"Tô Thiển mày biết tin gì chưa? Tháng sau Lâm Tĩnh Như tổ chức hôn lễ đấy, tao vừa nghe được mấy người bên phòng kế toán thì thầm."
Hà Hiểu Tâm từ nhà vệ sinh trở lại, vội vàng mang thông tin chấn động nghe được kể với Tô Thiển.
Ở các chỗ khác cô không biết nhưng đối với công ty này, nhà vệ sinh chính là nơi hóng chuyện tốt nhất, việc gì không biết cứ tới đó sẽ rõ.
"Nhà giàu mà mặt mũi cũng cao hơn người khác, phải cưới gấp là đúng rồi." Tô Thiển cười lạnh, mực trên đơn ly hôn vẫn chưa khô mà anh ta đã vội đi lấy vợ.
Tô Thiển chuyển về nhà mẹ đẻ ở đến nay đã được nửa tháng, đơn ly hôn nộp ra tòa vẫn chưa có giấy triệu tập, tính trên pháp luật bọn họ vẫn là vợ chồng hợp pháp.
Cô có hay không nên kiện người đàn ông kia tội vi phạm chế độ một vợ một chồng?
Tổ chức đám cưới thì có nghĩa lý gì trong khi trong hộ khẩu vẫn là tên cô, ít cũng phải tháng nữa bọn họ mới có thể đăng ký kết hôn được, suy cho cùng có cao ngạo sang trọng đến đâu vẫn không thoát khỏi cảnh làm vợ lẽ người khác.
Ly hôn kết hôn là chuyện hết sức bình thường, chỉ khác mối quan hệ của hai người bọn họ từ lúc bắt đầu đã sai trái, thành ra có hợp pháp hóa quan hệ cũng vẫn không rửa được sạch cái vết nhơ nhuốc đó.
Sau tất cả hiện tại Từ Vũ Hằng ở trong tim cô giống như đã chết, may chăng thứ còn lưu lại duy nhất chính là sự khinh thường của cô dành cho anh ta.
Hà Hiểu Tâm than thở: "Nhà họ Lâm đúng là khiến người khác mở mang tầm mắt, tự nhiên tao không thấy thích Phó tổng nữa rồi, anh ta cũng có nửa cái dòng máu ấy."
Hình ảnh tốt đẹp của Phó Cận Nam trong lòng, vì chuyện này mà bị tụt dốc không phanh, giá như anh ta đừng dính dáng gì tới Lâm Tĩnh Như có phải tốt không.
"Mày cũng đang tiêu nửa tiền nhà họ Lâm." Tô Thiển đưa tay sang gõ đầu Hà Hiểu Tâm trêu đùa, cô không đánh đồng như vậy ai làm người ấy chịu, kia chỉ là vài cá thể không tốt mà thôi, đâu thể vì đó mà đánh giá cả tập thể được.
Hôm nay Lâm Tĩnh Như có được Từ Vũ Hằng chưa hẳn đã là việc tốt, còn cô có khi đây là một chuyện may mắn, nhờ có cô ta mà cô sớm biết Từ Vũ Hằng có bao nhiêu khốn nạn, kết thúc sớm tìm kiếm cuộc sống mới.
...
"Mẹ ở nhà một mình ạ, con vừa đi trung tâm thương mại thấy mấy bộ rất hợp với mẹ." Lâm Tĩnh Như trên tay xách túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa nhà bố mẹ Từ Vũ Hằng, giọng thân thiết ngọt lịm trước sau một tiếng mẹ.
"Ông ấy ra ngoài rồi, sao con mua nhiều vậy, đồ con mua mấy hôm trước mẹ còn chưa mặc hết." Bà Từ thấy Lâm Tĩnh Như vẻ mặt mừng rỡ, đối với cô ta còn hơn cả con gái ruột nhiệt tình đón tiếp.
Người có tiền rất có phong thái chi tiền cũng thỏa mái hơn người bình thường, cứ một hai ngày Lâm Tĩnh Như lại đến mang cho bà rất nhiều thứ đắt tiền, cô ta chính là kiểu con dâu mà bà ta luôn mong muốn.
Bà Tố Phương cầm túi quần áo Lâm Tĩnh Như mua cho mình, bề ngoài thì tỏ ý muốn cô tiết kiệm tiền, nhưng trong lòng vui sướng không thôi, nghĩ đến mặc những bộ quần áo đắt tiền ra ngoài gặp mấy người bạn hay khoe khoang kia, khóe miệng tự nhiên cong dần lên.
"Đứa nhỏ có làm con mệt không? Dáng người con rất đẹp nếu không nói ra cũng chẳng phát hiện được nữa." Bà Từ đặt tay lên bụng Lâm Tĩnh Như khẽ xoa.
Lúc con trai bà ta về nhà nói mình và Tô Thiển đã ly hôn bà ta đã rất sốc, nghĩ rằng cái người phụ nữ bạc tình đó chỉ vì con trai bà ngoại tình nên làm tới mức này, nếu Vũ Hằng không can ngăn bà đã tới công ty chửi cho cái con Tô Thiển một trận.
Sau đó Vũ Hằng dẫn Lâm Tĩnh Như về nhà, bà mới biết con mình rất tinh tường, biết chỗ cần nắm, chỗ nên buông.
Sự thật đã chứng minh con bé hơn hẳn Tô Thiển, gia đình vừa giàu có lại còn biết quan tâm đến bố mẹ chồng.
"Không có mẹ ạ, đứa nhỏ rất ngoan." Lâm Tĩnh Như dịu dàng cầm tay bà Từ, đỡ bà tới ghế sofa ngồi xuống nghỉ ngơi, hai người hợp ý cười nói vui vẻ.
"Con ở lại đây ăn tối cùng bố mẹ nhé." Bà Từ cầm chén nước Lâm Tĩnh Như đưa tới, uống vài ngụm giọng hiền lành hỏi ý.
"Dạ để khi khác mẹ ạ, hôm nay bố mẹ con muốn anh Vũ Hằng tới nhà bàn bạc một số chuyện, chắc là sẽ sớm thăng chức cho anh ấy."
Lâm Tĩnh Như khéo léo từ chối, còn nhấn mạnh Từ Vũ Hằng sắp được thăng chức với bà Từ.
"Thật thế sao, tốt quá, cưới được con Vũ Hằng đúng là có phúc." Tố Phương vui vẻ ra mặt, con trai bà ta cố gắng cực khổ bao năm cuối cùng cũng có ngày thành công, người con dâu quý này bà ta nhất định phải đối tốt mới được.
Tố Phương sau khi tiễn Lâm Tĩnh Như đi, cười híp mắt quay vào trong nhà, lấy đồ trong túi ra ướm thử từng cái trước gương.
Bà ta chọn một cái đầm bắt mắt nhất mặc vào, chuẩn bị tới siêu thị mua đồ, với hy vọng sẽ gặp người quen biết ở đây.
Tô Thiển đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm thì bà Tô gọi tới, nói mình đang ở trước cửa công ty chờ.
Cô vội vã cầm lấy túi xách rời khỏi văn phòng, xuống dưới sảnh đã thấy xe bố cô đậu phía xa, cô rảo bước đi tới mở cửa ngồi lên xe, tò mò hỏi:
"Bố mẹ đi đâu mà qua đây thế?"
"Bố con nay về sớm, trong nhà cũng hết thức ăn rồi tiện đường qua đây đón con đi chung luôn." Bà Tô đưa mắt quan sát nơi con gái làm việc, cười nói.
"Hai mẹ con lên đi, bố ra kia uống nước, gần về gọi cho bố." Ông Tô dừng xe trước cửa siêu thị, mấy chỗ mua sắm này ông không thích vào, căn dặn hai mẹ con rồi lái xe ra chỗ bán nước gần đây trên vỉa hè.
"Kệ bố con, có ông ấy đi lại phải mua gấp gáp để về." Bà Tô đặt tay lên hông con gái, cùng nhau đi vào trong siêu thị.
Từ khi Tô Thiển quay về ở bà ngày nào cũng nấu một bàn thức ăn đầy đủ các món dinh dưỡng, nên cứ một hai hôm lại phải đi chợ mua đồ về lấp đầy tủ lạnh.
"Mẹ con ra kia mua một lát." Thấy mẹ đang chọn hải sản, Tô Thiển ghé gần bà nói, sau đó đi lại quầy mỹ phẩm xem đồ.
"Không có mắt à?"
Bà Tô xoay người giẫm trúng chân người nào đó, đang định nói lời xin lỗi, giọng nói quen thuộc đập vào bên tai, chuyện con trai bà ta phụ bạc khiến con gái mình tổn thương vẫn còn đó, đang định đến nhà hỏi tội không ngờ lại tình cờ gặp bà ta ở đây.
"Tố Phương người không có mắt là bà ấy, đường rộng sao bà không đi lại thích ở sau mông tôi mờ mờ ám ám."
"Con mụ già này, bà nói ai ở sau mông bà?" Bà Từ đã bị đau chân còn bị chửi, tức khí trừng mắt hét lên.
"Rõ ràng thế không nghe thấy? Ở đây ngoài bà ra còn có ai? Loại người không biết dạy con, tai lại còn điếc." Bà Tô cũng không chịu thua kém, cãi nhau tay đôi với bà Từ.
Hai bà lời qua tiếng lại xôm cả siêu thị, một số người đi ngang qua liền dừng lại nghe ngóng.
"Con trai tôi tài giỏi trước kia mắt mù mới lấy con gái bà, giờ mắt nó sáng rồi tất nhiên phải tìm người khác tốt hơn rồi." Tố Phương ghét nhất người khác chửi con trai mình, con trai bà ta có làm gì cũng có lý do cả, người vợ không tốt còn không sinh được con bỏ là phải rồi.
"Các vị nghe xem làm gì có người mẹ nào như bà ta, con trai đi ngoại tình còn cao giọng bênh." Nghe Bà Từ nói, bà Tô mặt đanh lại, hóa ra bà ta biết tất cả nhưng lại im lặng ở đó còn cổ vũ con trai đi vào con đường sai trái, nếu đặt đó là bà nhìn thông gia đã không dám ngẩng mặt rồi.
Rất nhiều người xung quanh bắt đầu bàn luận, đa số đứng về phía bà Tô lên tiếng mắng chửi loại đàn ông phụ bạc.
"Các người thì biết cái gì? Con gái bà ta chính là cái loại cây không ra trái, không chặt đi để cho rậm vườn." Bà Từ tức quá hóa giận, bất chấp chửi rủa Tô Thiển.
"Chát." Bà Tô thẳng tay tát mạnh vào mặt bà Từ, loại người độc miệng nhà bà ta, con gái bà vì ai mà sảy thai chứ?
"Con mụ điên bà dám đánh tôi?" Bà Từ ôm má phải đau nhức, định bụng ăn miếng trả miếng hùng hổ lao đến nắm tóc bà Tô.
Tô Thiển không nghĩ mình mới rời đi có vài phút mà ở đây thành ra thế này, tách đám người hóng chuyện đi vào bên trong, thấy mẹ mình và người từng là mẹ chồng kịch liệt nắm tóc nhau, vội chạy đến tách hai người ra.
Cô nắm tay mẹ mình nói: "Mẹ chúng ta về thôi."
"Đi sao? Cô nhìn xem mẹ cô đã làm cái gì? Đúng là mẹ nào con đấy, hãm giống nhau..." Tố Phương chỉ vào cái má đỏ ửng, không buông tha, không cần suy nghĩ miệng chửi liên hồi, câu nào có thể mắng người bà ta đều nói ra mồm.
"Mẹ." Lời nói ra khỏi miệng Tô Thiển lại cảm thấy giờ đã không còn thích hợp, tiếng gọi này của cô có lẽ bà ta đã không muốn nhận rồi.
Không còn là con dâu nhưng còn tình nghĩa, ngày trước cô đâu bạc với bà ta, để giờ đây bị bà ta cho ăn đủ thứ trên đời.
Cô sửa lại cách xưng hô:
"Bác Từ, mẹ cháu xưa nay rất hiền lành, thử hỏi người xung quanh xem, ai đúng ai sai sẽ rõ."
"Loại người như cô bỏ là đúng, sau xem ai còn dám lấy cô." Mọi người xung quanh thi nhau chỉ vào nói bà ta sai trước, khiến bà ta mất mặt, bỏ lại một câu rồi tách đám người đi mất.
Tô Thiển hít sâu vào một hơi, từng chăm sóc bà ta còn hơn cả mẹ đẻ, mà hôm nay cô nhận lại thứ gì đây? Bạc bẽo đến mức khó tin, nhìn trang phục đắt tiền bà ta đang mặc trên người, chắc là do Lâm Tĩnh Như mua cho, chẳng trách có mới quên cũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...