‘’Đồ ăn tới rồi đây.’’ Lý Oanh vui vẻ mang bữa trưa ra mời mọi người.
‘’Hai đứa trẻ này, quả thực rất đáng yêu, rất ngoan ngoãn.’’ Cô Mạc trong một thời gian ngắm gặp mặt, thì liền vô cùng yêu thích Ngọc Nhiêu và Chước Nhiên.
Đặc biệt là Chước Nhiên, vì khi nhìn thấy cô bé, bà như thấy được ‘’Lý Oanh’’ ngoan ngoãn của mình.
Mặt mừng lòng đau, mất ai hiểu được cảm giác này.
‘’Con cảm ơn Mạc lão sư ạ.’’ Hai đứa trẻ đồng thanh đáp khiến bà cười phá nên vì dễ thương.
Nhưng cô Mạc càng vui vẻ thì lòng Lý Oanh lại thắt lại thêm phần nào.
Bề ngoài, cô luôn là một Lý Oanh ngoan ngoãn chính hiệu.
Nhưng mấy ai biết rằng, thật sâu bên trong, cuộc sống của cô chẳng có gì là tốt đẹp cả.
Sau khi phẫu thuật thẩm mỹ, Vương Tiểu Miêu lại càng giống người con gái mới qua đời của cô Mạc Tư hơn.
Bà ấy vì nỗi nhớ con gái, thành ra coi cô học trò này của mình như con vậy.
Có người sẽ hỏi, coi là con gái thì có gì mà xấu, không phải là quá may mắn à? Nhưng không, chuyện đó sẽ đẹp đẹp như người đời nói nếu cô Mạc thật sự coi Vương Tiểu Miêu là một người con gái, chứ không phải là Lý Oanh.
Từng thói quen, cử chỉ và hành động.
Tất tần tật, cuộc sống của cô tiểu thư nhà họ Vương bị đảo lộn.
Cô sẽ bị phạt, bị mắng nếu làm sai.
Cho dù là những thứ nhỏ nhặt nhất, cũng phải thật giống cô bé họ Lý mãi ra đi năm 17 tuổi kia.
Đã từ thời điểm đó, cô còn là chính mình, không còn là một Vương Tiểu Miêu không sợ trời, không sợ đất, ngạo nghễ với thế giới ngoài kia rồi.
Cũng có thể nói, đây là ‘’Tự do trong khuôn khổ.’’
…
‘’Oanh Oanh, em ăn đi.’’ Thiễu Ngưng mặt hơi lo lắng nhìn về phía con gái của cô giáo chủ nhiệm cũ, gắp cho em một chút thức ăn vào bát mà không biết rằng, đây là thứ Vương Tiểu Miêu rất ghét, thậm chí là bị dị ứng.
‘’Em vẫn luôn quan tâm mọi người như vậy, Thiễu Ngưng.
Có điều em không biết, Oanh Oanh nhà cô thích ăn hải sản lắm.
Đặc biệt là cá.’’ Cô Mạc qua ra, dùng ánh mắt ‘’trìu mến’’ mà ra kí hiệu với con gái mình.
‘’À, hóa ra là vậy.
Em lại tưởng Oanh Oanh không ăn được cá.’’
Thấy ánh mắt của mẹ, Lý Oanh vội nhận lấy phần cá mà Thiễu Ngưng gắp cho.
Mặt dù vừa nhìn và ngửa thấy mùi thôi cũng khiến cô buồn nôn rồi.
‘’Dạ không, em thích ăn cá lắm chị ạ.
Hôm nay em bị đau đầu một chút ấy.
Không… ‘’
‘’Ôi trời, em không cần để ý con bé như vậy đâu.
Từ bé tới giờ con bé cứ hay ốm vặt, chút nữa uống thuốc là khỏi liền mà.’’ Không đợi Lý Oanh nói hết câu, cô Mạc vội chen vào.
Bất ngờ, sự vội vàng đó lại đồng thời reo rắc trong lòng Thiễu Ngưng, Đãng Nhân và Kiêu Duẫn sự nghi ngờ đến khó tả.
Những ngày sau càng ngày càng lộ liễu hơn cả.
Nhìn không giống như nhất thời chèn ép chút nào, mà cứ như một thói quen, thời xuyên lặp đi lặp lại trong quá khứ, kéo dài đến hiện tại vậy.
Trong ba người, có mình Diệp Thiễu Ngưng là con gái, nên cô hiểu rõ nhất sự ngượng ngùng và mất mặt mà Lý Oanh đang xảy ra.
Cũng đã nói chuyện, góp ý rồi nhưng chỉ nhận được một lời hồi đáp như thế này: ‘’Uầy, mấy em cứ lo xa.
Oanh Oanh á, nó không suy nghĩ sâu xa đâu.
Thường ngày đều như vậy mà, không có chuyện gì đâu.
Mau, đi ngủ đi.
Mia cô sẽ dẫn các em đi thăm hết nơi đây trước khi trở về.’’
‘’Dạ, vậy cô cũng ngủ sớm.’’ Nói rồi cô chào tạm biệt mà ra khỏi phòng.
Hai người đàn ông vừa thấy cô bước ra thì định hỏi, nhưng khi thấy sắc mặt của cô thì có thể hiểu được phần nào rồi.
Họ đơn giản chỉ thấy có gì đó hơi tội nghiệp và bất công cho cô bé Lý Oanh này.
Thật lòng thật dạ mà muốn giúp đỡ.
Nhưng điều gì nên nói thì cũng nói rồi, họ cũng không có quyền cưỡng ép điều gì nữa.
Bèn lủi thủi về phòng ngủ sớm cho một ngày dài phía trước.
Tới khi bóng họ đã khuất xa, Lý Oanh mới lộ mặt ra khỏi một góc tối.
Cuộc đối thoại lúc nãy, cô đều nghe thấy cả.
Chỉ có điều khiến cô ta do dự.
‘’Vì sao lại giúp tôi?’’ Tiếc là câu hỏi đó người nên nghe lại chẳng nghe thấy, chỉ có màn đêm vắng lặng lắng nghe từng câu nói, lời thủ thỉ của cô.
Như nó có phải người đâu, nào có thể an ủi cô cho được.
Tới đây, vở kịch kinh hoàng mới được hé lộ.
Lý Oanh thật sự chưa có chết sớm hơn hai tuần khi cô Mạc Tư mang Vương Tiểu Miêu về.
Khi đem cô học trò này về, cô con gái của bà vẫn còn sống rất mạnh khỏe và hạnh phúc.
Sống cùng họ một thời gian, nhiều việc cũng đã thay đổi.
Vương Tiểu Miêu từ một người bạn thân thiết, một người chị em tốt của Lý Oanh lại trở thành người ghét cô bé chính hiệu.
Không phải nói quá nhưng Vương Tiểu Miêu ở đâu, cạnh ai thì cũng có thể ganh ghét, đố kỵ mà làm ra những việc điên rồ.
Chắc bởi lẽ khi mẹ cô mất, cha cô lấy người mới.
Mẹ kế lại có một người con riêng là Lạc Hạ.
Từ khi tới Vương thị thì họ liền nhanh chóng lấy được lòng Vương tổng, cũng chính là cha ruột của cô ta.
Đỉnh cao là ông và cô đã có một cuộc cãi vã to lớn trong việc nâng người chị gái không cùng huyết thống này của cô lên vị trí đại tiểu thư vốn có của Vương Tiểu Miêu.
Sau ngày hôm đó, tình cha con của họ đã xa cách thì lại càng xa cách hơn.
Thiếu vắng tình yêu thương, sự quan tâm là thế nên cô thường dùng vỏ buộc hư hỏng, mạnh mẽ để che đi sự mong manh, yếu đuối vốn có của mình.
Chẳng ai sửa sai, chẳng ai khuyên ngủ nên theo thời gian, những việc làm xấu mà ngày trước cô còn không dám nghĩ tới mà giờ đây là trở thành một việc làm hết sức hiển nhiên.
Nhìn thấy ai được yêu thương, hạnh phúc là ganh ghét, chướng mắt.
Trừ Thiễu Ngưng ra thì Lý Oanh không phải ngoại lệ.
Vì thế, mà cô ta quyết định đưa tiễn cô bé 17 tuổi ngoan ngoãn, hiểu chuyện, luôn quan tâm mình như Lý Oanh đến thế giới bên kia.
Để chỉ mình cô, mình cô hưởng lấy tất cả sự nuông chiều mà Lý Oanh có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...