Ly Hôn Rồi Liệu Chúng Ta Có Thể Quay Lại
‘’Hôm nay cậu lạ lắm.
Có chuyện gì sao?’’ Phụng Kiêu Duẫn và cô sau khi dỗ dành Ngọc Nhiêu đi ngủ thì ra ban công hóng gió.
Anh thấy cô cả buổi ít nói, mặt đầy suy nghĩ mà lo lắng hỏi.
‘’Mình đang nghĩ xem vì sao trên đời lại có người tốt như cậu nhỉ?’’ Ánh mắt nhìn lên bầu trời đầy trăng sao, cô khẽ nói.
‘’Cậu ổn chứ?’’
‘’Không có gì đâu.
A Nhân cũng nói với mình chuyện hôm đó ở bệnh viện rồi.’’
‘’Hóa ra cậu đã biết rồi.
Chắc hẳn cậu nghĩ mình là một kẻ rất ngu ngốc đúng không, một kẻ hèn nhát và không có chính kiến… ‘’
Chẳng đợi anh xong thì Thiễu Ngưng đã nhào tới ôm anh thật chặt.
Phụng Kiêu Duẫn cũng bất ngờ lắm vì trước giờ cô rất ít khi thân mật với mình, nay lại chủ động ôm anh như vậy.
‘’Ngưng Nhi, yêu một người nó đơn giản lắm, mà cũng khó lắm.
Đơn giản là chỗ chỉ muốn người đó cả đời an nhiên, mạnh khỏe mà hạnh phúc vui cười.
Khó khăn là chỗ, trái tim người ta dành cho người khác rồi, mình phải học cách buông xuôi.’’
Cô vẫn im lặng mà dụi dụi vào lòng anh.
Đã nghe nhưng không muốn trả lời.
Lòng cô lúc này cũng càng phúc tạp hơn, thế giới người lớn quả thực khó hiểu, khiến cô rất muốn quay về thời niên thiếu.
…
Vậy là bây giờ, Sở Đãng Nhân và Phụng Kiêu Duẫn sẽ cùng nhau cạnh tranh.
Xem xem rốt cuộc, người mà Thiễu Ngưng muốn bên cạnh trọn đời này là ai, tấm chân tình nào sẽ được đền đáp.
…
Tưởng chừng như cuộc đấu đá này sẽ khiến tình cảm bị sứt mẻ nhiều chỗ.
Nhưng không, tuy là đối thủ nhưng hai vị thành chủ của Tân thành và Uy thành lại càng thân thiết hơn.
‘’Hay giờ mình để hai người họ yêu nhau luôn nhỉ?’’ Thiễu Ngưng bất lực nhìn hai người đàn ông đang loay hoay mãi ở tiệm bánh đề mua đồ ăn sáng.
Cô ngồi trên xe mà bất lực không kém gì bạn tiếp tân.
Hôm nay là một ngày đẹp trời nên cả ba quyết định dẫn Chước Nhiên và Ngọc Nhiêu ra vùng ngoại ô chơi.
Tránh xa chốn thị phi phúc tạp, ồn ào lại đầy nham hiểm đó.
Địa điểm đi tới là một nơi rất đặc biệt với cả ba.
Vì nơi đây, cũng gần với nơi ở cô giáo cũ thời cấp 3 vô cùng nhiệt huyết, được rất nhiều học sinh yêu thích, không chỉ ba người các anh và cô.
…
Men theo cánh đồng thơm mùi lúa chín thì cuối cùng mọi người đã dừng chân tại một căn nhà gỗ giữa một cánh đồng nọ.
Phụng Kiêu Duẫn chủ động giúp cô và hai đứa trẻ lấy hành lý.
Thấy vậy, Sở Đãng Nhân không tranh giành gì cả mà tiến tới trước căn nhà, bấm chuông gõ cửa.
Một lúc sau, người phụ nữ trung niên và một cô gái trẻ bước ra từ ngôi nhà gỗ lớn.
Thấy mọi người trước mắt thì liền vui vẻ nói cười.
Người phụ nữ trung niên này là giáo viên chủ nhiệm thời trung học của lớp Thiễu Ngưng, bên cạnh bà - cô gái trẻ đó có lẽ là cô con gái duy nhất - Lý Oanh.
‘’Xin chào mọi người.
Em là Lý Oanh, mọi người cứ gọi em là Oanh Oanh hay Oanh Nhi là được rồi ạ.’’
Thấy cô gái trẻ chủ động chào hỏi, lại còn là con gái của cô giáo cũ như thế thì Sở Đãng Nhân buộc phải bác bỏ lại thói quen không tiếp xúc với phụ nữ khác mà đáp lại: ‘’À, xin chào em Lý Oanh.
Anh là Sở Đãng Nhân, đây là Phụng Kiêu Duẫn, Diệp Thiễu Ngưng.
Bé gái này là con gái của Thiễu Ngưng và Kiêu Duẫn - Ngọc Nhiêu, còn đây là con gái của anh - Sở Chước Nhiên.’’
‘’Dạ, nghe mẹ nói thì em đã rất ngưỡng mộ mọi người rồi.
Cả ba đều lần lượt là thủ khoa đầu vào của ba trường học lớn, thật sự Lý Oanh rất hâm mộ ạ.’’
Mọi người nói chuyện hăng say như vậy khiến Thiễu Ngưng cũng không nỡ cắt ngang câu chuyện.
Nhìn lại đống hành lý ở ngoài, tuy hơi nhiều chút nhưng không sao cả.
Chỉ là hơi mất thời gian chút thôi nên cô bảo mọi người và hai đứa trẻ vào nhà trước, mình mang hành lý vào rồi sẽ theo sau.
‘’Con sẽ ở lại với mami.’’ Nhiêu Nhiêu rõng rạc tuyên bố.
‘’Nhiêu Nhiêu ở lại thì con cũng thế.
Mỗi người một tay sẽ nhanh hơn mà.’’ Vừa nói, Chước Nhiên liền tự kéo hành lý và một số đồ đạc của mình đi vào trước.
‘’Này, sao lại tranh việc của tớ rồi.’’ Phụng Kiêu Duẫn đang nói chuyện thì vội chạy lại tranh việc làm, không nỡ để cô đụng tới.
‘’Ấy, sao lại bỏ tôi một mình vậy?’’ Sở Đãng Nhân cũng nhanh chóng theo sau.
Nhìn đống đồ mà cô cho là không nhiều lắm kia mà e ngại.
‘'Cả đống thế kia sao không mệt cho được.
Em chỉ giỏi nói khoác.’’
Trong khi mọi người hí hửng mang đồ vào trong thì Lý Oanh cùng mẹ lại đứng trầm ngâm trước cửa mà lưng lẻo nhìn.
Phút chốc trên khuôn mặt thơ ngây của Lý Oanh lại hiện hiện lên tia lửa ganh ghét và đố kỵ mà nhìn về hướng của Thiễu Ngưng.
Bó hoa tươi tắn mà cô muốn mang vào cắm cũng vì thế mà bị bóp nát không trút thương tình.
Từng cánh, từng cánh rụng rời trên mặt đất.
‘’Họ vẫn như vậy mà.
Em thấy rồi chứ? Vương Tiểu Miêu? Dù cho có ở thân phận hay khuôn mặt nào, em vẫn không phải cô ấy.
Đừng làm việc xấu vô ích nữa.
Cô sẽ không cưu mang kẻ tội đồ đâu.’’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...