Ly Hôn Rồi, Cảm Ơn!

Đến trưa, bảo mẫu của Quý gia đến đưa cơm trưa cho bà.

Không biết là quên thật hay giả mà lại không có phần cho hai người họ.

Bà nội trước tiên phải mắng bảo mẫu một trận, rồi nói với Đàm Hinh: "Đồ ăn trong bệnh viện không thể ăn được, cách đây không xa có một nhà hàng Tây, buổi trưa các con ghé đó ăn đi."

"Được rồi, bà nội cứ ăn trước đi."

Ra khỏi phòng bệnh, Quý Yến liền tra địa chỉ của nhà hàng kia. Đàm Hinh bỗng nói: "Hôm nay ăn ở bệnh viện đi."

"Hả"

"Bên ngoài nắng quá, lười ra ngoài."

Cuối tháng sáu là lúc mùa hè oi bức bắt đầu, cho dù ở bệnh viện có máy điều hòa nhưng vẫn cảm thấy được sức nóng từ cửa kính thủy tinh kia.

Đàm Hinh đứng trước của sổ, lấy tay che bớt ánh nắng trên đầu. Cổ tay thanh mảnh trắng hồng, cô khẽ mím môi hồng như hoa uất kim tỏa ra mùi vị trong trẻo.

"Cậu sợ đen da sao?"

Đàm Hinh hỏi lại: "Không được hả?"

"Đương nhiên có thể, chỉ là tớ thắc mắc, cô bé ngoan ngoãn cũng học cách không vâng lời bà rồi."

"Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng."

"Cậu đang khen tớ ư?"

"...Cũng có thể."

Đàm Hinh hỏi một chị y tá gần đó hỏi nhà ăn bệnh viện ở đâu.

Hai người vừa lên tầng 1 thì bà nội đã nhắn tin, bọn họ qua nhà hàng Tây nhớ mua một ít bánh ngọt về cho bà.

Từ trước đến giờ bà nội không thích ăn đồ ngọt, bỗng nhiên lại muốn ăn, hẳn là bà đã biết trước bọn họ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời. Đàm Hinh nghĩ, đúng là gừng càng già càng cay.

Quý Yến đút tay vào túi: "Bà nội muốn ăn đồ ngọt, cậu đi ăn trước, tớ ra ngoài mua."

"Cùng đi đi, tớ cũng muốn ăn một chút đồ ngọt."

Bà nội thông minh như vậy, có khi lại sắp xếp dàn cảnh chụp hình bọn họ dùng cơm chung, cô cũng không muốn gây thêm rắc rối.


Quý Yến nhìn chằm chằm vào cô hồi lâu: "Vậy thì đợi tớ một chút."

Anh quay lại phòng trực ban mượn một cây dù, đưa cho Đàm Hinh: "Cầm! Không phải cậu sợ đen da sao?"

Đàm Hinh cầm chiếc dù trên tay: "Cảm ơn"

Ra cửa, Quý Yến xác định vị trí của nhà hàng, cũng cách đó vài trăm mét. Nhưng hôm nay nắng quá gắt, bọn họ lại đi bộ, Đàm Hinh có dù không sao nhưng Quý Yến hiện tại đã mồ hôi ướt đẫm. Cô nghĩ một chút, lấy khăn đưa cho anh.

"Đau lòng sao?"

"..."

Đàm Hinh liền nhét lại vào cặp sách.

Quý Yến càng đùa dai hơn, thân hình hơn một mét tám chui vào dù, cười xấu xa: "Cho tớ đi chung chẳng phải tốt hơn sao."

Cây dù của y tá cho mượn vốn dĩ không lớn, hai người che không thể vừa. Quý Yến cầm dù đứng thẳng người lên, che đi một phần nắng chiếu vào, phần còn lại anh nghiêng dù. Vì thế đối với cô hiện tại chẳng có tia nắng nào đến được người mình.

"Không sợ sao?"

Quý Yến tỏ vẻ không quan tâm: "Đàn ông đen chút có sao, cũng có thể lấy được vợ."

Đàm Hinh bật cười, Quý Yến ở tuổi này không đủ trình độ để nói một từ "Đàn ông"

Đến nhà hàng thì lưng của anh đã ướt một mảng lớn, Đàm Hinh nhìn anh thì anh ta lại tỏ vẻ vô lại mà cười.

"Quả nhiên là cậu đau lòng."

Đàm Hinh không thèm nhìn nữa, quẳng cho cậu ta một chiếc khăn, Trong nháy mắt, cô bỗng nhớ lại mình đã từng rung động như thế nào. Đáng tiếc, người rồi cũng sẽ đi.

Ngồi xuống bàn, Đàm Hinh gọi trước một phần bánh ngọt gói lại đem về cho bà, rồi thêm một bánh kem nhỏ.

"Lạnh."

Đàm Hinh nhớ tới hình như mình có nói là mình đang có "dì cả" đến thăm: "Trời nóng như vậy, ăn lạnh một chút cũng không sao."

Quý Yến vẫn không đồng tình, nói với nhân viên phục vụ: "Đổi bánh kem thành sữa nóng có đường cho cậu ấy đi."

"..."

"Sợ cậu chút nữa không thoải mái, lại trút lên tớ."


Nữ phục vụ biểu hiện đầy vẻ căm phẫn khi nhét đầy thức ăn cho chó, đi vào bếp lấy món.

"Chậc chậc, đẹp thật, chắc đều là tiểu thư công tử nhà giàu. Quả nhiên cô bé lọ lem chỉ là gạt người, hoàng tử công chúa mới là một đôi nha."

Một nữ phục vụ có dáng vẻ thanh tú đến gần nói: "Lily, cậu đang nói gì vậy?"

"Hiểu San, lúc nãy tớ có phục vụ cho một bàn tình nhân, người con trai kia còn đeo chiếc đồng hồ hôm trước tớ vừa thấy trên tạp chí, lên tới mấy vạn. Có tiền có sắc còn rất chiều bạn gái, tớ thật đau lòng muốn chết."

Đàm Hiểu San ánh mắt tối lại hơn phân nửa: "Loại đó chỉ là tiểu thiếu gia thôi, không có cha mẹ cũng chẳng làm được gì."

"Cậu đây là không ăn được nho thì chê nho xanh, nếu cậu có cha mẹ giàu có thì còn ở đây kiếm tiền đóng học phí sao? Cậu xem người ta nhà giàu, ăn bít tết uống rượu đỏ nói chuyện yêu đương. Còn chúng ta, cũng chỉ ở phía sau lén lút ngắm nhìn, không cẩn thận làm rơi cái đĩa nào cũng bị trừ tiền lương."

Đàm Hiểu San nói: "Sao cậu biết tớ không có?"

"Hả"

Đàm Hiểu San từ tốn: "Sao cậu biết tớ không có cha mẹ?"

Bạch Lỵ Lỵ xoa cằm: "Chúng ta quen biết nhau bao lâu, trong nhà cậu sao tớ còn không biết ư? Cậu nha, đừng mơ làm công chúa nữa. Cái gì mà người thừa kế, chỉ có trong kịch bản phim thần tượng thôi."

Đàm Hiểu San cười: "Lily cậu nói phải, số mệnh chúng ta không được tốt nên chỉ dựa vào sức mình."

Không muốn đón cô về nhà, cũng chẳng cho đi vào gia phả. Có hay không có cũng khác gì nhau, không quan tâm mười tám năm, sau đó cho tiền rồi đuổi mẹ con họ đi. Cho rằng bọn họ là gì, ăn mày sao.

Con gái của hắn năm sau đã năm nhất Đại học, sẽ ảnh hưởng đến việc thi cử của cô ta? Còn cô năm nay lên đại học, bị người khác nói là không có cha, không quan trọng sao.

Cũng đúng, một đứa là con gái danh môn nuôi dưỡng từ nhỏ, một đứa cắn răng cắn cỏ mà sống, đương nhiên là không giống.

Bạch Lỵ Lỵ xếp thức ăn lên xe đẩy, sắc mặt trắng bệch, cô ôm bụng: " Hiểu San, hình như tớ ăn bậy gì đó, cậu giúp tớ mang đồ ăn ra, tớ đi nhà vệ sinh một chút."

Đàm Hiểu San hững hờ lên tiếng.

- --

Quý Yến hỏi: "Tháng sau là đại thọ 65 tuổi của bà, cậu có đến không?"

Đàm Hinh gật đầu: "Có"


Quý Yến lấy hai tay chống má: "Lấy thân phận là bạn gái tớ sao?"

"Bạn gái?"

"Sinh nhật tớ và bà chung một ngày, hôm đó cũng là sinh nhật mười tám tuổi của tớ, lúc đó sẽ có một điệu nhảy mở màn."

Đàm Hinh cự tuyệt: "Tớ không biết nhảy."

"Không sao, tớ cũng không biết, nhảy cho có là được."

Khóe miệng Đàm Hinh giật giật: "Thời điểm quan trọng như vậy, cậu nói cho có là được? Nếu nhảy bừa, bác Quý lại vác cây đánh cậu đấy."

"Xin hỏi quý khách lên món được chưa ạ?"

Giọng nói của người phụ nữ vang lên, Đàm Hinh ngước mắt nhìn sang đã xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc --- Đàm Hiểu San.

Hai mẹ con này đúng là âm hồn bất tán, thỉnh thoảng lại xuất hiện trước mặt cô để chứng minh sự tồn tại. Ba cô cho bọn họ không ít tiền, có thể sống dư dả vài năm, nhưng cô ta lại chạy đến nhà hàng để làm phục vụ. Là để cha cô áy náy sao?

Đàm Hinh buông ý cười khẽ nơi đáy mắt, dù sao cũng chẳng liên quan đến cô.

Ánh mắt của Đàm Hiểu San dừng lại, gương mặt này cô đã từng thấy trong điện thoại của Đàm Diệu Uy. Cô là... em gái kế.

Thì ra vị tiểu thư được ngậm thìa vàng từ nhỏ này, độc chiếm tình phụ tử, thậm chí còn có một người bạn trai tốt đến thế này. Chuyện gì tốt đều xảy ra xung quanh cô ta. Đàm Hiểu San hít một hơi sâu rồi lạnh mặt dọn thức ăn lên bàn, đến cuối khi chỉ còn ly sữa bò nóng hổi kia...

Bưng ly sữa, tim cô đập nhanh hơn, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu coi như là bớt chút buồn rầu trong lòng. Tay khẽ trật một chút, sữa liền đổ lên tay của Đàm Hinh.

Ly sữa rớt xuống sàn, phát ra một âm thanh lớn.

Đàm Hiểu San lấy lại tinh thần, vội xin lỗi: " Thật có lỗi, tiểu thư. Tôi không cố ý..."

Chưa dứt lời đã có người đẩy cô ra.

"Thưa ngài, tôi không cố ý..." Giọng nói còn xen lẫn một chút ngọt ngào, đáng yêu.

Đàm Hinh chỉ cảm thấy phiền toái. Kiếp trước, Đàm Hiểu San luôn dung bộ dáng này để chèn ép cô. Hầu như mọi người đều luôn đứng về phía kẻ yếu, nên khi cô tỏ ra mạnh mẽ lại trở thành mục tiêu bị chỉ trích so với cô nàng thỏ trắng yếu đuối, mong manh dễ vỡ kia.

Cô đẩy tay Quý Yến ra: "Để tớ vào toilet xử lý một chút."

Quý Yến vẫn nắm chặt lấy cổ tay cô, hỏi: "Toilet ở đâu?"

Trong mắt anh hiện rõ sự chán ghét và không kiên nhẫn, Đàm Hiểu San cắn môi chỉ về một phía. Quý Yến nắm chặt tay cô lôi đến nhà vệ sinh, dung vòi nước lạnh xối qua một hồi.

"Còn đau không?"

Đàm Hinh nhíu mày: "Một chút"

Nhiệt độ của sữa lúc đó khoảng 75 độ, cũng sẽ không gây tổn thương nghiêm trọng. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất đau. Cô không đoán được, Đàm Hiểu San là cố ý hay vô tình.


Rất nhanh, quản lý nhà hàng đã đến. Nhà hàng mới mở chưa được bao lâu đã gặp chuyện này, nếu ảnh hưởng đến doanh số thế nào giám đốc cũng trách tội xuống.

Tay anh ta vẫn cầm lọ thuốc trị bỏng, cúi đầu: "Thưa anh, tiểu thư, đây là lỗi của nhà hàng, chúng tôi sẽ bồi thường..."

Quý Yến mặt mày đầy vẻ lạnh lẽo: "Còn nửa tháng là chúng tôi phải thi cuối kỳ, mà bạn tôi lại phỏng tay phải, thi cử không được thì các người lấy gì bồi thường."

Mồ hôi lạnh của quản lý toát ra, họ đúng không người không thiếu tiền, chỉ muốn giải quyết.

"Xin anh yên tâm, tôi sẽ đuổi nhân viên này."

"Mấy anh có đuổi hay không cũng không liên quan đến chúng tôi."

Quản lý thận trọng nói: "Vậy thì anh muốn xử lý như thế nào?"

Quý Yến nheo mắt lại, gõ nhẹ tay lên thành bồn rửa. Trước kia năm cấp hai, mỗi lần đánh nhau anh đều bày ra cái bộ dạng này, hai năm trước thường xuyên lặp lại nhưng trong vòng hai năm cũng bớt phóng túng đi nhiều.

"Gọi người mang đến một ly giống vậy, làm nóng hơn."

Đàm Hinh sững sờ: "Quý Yến không phải cậu muốn..."

Quý Yến vuốt cổ tay cô, cầm lên trước mặt thổi vài cái: "Làm cậu bị thương đều phải trả giá một chút."

Đàm Hiểu San được người khác đưa vào phòng nghỉ, Quý Yến nhanh chóng rửa qua nước lạnh cho Đàm Hinh nhưng cũng bị đỏ một mảng trên mu bàn tay. Đôi tay trước nay đều được chăm sóc kỹ càng, đều sử dụng các mỹ phẩm cao cấp mà giờ đây bị phỏng lại lộ vẻ khó coi như vậy.

Đàm Hiểu San cảm thấy vui vẻ trong lòng, trong suy nghĩ của cô thì cùng lắm bị đuổi việc, mình cũng có thể đi kiếm việc khác. Nhưng có người gõ cửa tiến vào, trên tay còn cầm một ly sữa nóng hổi.

Sắc mặt cô biến đổi, nhìn qua Đàm Hinh, đây hẳn là chủ ý của cô ta.

Đàm Hinh buông nhẹ hàng mi, lại bị nữ chính ghi hận.

Quý Yến hất cằm chỉ vào ly sữa bò: "Làm đổ một ly, thay thế bằng ly khác"

Đàm Hiểu San giờ mới thực sự sợ hãi: "Tiên sinh, tiểu thư tôi không cố ý đâu, tôi có thể bồi thường bao nhiêu cũng được."

Không ai ngó ngàng đến cô, cô mới quay sang cầu cứu quản lý.

"Tiểu Đàm, chúng ta làm nghề phục vụ, biết rằng khách hàng là trên hết. Sau này hãy nhớ đây cũng là bài học cho cô."

Quý Yến cũng không có kiên nhẫn, bắt lấy tay phải của Đàm Hiểu San đổ ly sữa lên. Nhiệt độ ly này so với ly vừa nãy cao hơn nhiều, mu bàn tay nhanh chóng đỏ lên, đau đớn thâm nhập cốt tủy. Đàm Hiểu San khóc một tiếng lớn.

"Anh có phải đàn ông không vậy, lại đi bắt nạt phụ nữ như thế!"

Quý Yến không quan tâm, ném ly đi rồi kéo Đàm Hinh ra ngoài.

"Chúng ta đổi nhà hàng khác."

Đàm Hinh nhìn một bên sườn mặt của anh, có phải sau này Quý Yến sẽ hối hận rồi tính hết tất cả lên đầu cô hay không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui