Bên ngoài trời đã bắt đầu có những vệt sáng mờ nhạt, Tô Thiển theo thói quen hằng ngày đôi mắt đẹp từ từ mở ra, nhìn sang bên cạnh Từ Vũ Hằng vẫn đang ngủ ngon lành, trên môi cô khẽ nở nụ cười tươi, muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt anh nhưng mới đưa được một nửa lại thu về.
Từ lúc mang thai tới giờ cô và anh dường như đã không còn những cử chỉ thân mật, hai người nằm trên cùng một chiếc giường nhưng lại xa cách giống như đôi vợ chồng lâu năm.
Tô Thiển cắn môi cô mới sảy thai, ít nhất cũng phải kiêng cữ tháng nữa mới có thể sinh hoạt bình thường, chờ lúc đó rồi tính vậy.
Tô Thiển sợ làm chồng thức giấc, cẩn thận vén chăn bước xuống giường.
Đêm qua cô cố ý muốn chờ Từ Vũ Hằng trở về, nhưng lại ngủ quên từ lúc nào chẳng hay, nhiều khi cô tự hỏi bọn họ có phải dành quá nhiều thời gian cho công việc mà đánh mất những thứ khác hay không?
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Thiển bê giỏ quần áo bẩn tới bên cạnh máy giặt, nhặt từng cái bỏ vào bên trong, lúc cầm tới chiếc áo sơ mi kẻ trắng của Từ Vũ Hằng, cô chợt nhìn thấy nơi cổ áo có một vệt đỏ rất bắt mắt.
Tô Thiển bàn tay khẽ run, mang theo chiếc áo nhanh chóng đứng lên đi lại gần bóng đèn quan sát, đây chẳng phải là dấu son phụ nữ sao? Cô không phải kẻ ngốc sao không nhận ra thứ này có ý nghĩa gì.
Cả người cô phải dựa vào bức tường lạnh lẽo để chống đỡ, người chồng mà cô luôn tin tưởng lại có thể ở sau lưng cô cùng phụ nữ qua lại, Từ Vũ Hằng và cô ta đang ở giai đoạn nào? Mới đá đưa hay nhiều hơn vậy, tất cả những thứ đó đều làm trái tim cô đau đớn.
"Tô Thiển em làm sao vậy." Từ Vũ Hằng đi vào trong phòng tắm, thấy Tô Thiển sắc mặt tái nhợt lên tiếng hỏi.
"Vũ Hằng đây là cái gì?" Tô Thiển giơ chiếc áo trong tay ra trước mặt Từ Vũ Hằng, cô muốn nghe thử lời giải thích của anh.
Từ Vũ Hằng nhìn chiếc áo sơ mi trắng đêm qua mới thay ra của mình, trong đôi mắt hiện lên sự bất an, không rõ Tô Thiển đang nói đến chuyện gì?
"Em hỏi anh dấu son phụ nữ này là từ đâu ra?" Thấy Từ Vũ Hằng không trả lời, cô tiếp tục truy hỏi.
Từ Vũ Hằng thấy Tô Thiển nghi ngờ mình giọng bực bội: "Em nghi ngờ vớ vẩn cái gì? Đây là áo anh mượn của đồng nghiệp mặc về, đến áo chồng mình em cũng không biết à?"
Anh ta giải thích đêm qua trong quá trình phẫu thuật cho bệnh nhân áo bị bẩn, nên mới mượn tạm của đồng nghiệp mặc về, dấu son môi kia có lẽ do bạn gái người ta để lại.
"Nếu em không tin, anh gọi cho cậu ta để em hỏi." Cảm thấy Tô Thiển vẫn chưa tin tưởng, Từ Vũ Hằng nói tiếp.
Thái độ Từ Vũ Hằng rất không tốt, anh ta vội đi lấy điện thoại để chứng minh cho Tô Thiển thấy chuyện nghi ngờ của cô hoàn toàn vô lý.
"Vũ Hằng em xin lỗi, anh đừng giận em." Tô Thiển giữ tay cản Từ Vũ Hằng lại, giờ cô mới nhớ ra buổi sáng anh ấy ra ngoài hình như mặc áo sơ mi kẻ.
Từ Vũ Hằng tỏ vẻ mệt mỏi: "Tô Thiển anh đi làm rất mệt làm gì có thời gian làm mấy chuyện đó, em đừng có học người khác cả ngày chỉ ở đó nghĩ chồng mình thế này thế kia, anh không muốn sự việc này tái diễn nữa."
"Ai thấy như em chẳng hiểu lầm." Tô Thiển bị Từ Vũ Hằng nói một hồi, chỉ biết im lặng đứng nghe, chờ anh đi khỏi phòng ngủ, miệng lẩm bẩm.
Tự nhiên thấy trên áo của chồng có đồ thuộc về người phụ nữ khác cô không ghen mới là lạ đấy, chỉ khi hết tình cảm mới coi như không nhìn thấy thôi.
Cả quá trình ngồi ăn sáng, mắt Tô Thiển cứ cách vài phút lại ngước lên nhìn Từ Vũ Hằng, cô cảm thấy anh ấy vì chuyện vừa rồi vẫn còn giận mình, muốn nói gì đó để phá tan cái không khí ngột ngạt này.
"Vũ Hằng anh ăn thêm nữa đi."
"Anh đủ rồi." Từ Vũ Hằng lạnh nhạt đứng dậy.
Tô Thiển xụ mặt nhìn theo phía sau lưng chồng, đây là chuyện nhỏ không phải thì thôi, sao anh ấy cứ phải làm nghiêm trọng vậy chứ, tỏ ra hờn giận cái gì?
Cô mang theo tâm trạng khó tả trong lòng, đi tới công ty, hôm qua cô chưa làm xong việc đã tự ý ra về là không đúng, nên nay muốn tìm Lâm Tĩnh Như nói chuyện, mặc kệ cô ta có tức giận cũng phải nêu rõ quan điểm của mình.
"Tô Thiển mày biết tin gì chưa? Lâm Tĩnh Như hôm nay bị đẩy sang phòng tài chính rồi."
Hà Hiểu Tâm tới công ty sớm hơn Tô Thiển vài phút, ở trong thang máy nghe được một số chuyện liên quan đến Lâm Tĩnh Như, biết cô ta bị điều đi nơi khác làm việc, trong lòng vui thích không thôi, thấy bạn tốt đến cửa lập tức chạy lại khoe.
"Đi rồi sao? Mày biết vì sao không?" Cô còn chuẩn bị sẵn cả đơn thôi việc, thật không ngờ sau một đêm lại nhận được tin tức đáng ăn mừng này.
Hà Hiểu Tâm lắc đầu: "Không rõ, chỉ biết cô ta sang bên kia chỉ là nhân viên bình thường thôi, chắc cô ta làm sai việc gì đó, bên trên muốn giữ thể diện cho cô ta nên không nói ra ngoài, chỉ cần cô ta đi là tốt rồi, sau này chúng ta bớt khổ rồi."
Cô ta đi đúng thật rất tốt, nhưng sao trong lòng cô lại thấy bất an thế này? Tô Thiển tay phải không ngừng bóp mạnh lên tay trái, đáng lẽ ra cô phải vui mới đúng nhưng không biết vì lý do gì cứ cảm giác như có chuyện chẳng lành sắp ập đến.
Nhận ra bạn thân có cái gì đó khác lạ, Hà Hiểu Tâm ghé sát gần Tô Thiển hỏi: "Mày luyến tiếc cô ta à?"
"Sao có thể, sáng nay tao với Từ Vũ Hằng có một số thứ không được vui nên mới như vậy." Anh ấy về toàn những lúc cô đã ngủ say, buổi sáng thời gian lại rất ít ỏi, chỉ sợ cơ hội làm lành không có, tình trạng này không biết tới bao giờ mới chấm dứt.
Tô Thiển rất để ý tới Từ Vũ Hằng, cái gì cũng nghe theo anh ta, nay cô ấy cũng biết chống lại anh ta, Hà Hiểu Tâm cảm thấy hứng thú: "Cãi nhau sao? Vì chuyện gì?"
"Tao phát hiện ra trên cổ áo anh ấy có dấu son..." Tô Thiển tay chống cằm, kể lại việc xảy ra hồi sáng, cô hiện tại rất cần một người tâm sự, nếu không đem chuyện này nói ra cô sẽ bị khó chịu chết mất.
Hà Hiểu Tâm nghe xong cau mày: "Mày tin anh ta? Tao nghe thấy rất vô lý."
Cũng phải có tới chín năm phần trăm là Từ Vũ Hằng có người phụ nữ khác bên ngoài, Hà Hiểu Tâm tin tưởng phán đoán trước giờ của mình không bao giờ sai, từ khi Tô Thiển nói anh ta suốt ngày đi làm về muộn, rồi đi tiếp khách sáng mới về là cô đã nghi rồi.
"Tao thấy có thể tin tưởng được, bọn tao quen biết nhau đã 8 năm rồi, đâu có phải vài tháng."
Suốt 8 năm bọn họ ở bên nhau, cùng nhau trải qua biết bao nhiêu chuyện, Tô Thiển cảm thấy con người Từ Vũ Hằng không phải như vậy, nếu đã có cái tính đấy phải phát hiện ra từ lâu rồi mới đúng.
Hà Hiểu Tâm gõ mạnh vào đầu Tô Thiển: "Tin cái đầu mày đấy, mày không thấy nhiều người già rồi mới giở chứng à, tốt nhất mày nên âm thầm điều tra một chút."
"Nếu mà không phải như chúng ta nghĩ, Vũ Hằng biết được sẽ không tha thứ cho tao đâu." Tô Thiển lưỡng lự thật lòng cô cũng muốn xác định để bản thân yên tâm hơn, nhưng một phần lại cảm thấy có lỗi với chồng, trong hôn nhân sợ nhất là mất lòng tin, cô đã hứa luôn tin tưởng anh ấy, mà giờ lại ở sau lưng âm thầm làm việc đó.
"Thế thì mày cứ ôm cái tâm tư ấy ở trong người đi, bao giờ cô ta mang con tới gặp mày, lúc ấy mới sáng mắt." Hà Hiểu Tâm chỉ muốn mặc kệ Tô Thiển luôn, chính Từ Vũ Hằng làm chuyện khiến người khác sinh nghi, chứ đâu phải tự nhiên ghen tuông vớ vẩn.
Anh ta ra ngoài cùng đồng nghiệp nữ ăn uống vui chơi, Tô Thiển đã từng để ý chưa?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...