Sáng sớm.
Chuông báo "Đinh đang" vang lên đánh thức Đàm Hinh đang trong cơn ngủ, cô đưa cánh tay đang muốn tắt chuông báo, đã có người đè chốt mở xuống trước cô.
Khuôn mặt thiếu niên anh tuấn càng hiển hiện vẻ thành thục.
Trong mắt anh mang ý cười, cúi người, hôn lên mi tâm cô gái, nói: "Bữa sáng làm xong rồi, rời giường rửa mặt đi."
Đàm Hinh nói: "Em có chút đau đầu."
Quý Yến giúp cô xoa nhấn huyệt vị, cau mày nói: "Hôm qua họp lớp, bị chuốc không ít sao?"
Cô gái trợn trừng mắt, cười lấy lòng nói: "Tốt nghiệp nhanh quá, sau này muốn gặp mặt sẽ rất khó nên tất cả mọi người đều uống nhiều, em một chút cũng không nhấp môi sẽ không tốt."
Người đàn ông kia nhìn cô chằm chằm, Đàm Hinh đành phải nói lời bảo đảm: "Sau này sẽ không đâu mà."
Lúc này Quý Yến mới buông tha cô, xoa xoa khuôn mặt của cô, nói: "Anh nấu canh giải rượu rong biển, uống một chút đi."
Đàm Hinh cười nói: "Tuân mệnh."
Hai người ngồi vào bàn ăn, Đàm Hinh trước khi ăn canh còn chụp một tấm hình, đăng lên Weibo.
Tài khoản Weibo của cô trải qua mấy năm hoạt động đã có đến mấy trăm vạn fan hâm mộ, xem như có chút danh tiếng.
Ngay từ đầu, tài khoản này chỉ là thuận tiện tuyên truyền chương trình của trường học, hầu như không liên quan đến cuộc sống riêng tư của cô.
Sau này, dưới yêu cầu mãnh liệt của fan hâm mộ, Đàm Hinh ngẫu nhiên sẽ đăng một chút cuộc sống thường ngày của mình, nhất là trang phục phối trên người, còn có một số tips bảo dưỡng nhan sắc, hấp dẫn một lượng fan hâm mộ nữ rất lớn.
Về sau, bởi vì nhan sắc có giá trị cao, dần dần hấp dẫn một chút fan nam.
Cô cũng nhân cơ hội này, mở rộng nhãn hiệu trang phục của mình, bởi ưu tiên chất lượng đầu tiên, ngược lại tạo nên một trend mới về phong cách cổ xưa, danh tiếng lan rộng trong giới trẻ.
Đương nhiên, Đàm Hinh vô cùng rõ ràng, dù sao phạm vi giới trẻ còn rất nhỏ chưa có sức công phá lớn, chỉ là thuần túy thỏa mãn người có hứng thú mà thôi.
Bên này cô mới vừa đăng hình ảnh lên, điện thoại Quý Yến liền vang lên.
—— thông báo đặc biệt chú ý.
Anh mở điện thoại nhìn thoáng qua, sau đó cong môi, sau đó lại có ý muốn che giấu tâm tình mà cúi đầu uống một ngụm canh.
Tiêu đề Weibo Đàm Hinh lần này là: Có anh thật tốt [ hoa hồng ]
Fan hâm mộ ở dưới bình luận:
【 Sáng sớm đã vung thức ăn cho chó, có thể yêu mến độc thân cẩu một chút được không! 】
【 Ban đầu là bởi vì thích nhan sắc của chủ blog mới chú ý tới, về sau, tôi lại yêu bạn trai cô ấy mất rồi (nhìn chứ không thể yêu. Cực phẩm) 】
【 Yes, thức ăn cho chó này thật là thơm. 】
Đàm Hinh vừa để điện thoại di động xuống, một cuộc gọi tới, Đàm Hinh nhìn thoáng qua, không dám lập tức đồng ý.
Quý Yến hỏi: "Lại là Nguyễn Giai Hi?"
Đàm Hinh gật đầu, chạm nút nghe.
"A lô, học tỷ."
Đàm Hinh cầm điện thoại đi đến ban công, hạ thấp thanh âm, nói: "Đúng, em biết chị cũng vì tốt cho em, em cũng biết cơ hội khó được, thật rất cám ơn học tỷ, nhưng em thật sự không thể..."
Nghe xong điện thoại, Đàm Hinh trở lại bàn ăn, bất đắc dĩ nói: "Vẫn là chuyện đó."
Quý Yến nhíu mày, không vui nói: "Cô ta đã quấn em nửa tháng rồi."
"Anh cũng biết, hiện tại mạng xã hội càng ngày càng phát triển, các chị làm chương trình rất khó khăn, còn bị lấn át. Chương trình lần này, chị ấy tự mình thiết kế ròng rã nửa năm, hao phí rất nhiều tâm huyết, rất sợ người mới sẽ phá hư, mới xin lãnh đạo tiến cử em."
"Cô ta có khó khăn, đó là chuyện của cô ta, dựa vào cái gì mà đi miễn cưỡng em."
"Đúng lúc em chỉ mới vừa tốt nghiệp, " Đàm Hinh húp một muỗng canh xong, nói: " Trước kia học tỷ ở trường rất chiếu cố em, hiện tại chị ấy có khó khăn, lẽ ra em phải giúp, nếu không phải bởi vì..."
Cô im bặt dừng lại.
Quý Yến hỏi: "Bởi vì sao?"
Đàm Hinh mấp máy môi, cúi đầu xuống ăn canh, không để ý tới anh.
Quý Yến đem ghế chuyển đến trước gần bên cô, nâng khuôn mặt của cô lên, nói: "Mau nói."
Đàm Hinh vẫn lắc đầu.
Quý Yến nheo lại đôi mắt đen nhìn cô chăm chú, bỗng nhiên cong môi, cười nói: "Không nói anh sẽ hôn em, đến em nói mới dừng."
Nói vậy mà anh đã thật sự tiến lên trước, đích thân hôn lên cánh môi của Đàm Hinh còn dính nước canh.
"..."
Đàm Hinh bỗng dưng giật mình, che miệng lui ra phía sau, Quý Yến giả vờ lại muốn hôn cô để dọa cô, cô vội vàng nói: "Bởi vì chương trình đó, trước kia MC là Đàm Hiểu San."
Quý Yến sững sờ.
Nếu không phải Đàm Hinh nói đến, cơ hồ anh đã quên người phụ nữ kia.
Nói đến hai mẹ con kia bây giờ ở nước Mỹ, Phương Lập Tân vừa vặn cũng tĩnh dưỡng tại nước Mỹ, hẳn là sẽ chiêu đãi bọn họ rất tốt nhỉ.
Anh cong môi, hỏi: "Bởi vì Đàm Hiểu San từng là MC, cho nên em không thích chương trình này?"
Đàm Hinh lắc đầu, nói: "Ngược lại là em rất thích, ý tưởng sáng tạo của học tỷ sẽ luôn mang đến cho người ta kinh hỉ, em cũng biết chương trình này khả năng kiếm tiền từ lượt xem rất cao, nhưng..."
"Nhưng em nghĩ đến chương trình này Đàm Hiểu San đã từng chủ trì, nên cảm thấy hơi phản cảm."
Đàm Hinh trầm mặc, đồng nghĩa với chấp nhận.
Quý Yến cười khẽ, nói: "Cái chương trình này là Nguyễn Giai Hi phụ trách thiết kế, là hơn nửa năm tâm huyết của cô ấy tạo thành, đúng không?"
Đàm Hinh gật đầu.
"Nguyễn Giai Hi cho rằng em là người thích hợp nhất, cho nên nửa tháng này mới một mực quấn lấy em, đúng không?"
Đàm Hinh lại gật đầu một cái.
Quý Yến nhéo nhéo gương mặt mềm mại của cô, cười nói: "Mà mặc dù Hinh Hinh của chúng ta ngoài miệng không nói, nhưng kỳ thật rất thích chương trình này, đúng không?"
Đàm Hinh sững sờ, trên hai má trắng nõn hiện lên một tầng ửng hồng, xấu hổ nói: "Đừng giọng điệu dùng để dỗ trẻ nhỏ nói chuyện với em."
Quý Yến bật cười, nói: "Ai bảo em thích để tâm đến chuyện vụn vặt, thật đáng yêu."
"Em để tâm vào chuyện vụn vặt?"
Quý Yến gật đầu, nghiêm mặt nói: "Nếu chương trình này cuối cùng bị một người mới chủ trì, kết quả không như ý muốn, hủy tâm huyết của Nguyễn Giai Hi. Đến lúc đó, em sẽ khổ sở, với tính cách của em nói không chừng sẽ còn tự trách rất lâu."
Trong mắt Đàm Hinh xẹt qua một suy nghĩ sâu xa.
Thật lâu cô mới than nhẹ một tiếng, xem như đồng tình, gọi một cuộc cho Nguyễn Giai Hi.
***
Sắp đến ngày tốt nghiệp, khoa tài chính bắt đầu sắp xếp đội hình chụp tốt nghiệp.
Đàm Hinh lôi kéo Đào Tĩnh đi đến sân khấu, Đào Tĩnh nghiêm mặt nói: "Bọn họ không cho tớ ăn thịt, mỗi ngày chỉ có cơm cùng rau xanh."
Bọn họ, đương nhiên là Đào tiên sinh cùng Diệp Lam. Một năm trước hai người đã cử hành hôn lễ, chính thức trở thành người một nhà.
Đàm Hinh bật cười, nói: "Cha mẹ quan tâm đến sức khỏe của cậu thôi."
Đào Tĩnh vẫn xụ mặt như cũ, bắt đầu trầm mặc.
Đàm Hinh nói: "Buổi tối tới chỗ tớ đi, để Quý Yến làm đồ cho cậu ăn."
Hai mắt Đào Tĩnh tỏa sáng, sau đó lại lắc đầu quật cường.
"Không muốn nhìn thấy tên quỷ đáng ghét kia."
Đàm Hinh thật sự có chút bất đắc dĩ, đảo mắt đã qua ba năm, Đào Tĩnh cùng Quý Yến vẫn là lửa nước không thể gặp nhau.
Đào Tĩnh nói: "Hôm qua ông nội gọi điện tới, hỏi lúc nào tớ trở về."
Đàm Hinh thấy được hai bộ mặt Đào lão gia tử, một lão nhân gia rất uy nghiêm, bất quá đối với cháu gái duy nhất lại chiều chuộng đến không có nguyên tắc.
Lúc trước hai nhà thông gia gặp mặt, còn tưởng rằng Đào lão gia tử sẽ là trở ngại lớn nhất, chưa từng nghĩ Đào lão gia tử lại rất hài lòng Diệp Lam. Ngược lại Diệp gia lão gia tử với Diệp Khiên hai người đó. Một người không nỡ cháu gái, một người lo lắng cho em gái, thêm vào đó không ít phiền phức.
Đàm Hinh xoa đầu cô, cười nói: "Không có cậu bên người, lão gia tử nhất định rất tịch mịch."
Đào Tĩnh lắc đầu.
Cô nhíu mày thật nan giải, trong giọng nói lộ ra một chút không vui, nói: "Ông gọi tớ trở về xem mắt."
"Xem mắt?"
Đàm Hinh sửng sốt một hồi lâu.
Ở trong mắt cô, Đào Tĩnh tựa như một đứa bé không chịu lớn, cùng từ ngữ "xem mắt" này, căn bản không liên quan.
Cô hỏi: "Xem mắt với ai? Không đúng, cậu vừa mới tốt nghiệp, ông nội cũng quá sốt ruột rồi."
"Nhất định là anh ta ở trước mặt ông nội đã nói gì đó."
Anh ta?
Đàm Hinh ngửi được mùi chuyện bát quát, hỏi: "Anh ta là ai thế."
Đào Tĩnh nghiêm trang nói: "Một người thiếu đòn, khi còn bé, anh ta bắt nạt tớ, về sau anh ta lại chạy ra nước ngoài rồi."
Người từng bắt nạt Đào Tĩnh...
Từ khi tận mắt chứng kiến giá trị vũ lực của cô nàng này, về sau Đàm Hinh bắt đầu lo lắng sinh mệnh của người khác.
"Vậy cậu phải trở về xem mắt sao?"
Đào Tĩnh gật đầu, "Tớ muốn tìm anh ta báo thù."
"..." Quả nhiên.
"Chị gái à, " Đàm Hinh khuyên nhủ: "Hiện tại là xã hội có pháp luật, chị đây nếu như muốn động thủ đánh người, tuyệt đối không nên để người khác nhìn thấy, cũng đừng lưu lại vân tay hay vết tích nha."
"Được, bất quá nếu tớ trở về kinh thành, sau này rất khó để đến thành phố S tìm cậu rồi."
Đàm Hinh nói: "Nếu tớ rảnh rỗi sẽ đến thủ đô thăm cậu."
"Hứa rồi nha."
"Ừm, đã hứa."
***
"Chúc mừng toàn thể khoa tài chính khóa 2012 tốt nghiệp, tiền đồ như gấm, phát triển rộng khắp."
Sau khi lời chúc mừng kết thúc, buổi lễ tốt nghiệp kết thúc.
Đàm Hinh mặc bộ tốt nghiệp ra sân khấu, phát hiện phía trước sân khấu đã tạo thành một đám đông chen chúc chặn kín.
Bình thường ở tình huống này, Đàm Hinh sẽ không muốn tham gia náo nhiệt.
Nhưng lâu lâu cô cùng với Quý Yến gặp được tình huống này, luôn vô ý thức đi xem một chút, có phải vị kia trong nhà cô lại kêu gió gọi bướm hay không.
Vóc dáng cô căn bản đã cao gầy, nhón chân lên liền lập tức thấy người đàn ông bị đám đông vây quanh.
Quý Yến mặc một thân âu phục thẳng tắp, khắp người cuồng vọng không thể trói buộc, vừa vặn trở nên rất nghiêm chỉnh, trong ngực ôm một chùm hoa hồng, cau mày nhìn bốn phía tìm kiếm cô.
Không rõ ràng nhưng đột nhiên Đàm Hinh cảm giác được sự khẩn trương rất lớn.
Ngay một giây sau, hai người ánh mắt trùng lặp, loại tâm tình khẩn trương kia bỗng nhiên lớn lên, Đàm Hinh do dự ước chừng ba giây sau đó xoay người chạy.
Quý Yến sững sờ, lập tức nụ cười trên mặt rộng lớn lên, từ trong đám người chen ra.
"Đàm Hinh, em chạy không thoát đâu!"
Anh nói lớn.
"Oa —— "
"Đây là muốn tỏ tình sao?!"
"Không phải tỏ tình, là cầu hôn đó!!"
Đàm Hinh cảm thấy mất mặt, chạy nhanh hơn, Quý Yến cong môi cười một tiếng, không xa không gần mà theo sát, gọi: "Hinh Hinh, em đừng chạy, cánh hoa đều đã rơi hết rồi."
Đàm Hinh dừng lại, quay người lại nhìn anh.
Như thế chỉ trong chớp mắt, Quý Yến đã đuổi theo ôm chầm lấy cô.
"Gạt người, căn bản cánh hoa không rơi."
Quý Yến liền đưa tay cô chạm vào bên trong một nụ hoa hồng, một chiếc nhẫn kim cương nằm bên trong, là kiểu dáng đặc biệt ưu nhã mà Đàm Hinh thích.
Anh cười nói: "Anh sợ cánh hoa rơi mất, cái này sẽ không có nơi nào có thể che giấu được nữa."
"..."
Đây chính là điều Đàm Hinh sợ hãi phải đối mặt.
Bọn họ đã ở chung ba năm, nhưng một khi liên quan đến đề tài "Hôn nhân" này, cô vẫn có mấy phần khiếp đảm.
Quý Yến phảng phất nhìn thấu được sự do dự của cô, nắm chặt tay cô, nhẹ giọng hỏi: "Đàm tiểu thư, xin hỏi em có nguyện ý trở thành bà Quý không."
Giọng nói đàn ông có chút khàn khàn, vọng đến bên tai bờ. Trong mắt anh ngập tràn chờ mong, còn có tình yêu ngày càng trở nên thâm trầm.
Xung quanh vang lên từng đợt tiếng vỗ tay ồn ào, người chụp hình, đem xung quanh họ vây chặt như nêm cối.
Cô đã không còn nơi có thể trốn được nữa.
Mà tay của cô, đang bị anh nắm chặt.
Đàm Hinh rủ mắt xuống, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng, chậm rãi nói ra hai chữ: "Em nguyện ý."
Sau đó người đàn ông có vẻ thành thục ổn trọng kia, lập tức sụp đổ, anh giống đứa trẻ cười to vui vẻ, đem cô gái mình thích ôm lên xoay quanh.
Cách đó không xa, mấy chiếc xe con dừng trong sân trường.
Bà nội Quý được Khang Di đỡ lấy, đứng ngoài xe, vội vàng hỏi: "Tình huống thế nào, tiểu Hinh có đồng ý không?"
Diệp Lam cười nói: "Đồng ý, đồng ý rồi."
Đào tiên sinh cùng Quý An Quốc ở trong xe nói chuyện phiếm, nhìn Quý An Quốc như không thèm để ý đến tình hình bên ngoài nhưng ánh mắt hơi nghiêng lại nhìn hướng ngoài xe.
Đào tiên sinh cười nói: "Muốn đi xem một chút hay không?"
Quý An Quốc ho nhẹ một tiếng, nói: "Mấy bọn thanh niên này, chỉ thích những trò giảo hoạt."
Nói vậy nhưng ngược lại lưu loát mở cửa xe, đi ra ngoài.
Đào Tĩnh cùng Dư Hạo đứng chung một chỗ, một bên khác là Khổng Giai Giai cùng bạn trai cô mới kết giao, hai người tay nắm tay, nhìn qua rất ngọt ngào.
Dư Hạo dựa vào xe, móc ra hộp thuốc lá, sau đó nghĩ ngợi, lại nhịn xuống nhét trở về túi, trong mắt có hâm mộ lại có chút cô đơn.
Anh cúi đầu gửi một tin nhắn.
Nước Mỹ.
Phương Lập Tân nhìn tin nhắn tựa là "Tin vui" kia Dư Hạo, nhìn hồi lâu mới thấp giọng nói một câu: "Như thế sao."
Anh nghĩ ngợi, gửi cho cậu nhỏ của mình.
Người đau lòng, không thể chỉ có một người, không phải sao.
Nghe nói bất luận một vết thương nào cũng đều sẽ có một kỳ hạn để chữa lành, một ngày nào đó, anh sẽ chờ đến khi vết thương khép lại, hoặc là đến sinh mệnh tiêu vong.
_________
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện xưa đến đây chính thức vẽ một dấu chấm tròn, tung hoa.
Đại khái đây là một quyển truyện của tôi cùng nhân vật bên trong bị mắng thảm nhất, lúc chân tướng còn chưa lộ ra, một nửa độc giả trở lên đòi đổi lại nam chính, thậm chí bị người khác châm biếm, nói tôi chọn loại hình hai nam chính tồi tàn.
Quá trình này rất thống khổ, nghĩ tới việc đổi nam chính, nghĩ tới đổi kịch bản, cũng nghĩ đến vứt bỏ hố... Vì tôi có tâm trạng xấu hổ nếu không chịu trách nhiệm lấp hố, cũng trịnh trọng nói xin lỗi.
Mặt khác, Phương Lập Tân hiểu rõ được tình yêu của mình, có thể cuối cùng anh đã xuyên qua bên trong nguyên tác « Cô gái giày thủy tinh », cùng tiểu Hinh bi thảm cứu rỗi lẫn nhau. (motip này tác giả sẽ không viết, nghe nói dễ dàng ăn đập, mọi người tự suy nghĩ một chút là được ????)
Chuyện xưa của Tĩnh tử về sau sẽ viết, có thể có một chút liên quan hoặc là một tác phẩm khác.
Chúc mọi người đọc sách thật vui, tạm biệt.
_____
Ji: Vậy là truyện đã kết thúc rồi, trong nửa tháng tới mình sẽ beta chính tả lại và đào hố mới nhé!
Mình dự định sẽ edit bộ "Tôi có hào quang Tử thần" và "Nhạn bay về phía nam", không biết có ai đã edit chưa nhỉ. Riêng bộ Nhạn bay về phía nam hình như có bạn edit nhưng drop rồi:(
Mình cảm thấy hai bộ này khá hay nên định tập tành edit qua thể loại mới. Mọi người ủng hộ tiếp nha! Đây là tác phẩm đầu nên có chút sai sót, mọi người góp ý mình cảm thấy phù hợp sẽ sửa.
Cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Ji, bộ này mình edit mất 1 tháng đây, không biết là nhanh hay chậm ha???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...