"Học muội, nguyện ý cùng học trưởng khiêu vũ chứ?"
Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, luống cuống nhìn hắn, khóe miệng mang theo ngượng ngùng mỉm cười, đưa tay đặt ở bàn tay to của hắn, nhẹ nhàng mà nói ——
"Tôi nguyện ý."
…………………………………………
Đến Hoa Liên chính là buổi chiều đầu tiên, Kỳ Mại Khải đứng ở tiền viện nhìn toàn bộ khung cảnh chung quanh, nơi này là vương quốc của vợ trước hắn, những năm gần đây cô cố gắng tạo thành, toàn bộ bức tường đều sơn một màu hồng, lầu một là phòng làm việc, lầu hai, lầu ba là phòng ngủ, ngoài phòng hai bên chính vườn rau với rất nhiều loại rau dưa, dọc vườn còn có một ao nhỏ, tiền viện có rất nhiều cây cổ thụ, dưới tàng cây là một bộ bàn ghế, trên mặt bàn là một bộ dụng cụ pha trà, cảm giác thực thích ý.
Nơi này tất cả đều là giấc mộng của cô , một cái địa phương nhàn nhã tự tại thả tràn ngập lục ý, không khí thực sạch sẽ, vườn rau nghĩ muốn loại gì liền có loại đó, thậm chí ngay cả âm thanh của con ếch cũng là một chi tiết nhỏ trong bảng kế hoạch của cô(gốc “thậm chí ngay cả con ếch minh thanh đều là nàng bản in ô-da-lit lý đích nhất tiểu khối.” câu này mình thật sự không hiểu , ai biết thì chỉ mình nhé).
Rời đi hắn cô chính là tự mình bay đi, cô tự đến nơi này để hoàn thành giấc mộng của mình, học được lái xe, cùng sự nghiệp kinh doanh vô cùng sinh động, vài vị quan toà ở nam bộ, vẫn là ủy từ nàng giúp thiết kế sân nhà, hắn khi lấy được giấy phép hành nghề luật sư cũng chưa từng nhắc qua mình đã từng ly hôn, nhân sĩ ở pháp giới (giới pháp luật) đương nhiên không biết quan hệ của bọn họ, kể cả người ngoài cũng ca ngợi cùng khẳng định, thân là chồng trước hắn nên cảm thấy được quang vinh, nhưng mỗi khi nghe được tổng cảm thấy có chút uể oải...
Qua khứ khi cô lấy hắn luôn coi hắn là trung tâm, hiện tại hắn vẫn mong cô có thể nhận sự bảo hộ của hắn, giấc mộng vẫn là giấc mộng, hiện tại bọn họ vẫn còn một đoạn khoảng cách, nhưng sau này khi rời đi hắn, nàng mang theo đứa nhỏ, chẳng những thực hiện giấc mộng, còn nợ rộ giống như hoa thái dương (hoa hướng dương ) dưới ánh mặt trời.
Là uể oải đúng vậy, hắn chính là buồn vì cô mà có chút uể oải , là trân bảo mà chính mình từng dùng tánh mạng che chở sau này rời đi hắn trở nên sáng lạn như thế, trong lòng cảm thụ không có khả năng là đắc ý. Hắn là người, cũng là một người keo kiệt.
Những năm gần đây, tuy rằng cùng vợ trước giống như diều đứt dây, hoàn toàn không liên lạc, nhưng hắn phi thường hiểu biết về cuộc sống của cô, lớn đến xuất ngoại du lịch, nhỏ đến cảm mạo, mẫu thân nhất định cẩn thận hồi báo, lại duy nhất chuyện nàng học được lái xe, khi hắn nhìn đến thân thể nhỏ xinh của nàng ngồi vào chỗ ngồi lái xe, giống cái chúa tể của toàn bộ vương quốc, cái loại tâm tình này đã đánh sâu vào nội tâm cũng đủ phấn khích .
Hay là hắn nghĩ muốn gặp cô bộ dáng nỗi sầu nghèo khổ thất vọng? Đương nhiên không phải, nhưng, ít nhất phải biểu hiện chút ít còn cần hắn, ít nhất không thể biến thành người có tài nhanh hơn nhạc, ít nhất, không cần cách hắn xa như vậy...
Hắn chính là nam nhân keo kiệt, hắn là nam nhân uể oải.
Kỳ Mại Khải hai tay cắm ở quần, ngẩng đầu nhìn lên sao trời, không có đèn nê ông làm hại mắt, Hoa Liên thật có vẻ dễ thân hơn, vô cùng - náo nhiệt che kín toàn bộ bầu trời đêm.
Đây là Hoa Liên, có cô ở Hoa Liên, Hoa Liên cướp đi mẫu thân "Tính khí thích chiều chuộng ", những năm gần đây mẫu thân tuy rằng mang theo Tiểu Vũ, Đài Bắc, Hoa Liên, hai nơi luôn bôn ba từ nơi này đến nơi kia, nhưng chưa từng quá oán giận, ngược lại là hai tháng này ở lại Đài Bắc hồi phục, miệng bà luôn chỉ nghĩ đến, trong lòng nghĩ gì muốn gì tất cả đều là Hoa Liên. Cà chua chín sao? Có đồ ăn gì có thể thu thập không ? Mỗi ngày cùng con dâu trước nói chuyện điện thoại, quan tâm chuyện trong nhà của cô ở Hoa Liên, càng không quên nói cho con dâu trước chính mình có bao nhiêu mong muốn đến Hoa Liên...
Hắn đã quen thuộc mẫu thân mình đối với mọi chuyện đều không quan tâm, nhưng sau khi đi theo vợ trước đi vào Hoa Liên cuộc sống sau trở nên thân thiết nhiệt tình, này toàn bộ đều đã thay đổi, hắn có thể nào không uể oải?
Hắn là đứa con, hắn là chồng trước của cô.
Hai nữ nhân này từng coi hắn là trung tâm thế giới.
Kỳ Mại Khải mặt bình tĩnh, nhìn theo bóng lưng nữ nhân từ trong phòng đi ra.
"Chưa ăn no sao?" Lương Nhược Du hỏi, hắn thật giống cẩu đại tiện ( đây là cái mà con chó nó thải ra . Nói đến đây chắc ai cũng hiểu . Chị Nhược Du này thật ác), mặt siêu thối.
"Ăn rất no." Hắn lạnh lùng đáp.
"Ác... Kia như thế nào vẻ mặt không vui?"
Hắn cần biểu hiện ra bộ dạng vui vẻ sao? Kỳ Mại Khải mặt không chút thay đổi, chỉ bốn phía một vòng, hỏi: "Thành tích cũng không tồi?"
Lương Nhược Du dương khóe miệng, đôi mắt tỏa sáng không dấu được vẻ đắc ý, đột nhiên phát hiện bao nhiêu câu khen ngợi của chồng trước đều kém câu này "Thành tích cũng không tồi ", a, loại thoải mái này chính là khoái hoạt..."Cũng không tệ lắm đi, tôi có một đám cùng nhau làm việc chính là đồng bọn của tôi."
Hắn khoát hai tay , mày mặt nhăn đến có thể đè chết một con muỗi."Cô rất vui vẻ khi có được hết thảy sao?"
Cơn tức làm chi lớn như vậy a..."Tôi không nên vui vẻ sao? Đây là thành quả to lớn của tôi mà!"
Hắn hừ lạnh một tiếng."Sau khi rời tôi đi, cô làm được như vậy cũng không tồi đi!"
Ai nha, hắn là không vui cái gì? Hay là muốn xem cô quá thảm như vậy hắn mới vui vẻ?
Tục ngữ nói đối với, nam nhân đều là ăn no ấm tư dâm dục đích tên(ý nói : nam nhân đã ăn no rồi thì tiếp theo sẽ nghĩ đến XX . Mình không tin thế giới có câu tục ngữ như vậy), nếu ăn no , hội muốn làm cái gì đó? Tiểu bạn gái trẻ trung , xinh đẹp bị bà bà đuổi tới phòng khách lầu ba, hắn một mình ở tại phòng khách lầu hai, ai, đáng thương cho cái nam nhân này, cừu con (Sax , mình không tin bà Hạ Lâm lại là cừu con,sói già mới đúng) ngon miệng ở trước mắt lại không ăn được . Bà bà thật sự thực hiện quá mạnh mẽ , không ai ngăn cản được, nhưng, nói thật, so với việc sống cùng mái nhà với chồng trước, nàng tình nguyện giúp hai người đây thỏa nỗi tương tư, đưa bọn họ vào khách sạn ở nội thành.
Sáu năm không gặp con người này, có nên trông nom nội tâm đang gợn sóng của hắn, có nên trông nom hắn hay không cô liền khẳng định : cô thà rằng duy trì quan hệ xa lạ như vậy.
Lương Nhược Du bình tĩnh nhìn tuấn nhan chồng trước, trầm giọng nói: "Nội thành có một khách sạn thương vụ, đầu năm trước mới khai trương, tinh xảo lại sạch sẽ, lão bản là khách hàng cũ của tôi, tôi có thể giúp anh cùng Hạ tiểu thư ‘ kiều ’ một lúc, về phần bà bà bên kia ta sẽ thu phục, bà bà luôn luôn ngủ sớm, chờ bà lên lầu, anh cùng Hạ tiểu thư là có thể đi rồi."
Ngữ khí của cô thoải mái, thậm chí có chút tuyệt tán thành, giống như hy vọng vĩnh viễn cũng không muốn gặp lại hắn.
"Tôi không phải khách du lịch." Hắn nói, giọng điệu cũng rất lạnh.
Cô nhún nhún vai, biểu tình thực giọng mỉa mai."Vậy anh đến Hoa Liên làm cái gì? Lên tòa án sao?"
Hắn thẳng tắp nhìn cô, tuyên bố chuyện chính mình tại sao lại phải đến Hoa Liên."Tiểu Vũ có chuyện. Cô phải biết, đây mới là lí do quan trọng tại sao tôi đến Hoa Liên."
"Tiểu Vũ làm sao vậy?" Lương Nhược Du nhíu mày, giọng mỉa mai nhưng trên mặt lại không có chút biểu tình gì .
Kỳ Mại Khải theo túi áo sơmi lấy ra một tờ văn kiện, đưa cho vợ trước.
Lương Nhược Du nín thở đem văn kiện mở ra, biến vẻ mặt cô trở nên lo lắng, đọc lên là thư từ bệnh viện Đài Bắc, thư chứng minh từ bác sĩ, chứng minh đối tượng cô cũng không nhận ra là ai, chứng bệnh gồm có một số chỗ có vết bầm tím cùng một ít danh từ y học, hình như là xét nghiệm vết thương, nàng ngẩng đầu, không rõ cho nên nhìn chồng trước.
"Tiểu Vũ cùng đồng học đánh nhau, đối phương cha mẹ mang đứa nhỏ đi xét nghiệm thương tích, chuẩn bị đưa ra kiện."
"Kiện? !" Lương Nhược Du cả người vô lực ngồi xuống ghế, văn kiện trong tay rơi xuống, cô chỉ ngây ngốc nhìn xuống đất đã thấy gió mang tờ giấy xét nghiệm thổi tới đình viện phía bên kia, lại vô lực thu hồi ——
"Tiểu Vũ mới sáu tuổi..." Cô đôi môi run rẩy nói.
"Pháp luật phía trước mỗi người ngang hàng, chứng cớ vô cùng xác thực, đối phương là có thể đưa ra kiện."
Kỳ Mại Khải nhìn vợ trước, cảm nhận được sự khiếp sợ cùng đau lòng của cô, sáu năm chia lìa, quan hệ của hai người cho dù có đến băng điểm, nhưng đối với Tiểu Vũ, tâm tình của bọn họ là giống nhau, thân là cha mẹ, đứa nhỏ hỉ nộ ái ố, bọn họ có thể trực tiếp nhất cảm nhận được.
Cô lắc đầu, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không thể nhận."Tiểu Vũ như thế nào có thể cùng đồng học đánh nhau? Lão sư nói với tôi hắn cùng đồng học cảm tình đều tốt lắm..."
Hắn nghiêm mặt tiếp tục thuyết minh: "Mấy ngày hôm trước vườn trẻ tổ chức ngày lễ No-el, từng tiểu bằng hữu đều phải lên đài biểu diễn, có một bạn học biết mẹ của Tiểu Vũ không có tới, liền châm biếm hắn, nói hắn mặc dù là diễn viên, nhưng đến xem biểu diễn chỉ có ba ba cùng bà nội, còn nói rất nhiều lời không dễ nghe, Tiểu Vũ thực tức giận, cho nên ở phía sau khán đài cùng đồng học đánh lên, hắn diễn tinh linh vương, trong tay có vũ khí quyền trượng , sau đó chính là xét nghiệm vết thương, tiểu vũ hội cùng đồng học đánh nhau là bởi vì chúng ta hiện nay không phải là một gia đình hoàn chỉnh, trong lòng hắn có ủy khuất."
Cái này, Tiểu Vũ buổi chiều cùng cô nói tất cả đều đã được thông ...
"Mẹ không theo chúng ta quay về Đài Bắc sao?"
Cô rốt cuộc nhịn không được , nước mắt chảy thành hàng xuống hai má, ngẩng đầu nhìn chồng trước, hai người đích trong mắt có giống nhau chính là lo lắng."Cho nên anh nói với Tiểu Vũ tôi sẽ quay về Đài Bắc?"
"Đúng." Kỳ Mại Khải nhìn bốn phía, đây toàn bộ là niềm tự hào của cô, dừng vài giây sau nói: "Nếu cô luyến tiếc buông tha cho toàn bộ mọi thứ trước mắt, tôi có thể thông cảm, nhưng, tôi sẽ chính thức hướng pháp viện đưa ra quyền giám hộ, chuyện chúng ta ly hôn, Tiểu Vũ phải biết, đồng thời, quyền giám hộ sau này sẽ là tôi, Tiểu Vũ sẽ rời Đài Loan."
Lương Nhược Du tay nắm chặt thành hai đấm, sợ hãi nhìn hắn."Kỳ Mại Khải, anh đã nói sẽ không giành tiểu hài tử với tôi!"
Năm đó, cô đang mang thai mà ly hôn, ly hôn hiệp nghị trong sách rõ ràng viết quyền giám hộ đứa nhỏ là của cô, mặc dù lúc đó đứa nhỏ sau khi sinh nàng nhận lời khẩn cầu của bà bà cho nên để Tiểu Vũ mang họ Kỳ, nhưng cũng không có bởi vậy mà thay đổi chuyện này được!
Kỳ Mại Khải trên mặt tràn ngập kiên định chứng tỏ bản thân là phụ thân."Ta nghĩ cấp đứa nhỏ một cuộc sống bình thường, có thể không nói chuyện cha mẹ ly dị với đứa nhỏ ,chuyện đó đối đứa nhỏ đều không phải là là tốt, mọi chuyện đều sau hãy nói, nhưng tôi sẽ lập tức an bài để Tiểu Vũ rời đi Đài loan."
"Tôi sẽ không để cho Tiểu Vũ rời đi." Cô ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt là cái biểu tình sư tử bảo vệ con, cùng chồng trước đồng dạng kiên trì.
Cô không hề nghĩ ngợi đến, sáu năm sau gặp lại, hai người chính là kéo dài chiến hỏa, bởi vì một sự kiện lần thứ hai tranh chấp.
"Cho nên tôi cho cô lựa chọn, cô có thể quay về Đài Bắc, hoặc là tiếp tục ở lại Hoa Liên."
"Chúng ta ly hôn ." Cô thuật lại nói: "Không có khả năng ở chung."
Hắn hừ lạnh, không khí Đài Bắc không sạch sẽ, đương nhiên không phải nơi mỹ nhạc trong lòng cô."Nếu cô không muốn làm cho Tiểu Vũ biết chuyện cha mẹ ly hôn thì nhất định phải quay về Đài Bắc, tôi muốn con tôi mỗi ngày đều gặp được mẫu thân của hắn. Cha mẹ hắn, người nhà cũng có thể tham dự mọi chuyện ở trường học, tôi không muốn bất luận kẻ nào nói con tôi là đứa nhỏ không có mẹ! Tôi tin tưởng tôi đã biểu đạt ý tứ rất rõ ràng , hiện tại sẽ chờ đáp án của cô, về phần đối phương, dù có kiện hay không tôi đều có thể giải quyết."
Cô không nói gì, cúi đầu nhìn theo tờ giấy xét nghiệm theo gió tung bay, ba ba của Tiểu Vũ là đại luật sư, nếu đối phương thật muốn đưa ra tố cáo, cô tin tưởng lấy thực lực của Kỳ Mại Khải tuyệt đối có thể thu phục, không nên hỏi cô làm sao mà biết được, các tuần san kinh doanh đều có xem qua hắn, hắn là bùa hộ mệnh của rất nhiều Đại lão bản.
Cô thương tâm nhất chính là Tiểu Vũ, Tiểu Vũ rốt cuộc bị công kích gì mới có thể như vậy phản kích? Đứa nhỏ không có mẹ? Mụ mụ không cần đứa nhỏ này? Ác, ông trời...
"Ngày mốt quay về Đài Bắc, hy vọng cô đến lúc đó có thể cho tôi đáp án."
Kỳ Mại Khải xoay người, bỗng nhiên nói: "Không cần liên lạc với bằng hữu của cô, tôi sẽ ở nơi này." Sau đó chạy lấy người.
Lương Nhược Du thương tâm nhìn lên bầu trời nơi các ngôi sao đang tỏa sáng, nước mắt thủy chung không có dừng lại ——
Đột nhiên trong lúc đó cô không nghĩ muốn hắn đi, cô hy vọng hắn có thể ngồi xuống, cùng nàng chia sẻ thương tâm trong lòng cùng hắn, chuyện của Tiểu Vũ, nàng tin tưởng hắn cùng mình giống nhau đang đau lòng, cô biết hắn một năm trước nguyên bản có cơ hội tiến vào hội đồng luật sư ở nước Mĩ, nhưng vì Tiểu Vũ mà lưu lại, hắn tham món lợi Tiểu Vũ, nàng cũng tham món lợi Tiểu Vũ, bọn họ là cha mẹ của Tiểu Vũ, Tiểu Vũ đã bị ủy khuất, hai người bọn họ là người đau lòng nhất...
Bà bà đi đến bên cạnh nàng, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt."Lập tức không nói cho con biết là không muốn làm cho con thương tâm, huống hồ con đang ở Hoa Liên, khi đó mọi người vội vàng xử lý chuyện này, căn bản không nghĩ đến chuyện dùng điện thoại báo cho con, sau Mại Khải lại nói sẽ theo ta cùng đi Hoa Liên tìm con nói chuyện, ta mới không báo điện thoại nói cho ngươi biết ."
Lương Nhược Du quay lại nhìn bà bà, nức nở nói: "Mẹ, người hẳn là nói cho con biết, con có thể lập tức đáp phi cơ chạy về Đài Bắc..."
Bà bà thở dài."Đến đấy cũng vô dụng, thương tổn đã tạo , lấy tính khí của con như vậy không khác gì muốn giết chết con ,về nhà con cũng chỉ mắng hắn một chút, rồi tìm bọn họ lý luận đúng không?"
"Động thủ đánh người chính là không đúng, con sẽ làm cho Tiểu Vũ —— "
Bà bà yên lặng nhìn con dâu trước, nghiêm túc nói: "Con sẽ không để cho Tiểu Vũ chịu ủy khuất, con sẽ đi giúp đứa con đòi lại công đạo, vấn đề cũng như con nói, động thủ đánh người chính là không đúng, chuyện này từ Mại Khải ra mặt hội càng thỏa đáng."
" Tiểu Vũ của con không phải là đứa nhỏ không có mẹ..." Lương Nhược Du che mặt khóc rống thất thanh.
Bà bà nhẹ nhàng đem con dâu trước ôm vào trong lòng."Ngoan, đừng khóc, Nhược Du a, chúng ta quay về Đài Bắc đi, nếu thật sự nghĩ muốn chờ đứa nhỏ lớn lên mới công khai chuyện con cùng Mại Khải ly hôn, trước lúc đó hãy để đứa nhỏ cùng sống một gia đình ấm áp cùng với cha mẹ nó, Tiểu Vũ còn nhỏ, hắn cần ba ba cũng cần mụ mụ, tình thương của mẹ không phải chỉ có gọi điện thoại, hoặc là mỗi tháng ở Hoa Liên gặp hai, ba lượt mặt có thể bồi đắp, Tiểu Vũ thật sự cần các con."
Quay về Đài Bắc?
Buông tha cho mọi thứ?
Cô giương mắt nhìn vương quốc của mình, rốt cuộc nên làm thế nào mới tốt?
Sáu giờ sáng, cô ngồi xổm xuống ở vườn rau thu thập rau dưa, Mỹ Hoa ở bên trái cô, Minh Châu muội muội ở bên phải cô, cùng nhau loại đồ ăn, cùng nhau thu thập là mỗi ngày là niềm vui sướng nhất của ba người bởi họ trong lúc đó có thời gian nói chuyện phiếm.
"Nghĩ biện pháp có địa chỉ của đối phương, tôi lên Đài Bắc một chuyến." Mỹ Hoa tức giận nói.
"Mỹ Hoa tỷ, em và chị cùng đi! Thật sự là một đám làm không rõ ràng tình huống !" Ngay cả Minh Châu cũng lên phía trước một bước.
"Lên Đài Bắc làm cái gì?"
"Tìm đối phương tính sổ sách, nếu không tìm bọn họ uống cà phê tán gẫu thị phi? !"
Có bạn tốt cũng tốt, nàng một đêm đau lòng cuối cùng cũng có điểm thoải mái, hiểu được muốn tìm đối phương tính sổ không chỉ có mình cô!"Các người muốn tìm đối phương cãi nhau sao?" Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng trong lòng lại rất sung sướng.
"Không nên sao? Phát sinh loại sự tình này có thể nào không sao, sao? Đối phương chính là cha mẹ quái thú thôi, con của mình miệng nói bậy mà cũng mặc kệ không quản giáo, còn muốn hướng chúng ta ra kiện? ! Loại này chính là muốn nháo chúng ta, ta làm cho bọn họ biết chúng ta không phải dễ khi dễ! Ai, tiểu vũ ba ba không biết đang làm cái gì, kia trưng ra giấy phép luật sư có gì hữu dụng? Cư nhiên làm cho bọn a cẩu a miêu này khi dễ tiểu vũ của tôi, ác, tức chết tôi !Đưa địa chỉ cho tôi, tôi hôm nay sẽ lên Đài Bắc!"
Mỹ Hoa thực sinh tức giận, nói ra tất cả đều là ý tưởng trong lòng cô, làm cho cô cảm thấy được thực, đau, mau.
"Đừng , động thủ đánh người chính là không đúng, Tiểu Vũ sai tương đối nhiều."
Minh Châu nghe không nổi nữa, nhịn không được oa oa la hét."Cái gì gọi là sai tương đối nhiều? Miệng của tên tiểu quỷ kia sẽ không có sai sao? ! Cái này gọi là có ý định khiêu khích, bị đánh là xứng đáng rồi!"
"Vốn chính là a, bị đánh là xứng đáng!"
"Hai vị thông gia cơn tức đừng lớn như vậy, cà chua đều bị hai người bóp nát rồi ." Lương Nhược Du khóe miệng cầu cười.
Mỹ Hoa cùng Minh Châu mau mau buông cà chua vô tội trong tay ra.
Mỹ Hoa thở dài."Kia hiện tại nên làm gì? Cô tính làm như thế nào?"
Lương Nhược Du vỗ về trong tay toàn bộ quả cà chua màu đỏ, thấp giọng nói: "Tôi cũng muốn giết đối phương theo bọn họ cãi nhau, nhưng đây không phải là cách giải quyết vấn đề, trước mắt việc cấp bách là bù lại lòng thương cho Tiểu Vũ, không thể để cho hắn lại bị loại ủy khuất này."
"Cho nên cô phải về Đài Bắc?" Mỹ Hoa hỏi.
Đúng vậy a, chúng ta ở Đài Bắc lập một công ty nữa như thế nào?"
Minh Châu nghe vậy, bao nhiêu nước mắt lập tức một giọt một giọt rơi vào trong đất.
Lương Nhược Du thấy thế, nhịn không được oa oa kêu."Oa, Minh Châu ngươi khóc cái gì a? ! Là muốn đem cà chua của chúng ta chết hết sao?"
"Em luyến tiếc chị a... Chị nếu quay về Đài Bắc chúng ta làm sao bây giờ? Vườn rau chính đồ ăn căn bản ăn nhưng ăn cũng không xong a... Em cùng Hoa tỷ ăn thịt là chính, dáng vẻ không giống như chị cùng con thỏ giống nhau, mỗi ngày chỉ cần gặm đồ ăn là tốt rồi..." Minh Châu lấy chính mình ra làm phương thức kể rõ của cô không tha.
"Cô sẽ chờ đồ ăn hỏng rồi tốt lắm, ăn không xong, để lại cho nó hỏng! Chúng ta bề bộn nhiều việc, chính là không rảnh giúp cô!" Mỹ Hoa nói năng chua ngoa đậu hủ tâm.
Lương Nhược Du mở ra hai tay, ôm hai người bạn tốt."Có các người ở Hoa Liên tôi thực yên tâm, hôm nay có cái gì chúng ta cùng nhau thu hoạch hết, ta chỉ là điều đến Đài Bắc làm ở chi nhánh công ty đi, Hoa Liên tổng công ty phải tiếp tục vận chuyển buôn bán, tuyệt đối không có vấn đề!"
"Hay để cho Tiểu Vũ đến Hoa Liên học? Nội thành có mấy nhà trẻ cũng không tồi, em đi hỏi thăm xem?" Minh Châu lau nước mắt đề nghị nói.
Mỹ Hoa hừ lạnh một tiếng, nói tiếp đi: "Quay về Hoa Liên cũng tốt, mấy tiểu bằng hữu ở Hoa Liên tuyệt đối sẽ không giống mấy tiểu bằng hữu ở Đài Bắc xấu miệng như vậy!"
Lương Nhược Du lắc đầu."Vậy để ba Tiểu Vũ ở đâu? Tiểu Vũ hy vọng mỗi ngày đều chăm lo cho đến hắn là ba ba cùng mụ mụ." Cô thở dài.
Cho nên, phương pháp giải quyết duy nhất, vẫn là chỉ có quay về Đài Bắc.
Điểm ấy lòng bọn họ tất cả đều hiểu rõ.
"Khi nào thì trở về?" Mỹ Hoa hiểu được lựa chọn của bạn tốt.
"Ngày mai."
"Nhanh như vậy? !" Minh Châu trừng lớn mắt.
Lương Nhược Du gật gật đầu."Sau khi ngày nghỉ tết Nguyên Đán kết thúc."
"Ha hả a, sự tình phấn khích , ngày mốt khởi hành sao, nam nhân ở Hoa Liên nhất định sẽ khóc rất to, bởi vì không thấy nữ thần xinh đẹp của họ đâu , đau lòng a ~~ đau lòng a ~~" Mỹ Hoa khoa trương nói.
"Ai ~~" Minh Châu than thở."Chị không ở Hoa Liên, ai giúp chúng ta sinh tiểu vũ thứ hai? Không phải nói tôi một đứa, mỹ hoa tỷ một đứa sao?"
Mỹ Hoa ngượng ngùng nói: "Uy, Đài Bắc cũng có nam nhân được không? Minh Châu muội muội, cũng là ngươi nhận thức cho chúng ta chính là tiểu heo mẹ sau khi đến Đài Bắc liền mất đi mị lực ?"
"Đương nhiên không phải a, Mỹ Hoa tỷ tỷ ngươi không cần ly gián ác? Ta chỉ là lo lắng Đài Bắc không sạch sẽ nơi tại sao có thể làm cho Nhược Du tỷ sinh ra một đứa giống bảo bối tiểu vũ vĩ đại đây?"
"Đúng nha, tôi như thế nào không nghĩ tới? Giống như cà chua, phải có ánh mặt trời tốt, nguyên vẹn không bệnh mới có thể tạo ra giống tốt được, Đài Bắc đích xác không phải nơi thích hợp để tiểu heo mẹ sinh đứa nhỏ." Cái này ngay cả Mỹ Hoa cũng bắt đầu lo lắng .
"Hay là chúng ta tìm người sinh đứa nhỏ trước lúc Nhược Du tỷ trở về Hoa Liên?" Minh Châu bỗng nhiên có suy nghĩ muốn.
Mỹ Hoa cười ha ha."Có thể có thể, chúng ta ở Hoa Liên trước phải đem lai lợn giống phải chuẩn bị tốt!"
"Lợn giống?" Lương Nhược Du rốt cuộc nhịn không được , nàng cười ngã vào vườn cà chua, động nói: "Đủ rồi đó, các người rất khoa trương đó..."
Chỉ là người đang đứng sau đại thụ Kỳ Mại Khải lại cười không nổi.
Hắn có thói quen chạy bộ vào sáng sớm, còn chưa có bắt đầu vận động, hắn liền nghe được vợ trước cùng các bằng hữu vừa làm việc nhà vừa nói chuyện phiếm, bằng hữu của cô đối đứa con cũng làm cho hắn thực cảm động, vợ trước khi lựa chọn hắn cũng sớm lường tới trước rồi, duy độc "Sinh người thứ hai tiểu vũ" chuyện này làm cho chân của hắn giống mọc rể, còn muốn chạy cũng đi không được ——
Sinh tiểu vũ?
Cô cùng với ai sinh?
Vì cái gì sẽ có loại này kế hoạch? !
Mày hắn thật sự nhăn đến nỗi muốn giết chết một con muỗi , muốn nghe rõ ràng hơn, lại thấy các cô ngã vào điền lý cười một đoàn?
"Chạy bộ a? Nhi tử."
Kỳ Mại Khải xoay người, trừng mắt sau lưng chính là mẫu thân, mẫu thân một thân một bộ nông phu, trên đầu còn đội nón.
"Đúng, con muốn đi chạy bộ." Hắn xấu hổ nói.
Kỳ mẫu vẻ mặt giảo hoạt cười, bà không phải không thấy được đứa con đang khiếp sợ, vừa rồi Mỹ Hoa cùng Minh Châu chỉ là vui đùa nói chính mình cũng nghe nhất thanh nhị sở ( rất rõ ràng ), biết đây là các cô chẳng qua chỉ nói vui đùa, nhưng đứa con đã không thể tin là thật , luật sư trong mắt chỉ thấy một sự thật, cũng không có biết cái gì gọi là hài hước, hắn tuyệt đối sẽ tin là thật, nói lầm bầm, kia lại như thế nào? Hắn cũng có thể tìm cái tiểu bạn gái đến tức mụ mụ , chẳng lẽ con dâu không thể tìm cái nam nhân đến sinh tiểu hài tử sao?
"Kia như thế nào còn không chạy?"
"Con đang muốn chạy." Miệng hắn tuy rằng nói như vậy, nhưng thủy chung không có bước ra bước đầu tiên, nghĩ thầm,rằng nếu hiện tại chạy, có thể hay không bỏ qua nội dung càng kịch tính chăng?
Kỳ mẫu lành lạnh vẫy vẫy tay."Con nghe được rồi?"
"Nghe được cái gì?" Hắn chột dạ một giây, nhưng lập tức lại khôi phục bình tĩnh.
Giả bộ?"Ác, là con dâu trước tìm người tính chuyện sinh con a!"
Cái này Kỳ Mại Khải muốn bình tĩnh cũng không được, hắn trừng mắt lên, biểu tình thực đáng sợ."Cô ấy thật sự muốn tìm người sinh đứa nhỏ? !"
Lão mẫu thân bị sợ hãi, vỗ vỗ ngực nói: "Này, con hung như vậy là muốn hù chết ta a!" Sau đó nhún nhún vai."Con cũng có thể giao bạn gái , con dâu tìm đối tượng mới cũng không có gì sai a! Ta là cái bà bà tốt , sẽ không để ý đệ đệ hay muội muội của Tiểu Vũ có phải hay không do con sinh”.
"Mẹ —— "
"Chuyện gì a? Con trai”.
"Con —— "
Hắn muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng lại một chữ cũng phun không ra, vừa nghĩ tới nàng cùng với nam nhân khác sinh đứa nhỏ, hắn cả người liền phiền toái tới cực điểm, như thế nào lại như vậy? Hắn nghĩ đến hắn đối với cô vô cùng để ý, đối cô luôn có tình cảm, cô hồi trước lấy cái chết ra uy hiếp hắn, dứt khoát kiên quyết yêu cầu chấm dứt quan hệ hôn nhân của hai người khi đó đã muốn đốt cháy hầu như không muốn còn quan hệ gì...
"Không có việc gì." Phiền toái chính là rất ngoài ý muốn, sau này nhất định không có việc gì đi, nhất định không có việc gì! Nàng kết giao bạn trai đích xác không liên quan đến chuyện của hắn...
Đứa con là chính mình sinh ra, Kỳ mẫu đương nhiên biết ý nghĩ của hắn, đối với con dâu trước không có tình cảm? Nói cho người khác nghe đi! Người này làm mẹ này hoàn toàn không tin, người trẻ tuổi có cơ hội gương vỡ lại lành, cơ hội này liền từ bà của Tiểu Vũ tạo ra đi!
Nguyên bản, chuyện của bọn họ bà căn bản không nghĩ trông nom , ly hôn liền ly hôn, chỉ có thể nói duyên phận đã hết, nhưng ở tiểu vũ sau khi phát sinh ra chuyện này, nàng liền có ý tưởng bất đồng, Tiểu Vũ cần tình thương của cha cùng tình thương của mẹ, bà không muốn làm cho bảo bối tôn tử lần mẫn cảm về vấn đề của con trai, huống hồ con trai cùng con dâu trước cũng không phải bởi vì nguyên nhân không thể tha thứ mới chấm dứt hôn nhân, một khi đã như vậy, còn có thể vãn hồi, từng có yêu, đương nhiên là có có thể lại yêu lần nữa.
Phá hư tình cảm của đứa con cùng tiểu bạn gái là bước đầu tiên, kế tiếp đâu?
Sẽ chờ con dâu quay về Đài Bắc, còn nhiều cơ hội mà, ha!
"Không có việc gì là tốt rồi, ta đây đi giúp họ thu thập, miễn cho khi có nhiều người ra ra vào vào , căn bản không rảnh để thu thập rau dưa a! Ác đúng rồi, con dâu rất được hoan nghênh ác, mỗi ngày đăng môn theo đuổi rất nhiều, con nhất định phải thấy tận mắt mới hiểu được a!" Nói xong, mẫu thân vui mừng bước đi.
Hắn hé ra mặt lãnh , cũng không biết chính mình phát giận, có lẽ là vậy? Bất kể cô cùng ai kết giao? Bất kể cô cùng ai sinh tiểu hài tử? Hắn có thể giao bạn gái, cô đương nhiên có thể giao bạn trai! Sau khi chấm dứt hôn nhân nam nữ kết hôn không thể làm chung...
Vậy hắn tức cái gì?
Tức cái gì...
Tức chuyện Tiểu Vũ chưa được giải quyết, cô đã nghĩ cùng nam nhân khác sinh tiểu hài tử cũng có thể đi!
Kỳ Mại Khải thở phì phì địa xoay người chạy đi.
Kỳ mẫu quay đầu nhìn đến bóng dáng cứng ngắc của đứa con, mở miệng cười vui vẻ.
"Vui vẻ như vậy ác, Bà bà Tiểu Vũ?" Mỹ Hoa hỏi.
"Vẫn là ở Hoa Liên ngủ thoải mái hơn đi?" Minh Châu phụ họa.
Các nàng hợp lực nâng rổ, đem rổ cà chua vừa thu thập được dời ra phía bên ngoài vườn.
Kỳ mẫu xoa xoa hai má của hai vị tiểu thư, hưng phấn mà nói: "Cười các con đáng yêu a! Các con thật là rất đáng yêu !"
"Đáng yêu?"
Mỹ Hoa, Minh Châu đứng sững sờ ở kia, đối với ca ngợi của bà bà, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...