Mưa lớn còn bị chặn đường suốt hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc bây giờ mới thoát ra được.
Tiếng chuông trong túi reo lên, Đàm Hinh mở điện thoại nhận cuộc gọi, là thư ký Lý. Cô ấy hỏi bọn họ đã về tới chưa.
"Vừa rồi ở cao tốc bị kẹt xe, giờ đã thông đường rồi, khoảng tầm 10 phút nữa về đến."
Lúc này thư ký Lý mới yên tâm, dặn dò bọn họ lái xe chậm một chút, đường lúc mưa rất trơn rất dễ xảy ra tai nạn.
Đàm Hinh đáp ứng rồi cúp máy: "Lúc này thư ký Lý nói cậu nghe thấy hết chưa?"
"Không nghe gì hết, cậu nhắc lại đi."
"..."
Đàm Hinh nói: "Tớ có mở loa ngoài."
Quý Yến giở thói trêu chọc::"Vừa rồi tớ chuyên tâm lái xe, mà giọng thư ký Lý hơi nhỏ tớ không nghe được."
Lần này Đàm Hinh không còn lời nào để nói. Cô nhét điện thoại vào túi xách, nhàn nhạt nói: "Trời mưa đường trơn, lái chậm một chút."
Quý Yến cười: "Đã rõ."
Cậu trả lời mạnh mẽ dứt khoát như vậy, cô cũng yên tâm nhắm mắt, tựa lưng vào ghế chợp mắt một chút. Sau một lúc, cô phát hiện điều gì đó bất thường. Có tiếng người bấm còi xe.
Hai năm nay bên trong thành phố đã cấm bóp còi, dù lâu lâu có thể nghe thấy nhưng không rộn ràng như lúc này.
Cô mở to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một chiếc xe bus chạy vút qua. Cái này... Có phải gắn động cơ phản lực không?
Cô nhìn lại trên màn hình điều khiển của xe, khóe miệng giật một cái. 10km/h.
Quý Yến thấy cô tỉnh lại mới không nhanh không chậm tăng thêm tốc độ, còn nhỏ giọng thầm thì: "Thư ký Lý nói chậm một chút."
Đàm Hinh bị cậu ta chọc tức: "Đây là xe thể thao, cậu chạy 10km/h, đang khoe của sao?"
Khó trách xe đằng sau phải bóp còi liên tục, khắp nơi đều lộ vẻ bất mãn, lái một chiếc xe thể thao sang trọng số lượng có hạn, lại chạy với tốc độ 10km/h, không phải khoe của còn là cái gì.
Cô vậy mà cũng biết nói đùa, Quý Yến có chút ngạc nhiên, vui mừng sung sướng.
Lúc này, một chiếc xe Chery QQ đi bên cạnh sang, người trong đó hạ cửa sổ xuống giơ lên ngón giữa rồi hùng hùng hổ hổ chạy tẹt ga.
Quý Yến nhíu mày đạp chân ga tăng tốc, nhanh chóng bỏ rời chiếc xe lúc nãy. Kỹ thuật lái xe của cậu còn cao hơn cả tài xế bình thường, chiếc xe này cũng đặc biệt cao cấp nên dù có đột ngột tăng tốc cũng không làm người khác khó chịu.
Tầm 10 phút xe đã bình ổn tiến vào Tân Uyển.
Đàm Hinh lấy chìa khóa mở cửa, Quý Yến tựa kế bên cửa ngắm nhìn cô. Cả thân hình mặc bộ sườn xám màu tím nhạt phô ra vẻ đẹp của người con gái, tóc đen thắt lơi một bên lộ ra mấy phần ôn nhu, làn da trắng trẻo khiến cả người đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành.
Quý Yến càng cảm thấy cậu điên rồi, nếu không tại sao mỗi một ngày càng thích cô nhiều hơn. Đàm Hinh bị cậu nhìn chằm chằm không tự nhiên, nhanh chóng mở cửa đi vào.
Quý Yến nói từ sau lưng cô: "Hinh Hinh, nhập học Đại học S vào ngày nào?"
"Ngày 3 tháng 9"
"Được."
Đàm Hinh đổi dép lê, đi vào phòng khách: "Trong tủ còn có một đôi dép lê dự phòng, cậu mang vào đi, cậu muốn uống gì?"
"Giống cậu."
Đàm Hinh mở tủ lạnh, phát hiên chỉ còn nước chanh và sữa, sau đó cô chuẩn bị hai ly nước chanh bưng vào phòng khách. Vừa mới xoay người đã đụng phải một bức tường thịt, không biết từ lúc nào Quý Yến đã đứng đằng sau cô, hình như cậu lại cao hơn một chút. Rõ ràng là chó ngao Tây Tạng còn muốn giả làm Chihuahua.
"Cậu ở sau lưng tớ làm gì?"
Quý Yến mấp máy môi, tiến gần cô hơn, cậu nói: "Tớ sợ nặng quá cậu sẽ bị mỏi tay."
Nói rồi lấy khay trên tay cô đem vào phòng khách.
***
Thế vận hội Olympic gần đây có chiếu trên đài trung ương, là phát sóng trực tiếp. Trong đó có một vận động viên nhảy cao vô địch thế giới bởi vì bên cũ tái phát nên đành bỏ thi, khiến cho nhiều người tiếc nuối dẫn đến sự bùng nổ của cư dân mạng.
Còn có những người trẻ tuổi xông xáo như hắc mã, dù tuổi nhỏ nhưng lại đạt được huy chương vàng, trở thành nhà vô địch của cả quốc gia.
Trung Quốc có giải huy chương vàng của bóng bàn và cầu lông, mùa hè năm nay đúng là không tầm thường.
Đàm Hinh uống một ngụm nước trái cây thanh mát cùng chua chua ngọt ngọt, đáng lẽ hôm nay là một ngày hoàn hảo nếu như không có sự xuất hiện của người con trai kia.
Ly của Quý Yến đã trống rỗng, cậu nhìn chằm chằm vào TV rất chuyên chú. Hiện tại là trận bóng rổ, là một trong những trận gay gắt nhất của thế vận hội, điểm số của hai đội suýt sao, bất phân thắng bại.
Trọng tài xinh đẹp thổi còi 3 tiếng! Tiếng còi thổi lên, 1 hiệp đã kết thúc.
Quý Yến kích động nắm chặt tay: "Làm tốt lắm! Hinh Hinh, cậu xem tớ nói không sai chứ, đây là cầu thủ NBA tớ thích nhất."
Cậu kích động đến mức nói năng lộn xộn, thật sự rất buồn cười.
Đàm Hinh cười nói: "Ừm, nhìn là biết rồi."
Cô đương nhiên biết cầu thủ cậu thích nhất là ai, cô còn search mạng bộ đồ của người đó làm quà cho cậu. Khi đó cậu cũng như bây giờ, kích động đến nói năng lung tung.
Quý Yến bị giễu cợt không thấy xấu hổ lại cảm thấy đang cùng cô trêu đùa cũng là chuyện rất đáng tự hào. Trước mặt Đàm Hinh, cậu đã sớm ném đi mặt mũi hay tự tôn gì đó rồi. Bằng không cũng sẽ không ở mãi trong nhà cô không chịu đi.
"Hinh Hinh, cậu học ngành gì?"
"Tài chính."
Quý Yến có chút bất ngờ: "Cậu có hứng thú với ngành này sao."
Đàm Hinh nhấp một chút nước chanh, "Không có, mẹ tớ muốn bắt đầu lại từ đầu, bà cũng không còn trẻ nữa nên tớ hy vọng có thể giúp bà một phần."
Quý Yến gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cậu cũng muốn giúp cô nhưng lại bị từ chối.
Trận bóng rổ cũng xong, chẳng mấy chốc đã 5h chiều, Đàm Hinh hối cậu về nhà. Quý Yến vẫn cứ lề mề, thậm chí trốn vào toilet khóa bên trong không chịu ra.
Đàm Hinh gõ cửa: "Nếu cậu không đi mẹ tớ về đấy."
Quý Yến đương nhiên biết, cậu đang chờ dì Diệp về để có thể được mời ở lại dùng cơm tối.
Cậu nói giọng yếu ớt: "Hinh Hinh, hình như tớ ăn bậy rồi, đau bụng quá."
"..."
"Tớ đi lấy chìa khóa."
Quý Yến vẫn không chịu thuận theo, đến khi Đàm Hinh lấy chìa khóa ra mới mở cửa rồi tự giác đi ra. Đàm Hinh trực tiếp kéo cậu ném ra ngoài cửa.
"Cái đó, lần sau tớ đến gặp cậu..." Để chơi.
Cửa đóng sầm lại trước mặt cậu. Cậu nhấn chuông điện đàm ở cửa kêu lớn: "Hinh Hinh, tớ còn chuyện muốn nói."
"Nói đi."
Cậu nhẫn nhịn nửa ngày mới hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Tớ thích cậu."
Tiếng "Tút" vang lên, bị dập máy rồi.
Cậu cong nhẹ cánh môi, nghĩ thầm chắc cô đang ngại ngùng nên chặn ngang.
***
Ngày nhập học tân sinh viên lại là ngày có thời tiết sáng sủa, Diệp Lam lái xe đưa con gái đến làm thủ tục.
Cả quãng đường bà đều lải nhải: "Tháng 9 rồi mà còn nóng như vậy, huấn luyện quân sự bị đen phải làm sao. Đen đã đành còn bị bỏng nắng làm sao, hiện tại xác suất bệnh về da ngày càng cao, nếu không thì chúng ta xin nghỉ huấn luyện, không đi nữa."
Đàm Hinh cười trừ: "Mẹ không phải đã chuẩn bị rất nhiều đồ chống nắng sao, đừng lo lắng nữa."
Nói đến việc này Diệp Lam mới thôi, bà bật cười.
"Thằng bé Quý Yến đúng là biết quan tâm, biết con đi huấn luyện đã đưa đến một đống kem chống nắng rồi kem dưỡng da, mẹ nhìn qua đều là nhãn hiệu con hay dùng, còn cả lựa chọn phù hợp cho loại da của con, đúng là đứa bé tốt."
Diệp Lam dù đã đồng ý với con gái sẽ không xen vào chuyện tình cảm nhưng khen một chút cũng đâu sao, đâu thể nào không góp ý một chút được.
Đàm Hinh bật cười: "Mẹ, Quý Yến có bao giờ chăm chút vậy đâu, chắc là dì Khang đã dạy cho cậu ta."
Diệp Lam cũng biết điều này, bà nhắc nhở: "Chuyện này quan trọng là ở tấm lòng, mà dì Khang nói đến những điều cần lưu ý thôi. Những mỹ phẩm này đều là chính tay Quý Yến chọn từng cái một trong trung tâm mua sắm."
Đàm Hinh sững sờ, một người con trai lại tỉ mỉ lựa đồ tại cửa hàng đồ nữ, những gì khiến cô cảm thấy phiền phức đều nhờ mẹ và thư ký Lý mua giúp. Từng chai lọ trên tay bỗng có chút nặng nhọc.
Quý Yến mua những đồ cao cấp cô có thể nhận lấy, dù sao với giao tình của hai nhà thì chút tiền đó chẳng là gì. Nhưng nếu là tâm tư tình cảm trân quý lại nặng nề hơn cả, cô không nên nhận lấy thứ này.
"Là mẹ nhiều chuyện rồi, làm cho con không vui sao?"
Đàm Hinh khẽ lắc đầu: "Không phải, là vấn đề của con, không liên quan đến mẹ."
Cô luôn có chủ kiến, Diệp Lam không muốn xen vào quá nhiều, chỉ là Khang Di mỗi lần nhắc đến Quý Yến lại nói đến đáng thương. Tin nhắn gửi đến liên tục, điện thoại gọi đến không nhận, con trai của bà ấy sắp điên mất rồi.
Là đứa nhóc mình nhìn lớn lên, Diệp Lam cũng không đành lòng mới nói giúp vài câu. Nhưng người ngoài vẫn không bằng con gái, nếu Đàm Hinh không vui thì bà không nói nữa.
Đến sân trường Đại học S, vì quá nhiều tân sinh viên nên không có chỗ đậu xe, bên cạnh đó lại có một chỗ giữ xe thu phí.
Đàm Hinh nói: "Mẹ dừng xe ở đây đi, để con tự đi báo danh, đợi chút nữa con đến ký túc xá gọi cho mẹ, đến lúc đó mẹ qua đó tìm con."
Cũng chỉ đành vậy, hai mẹ con nhanh chóng đem hành lý chuyển xuống. Đồ đạc cũng không nhiều, chỉ có một cái vali và vài túi du lịch nhỏ. Đồ dùng hàng ngày đều là dự định đến đây sẽ mua.
Đại học S yêu cầu sinh viên năm nhất phải ở trong trường, để bồi dưỡng năng lực gánh vác của mỗi người và tính đoàn kết, còn lấy điểm ở phòng ngủ để xét thêm điểm rèn luyện.
Nếu không vì điều này, Diệp Lam tuyệt đối không để con gái sống ở trường. Phòng ngủ của sinh viên, nếu gặp may mắn có thể có bạn cùng phòng như chị em, nếu không tốt thì chuyện xấu gì cũng có thể xảy ra.
May mà chỉ có bắt ở một năm, nếu năm nhất không thoải mái năm hai có thể dọn ra. Đàm Hinh thật ra không ghét sống trong trường, kiếp trước cô học đại học H có quan hệ rất tốt với bạn cùng phòng. Khoa công nghệ ít nữ sinh nên vì là con gái với nhau nên mọi người đối xử với nhau rất tốt.
Diệp Lam đội nón che nắng cho Đàm Hinh rồi lên xe, hạ cửa xe xuống dặn dò: "Đừng phơi nắng, nhớ đi dọc theo bóng cây."
Cô gật đầu, đưa mắt nhìn mẹ đi khỏi. Chờ xe đi xa rồi mới vác túi du lịch lên, đẩy vali đến báo danh.
Sân trường rất lớn, cô tra đang tra trên mạng sơ đồ của trường nên không chú ý khiến vali đụng vào người khác.
"Không cố ý."
Người kia hình như không thèm để ý, chỉ hỏi: "Bạn học xin hỏi chút, báo danh khoa sinh viên tài chính ở đâu vậy?"
Giọng nói quen thuộc, chững chạc vang lên, Đàm Hinh ngước mắt nhìn lên, đứng trước mặt là một nam sinh cao gầy.
Là Phương Lập Tân
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...