùa về, hỏi han rất nhiều nơi biết được cô ấy vẫn đang độc thân, liền mạnh dạn theo đuổi.
"Không cần phải nghĩ tôi có thể trả lời cậu ngay, tôi có bạn trai rồi." Dây dưa với cậu ta cô không muốn, Hà Hiểu Tâm kiên quyết cắt đứt mối nghiệt duyên này.

"Mình không tin, cậu không lừa được mình đâu."
Tên này còn dai hơn đỉa, Hà Hiểu Tâm bực mình trong giây phút bế tắc tự nhiên tìm thấy ánh sáng nơi cuối hang động u tối chỉ về phía người đàn ông đang đi về phía mình: "Anh ấy là bạn trai tôi."
Nói xong Hà Hiểu Tâm lên tiếng gọi Tô Mạch: "Mạch anh lại đây ngồi đi."
Tô Mạch thông qua tiếng gọi nhìn tới, thấy bạn thân chị gái đang ngồi cùng một người đàn ông ở dãy bàn giữa ngoài cùng, bước chân đến.
Hà Hiểu Tâm nắm cổ tay Tô Mạch mắt giật hết cỡ truyền tín hiệu, chỉ mong cậu ấy kết nối tần số với mình, sau đó quay sang Vạn Bằng vênh mặt giới thiệu: "Cậu ấy là bạn trai tôi, cậu thấy rất đẹp trai đúng không? Cậu ấy hát rất hay mỗi ngày đều hát ru tôi ngủ."
Vẻ mặt Vạn Bằng bắt đầu cổ quái, Hà Hiểu Tâm âm thầm vui sướng cậu ta hát rất khó nghe lại lớn tuổi lấy gì so bì với chàng trai mặt non tơ này.
"Muộn rồi em chưa về à? Ngủ muộn không tốt đâu." Tô Mạch cứ nghĩ Hà Hiểu Tâm bị đau mắt, sau một vài phút nghe màn đối thoại của hai người, dường như hiểu ra vấn đề.

Kéo ghế ngồi cạnh Hà Hiểu Tâm vòng tay ôm bả vai cô giả làm người bạn trai biết quan tâm.
"Em về ngay đây, Vạn Bằng tôi đi trước đây, cảm ơn mấy cốc nước của cậu." Hà Hiểu Tâm nũng nịu e thẹn với bạn trai, nói với Vạn Bằng vài câu, đá mắt ra hiệu Tô Mạch đưa mình đi.
"Hà..." Vạn Bằng không cam lòng gọi theo, nhưng khi nhìn tới cử chỉ thân mật của hai người âm thanh dần nhỏ lại, đưa ly cà phê lên miệng uống cạn.
"Hắn ta không thấy đâu." Ra cửa quán nước, Hà Hiểu Tâm lên tiếng.
"Gọi xe trước đã, rất có thể anh ta đi sau lưng chúng ta đấy." Tay Tô Mạch vẫn đặt trên eo Hà Hiểu Tâm, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó tả, không muốn buông tay.
Hà Hiểu Tâm thấy cậu ấy nói cũng có lý, không nhận ra vấn đề gì để cho Tô Mạch ôm mình.
"Sau này em không tới đây nữa." Sau nhiều lần lăn lộn Tô Thiển mệt đến không muốn thở, đẩy Phó Cận Nam ra cúi người nhặt quần áo mặc vào, nhưng tìm tới lui không thấy áo đâu mới nhớ ra trận hỗn chiến ở bếp, giận dỗi nói.
"Lần sau anh sẽ không thế nữa, em quá ngọt anh không kìm lại được." Phó Cận Nam ôm cô từ phía sau sủng nịnh dỗ dành, có chết anh cũng không nói ra việc mình làm là có chủ đích.
"Tin anh mới lạ đấy, ra ngoài kia lấy áo giúp em đi." Tô Thiển dùng tay che đi bộ ngực chi chít dấu hôn của mình, sai bảo Phó Cận Nam.

Phó Cận Nam cúi đầu hôn xuống lưng Phó Cận Nam bước xuống giường, một lúc sau cầm theo áo sơ mi cùng áo ngực đi vào.
"Không tắm à?"
Tô Thiển trừng mắt, anh ôm cô đi tắm mấy lần anh không nhớ à? Còn tắm được nữa sao? Mệt chết cô rồi.
"Không tắm thì đi ăn mì vậy." Phó Cận Nam cong miệng nắm tay Tô Thiển đi ra ngoài, nấu món mì sốt ngâm cách đây 3 tiếng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui