Trung tâm mua sắm, Đàm Hinh đi trước vào một cửa hàng thời trang nữ.
Quý Yến lười nhác đút tay vào túi quần, đứng ở sau cô. Thân hình cao một mét tám lăm, để lộ một nửa cánh tay rắn chắc. Thêm thái độ không để ai vào mắt khiến cho mọi người xung quanh cảm thấy bí bách.
Nhân viên cửa hàng lại xì xào bàn tán, hai người bọn cô thật xứng đôi, nam sinh ngạo nghễ thật soái, nữ sinh lãnh đạm mỹ lệ. Tướng mạo xứng, khí chất cũng xứng, đứng chung một chỗ lại đẹp mắt như vậy.
Trên thực tế, đối với Đàm Hinh mà nói, những lời khen ngợi này không hề xa lạ.
Quý gia cùng Đàm gia vốn có quen biết, có thân lão ở thương trường thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau. Những ngày nghỉ lễ còn cùng nhau đi du lịch. Đàm Hinh cùng Quý Yến lớn lên bên nhau, từ bạn cùng lớp nhà trẻ đến thẳng đại học mới tách ra. Chính xác là quan hệ thanh mai trúc mã thuần khiết.
Hai gia đình cũng đem việc kết mối thông gia thông báo khắp nơi, nói gì mà môn đăng hộ đối, hai người như tiên đồng ngọc nữ, thân lại càng thêm thân. Quý Yến cũng chưa từng phản đối chuyện này, nên bất quá Đàm Hinh từng cho rằng, sau khi lớn lên sẽ trở thành cô dâu của Quý Yến.
Về sau, cô cũng đã thực sự gả cho cậu, chỉ là khi đó cô không biết Quý Yến chưa từng thật tâm muốn lấy cô.
Tâm trạng Đàm Hinh bỗng chùn xuống, đem chiếc váy màu trắng bỏ qua một bên. Có được ký ức của 10 năm sau, cô lại cảm thấy những bộ quần áo lúc này chẳng mấy hứng thú.
Quý Yến cũng nhìn ra sự mất hứng của cô, nhân tiện nói: "Chúng ta đi mua mắt kính trước, sau này bị cận thật còn có cái mà đeo."
Đàm Hinh nói: "Không"
"Vì sao?"
Cô quay về phía cậu, mấp máy môi: "Xấu."
"..."
Quý Yến nheo mắt lại: "Tớ nói, cậu không phải lúc nào cũng cảm thấy mình lúc nào cũng đẹp sao."
Đàm Hinh nói: "Giờ tớ có thể hiểu, cậu đang mất hứng à."
Hứng thú khỉ gió gì. Ánh mắt Quý Yến lạnh lẽo, nắm lấy cổ tay cô lôi ra ngoài.
"Đợi chút, cậu muốn dẫn tớ đi đâu?"
"Đi đo mắt." Quý Yến nói: "Không thể để cậu giày vò mắt của mình như thế được, xấu đẹp không quan trọng, thị lực là trên hết, về sau lên Đại học, còn nhiều thời gian đẹp để tận hưởng lắm."
"..."
Đàm Hinh bị cưỡng ép đến cửa hàng mắt kính.
Ông chủ trung niên mang một bộ kính đen dày cộm, xem hai người như một đôi tình nhân, liền hỏi: "Là ai muốn đo mắt?"
Quý Yến hướng về Đàm Hinh hất cằm: "Cậu ấy có chút cận thị, cần một bộ kính cận."
"Trước tiên đi đo mắt, mời bên này."
Đàm Hinh nhíu mày, thị lực của cô vốn rất tốt, nếu đeo kính lâu, chẳng may lại cận thật chẳng đùa.
Cô quay đầu nhìn Quý Yến: "Tớ đi đo một chút, Cậu chọn mẫu kính đẹp mắt một chút."
Quý Yến gật đầu
Cô đến quầy đo mắt, dứt khoát nói: "Thật ra cháu không cận, nhưng cậu ấy lại cho rằng cháu cận thị, để không phiền phức thì cho cháu một tròng kính thường đi ạ."
Ông chủ hạ chiếc kính đen xuống: "Ồ"
"Tròng chống tia cực tím là được rồi."
"Được, được." Ông chủ lau mồ hôi, tuổi trẻ bây giờ thật là không thể hiểu được.
Đàm Hinh chậm rãi đi khỏi nơi đo mắt, nhìn thấy Quý Yến vẫn loay hoay lựa gọng kính, ánh hoàng hôn chiếu sáng bên sườn má, hào quang từ cậu toát ra khiến người khác không thể dời mắt.
Ánh mắt của những nữ sinh đi ngang qua đều phát sáng, liền lấy điện thoại ra chụp hình, cậu lại chẳng nhận ra, buông thả tâm tình lặng lẽ lựa chọn.
Cậu chính là như vậy, chỉ để ý những điều mình muốn, không quan tâm đến những người khác, cũng không để cho họ một cái nhìn nào.
Quý Yến nhấc mắt lên liền thấy được cô đang ngẩn người, cười xấu xa: "Thế nào? Bị sắc đẹp của tớ mê hoặc?"
Đàm Hinh qua loa "ờ" một tiếng rồi xoay người vào bàn lựa gọng kính.
Sau lưng cô, Quý Yến có chút cứng nhắc, tai bỗng chốc đỏ lên, cười một cách khó khăn.
Đàm Hinh lựa chọn một chiếc gọng màu bạc, cảm thấy kiểu dáng cũng không tệ lắm, chuẩn bị đưa cho ông chủ đưa tròng vào thì gọng kính đã bị người khác lấy mất. Trên mặt cô hiện ra một chút lạnh lẽo.
Quý Yến sờ cằm nghiên cứu gương mặt cô hồi lâu mới tỏ vẻ hài lòng: "Lấy cái này đi."
Đàm Hinh bên cạnh nhìn thấy, đó là một cái gọng màu tím sẫm, phần gọng chỉ có phân nửa trên, không che đi lông mày của cô. Đôi mắt đằng sau tròng kính lại toát ra một vẻ dịu dàng hơn hẳn.
Đúng thật là phù hợp, có muốn bắt bẻ cũng không được.
Cô nói: "Vậy thì cái này."
Đang muốn tháo xuống, Quý Yến lại nắm lấy một tay cô, tay khác tháo dây buộc tóc. Mái tóc đen nhánh không có trói buộc nhẹ nhàng bung xõa, đuôi tóc còn sượt ngang mũi của cậu, mùi hương của dầu gội thơm mát, trong chốc lát không nói nên lời, hai người đều khẽ rung động.
Đàm Hinh nhíu mày, Quý Yến ở phía sau từ gương nhìn cô lại trông giống như cậu đang ôm lấy người đằng trước vào lòng.
Thông qua gương, Quý Yến nhìn thấy một thiếu nữ với ánh mắt to tròn, chân mày sắc sảo cùng mái tóc dài bung xõa trên vai, nổi bật lên gương mặt trắng trẻo tinh khiết. Màu tím của kính không khiến giảm bớt vẻ kinh diễm này, ngược lại còn khiến ánh mắt của cô trở nên dịu dàng hơn, không giống như ánh lạnh băng lúc trước.
Cậu nói: "Kiểu này tương đối phù hợp, cảm thấy sao?"
Đàm Hinh trầm mặc lấy lại dây buộc tóc buộc lên.
"Tóc dài khá vướng víu."
Quý Yến đưa tay chọc cái đuôi tóc của cô, bĩu môi: "Cậu có đôi lúc lại nghiêm túc quá mức."
Đàm Hinh cười cười, không phản bác.
Làm xong mắt kính, hai người vừa ra khỏi cửa hàng liền gặp phải Dư Hạo và bạn gái Khổng Giai Giai. Dư Hạo tay xách rất nhiều túi giấy, đều là nữ trang hàng hiệu cùng đồ trang điểm.
Khổng Giai Giai không mấy khá giả, đều là dựa vào Dư Hạo, thường xuyên quấn lấy cậu ta để mua cái nọ cái kia. Dư Hạo cũng chiều ý, có người yêu cũng phải tiêu một ít tiền để lấy lòng, không thể như người bình thường được.
"A! Yến tử, Tiểu Hinh, tớ nói làm sao lại để chúng tớ đi trước, thì ra là muốn thế giới hai người nha." Nói xong liền nháy mắt với Quý Yến tỏ vẻ hiểu biết.
Quý Yến hất cằm về phía Đàm Hinh: "Đàm Hinh bị cận, tớ cùng cậu ấy đi mua kính."
Đàm Hinh cũng phối hợp gật đầu.
Dư Hạo trừng mắt, giữa đường nói lớn: "Không phải đâu, kính mắt đeo lâu sẽ làm xấu đi vẻ đẹp của Đàm Hinh, đừng làm như vậy chứ!"
Xung quanh không ít người nhìn qua, như có như không đảo mắt nhìn Đàm Hinh, cô cảm thấy mất mặt, nói: "Tớ đi mua kem, các cậu có muốn ăn không?"
Khổng Giai Giai nói: "Tớ đi cùng cậu, tớ biết Hạo tử thích vị gì."
Đàm Hinh cũng không hỏi nhiều, cùng Khổng Giai Giai đến tiệm kem.
Quý Yến đặc biệt thích vị trà xanh, cho dù trải qua hai đời cô cũng không thể quên được.
Dư Hạo khoát vai Quý Yến, cà lơ phất phơ nói: "Tớ nói, cậu không phải mạnh miệng bảo là anh em tốt, nghĩ thông rồi sao? Cô gái tốt như Tiểu Hinh dạo này hiếm lắm, nếu không phải là được cậu đính hôn, tớ sẽ theo đuổi cậu ấy."
Quý Yến đẩy cánh tay cậu ra, không trả lời, ngược lại liếc nhìn về những chiếc túi trên tay Cậu.
"Tớ cũng từng nói, Khổng Giai Giai cũng là người khó tìm. Cậu có tin hay không, nếu thỏa mãn những yêu cầu vật chất của cậu ấy, thì nhất định cậu ấy nhất định không đá cậu đâu."
"Cái này thì có gì khó tin, nếu cậu ấy tìm thấy người giàu hơn, thì đổi một người bạn gái khác thôi, muốn tìm một người như Đàm Hinh mới là khó, còn Khổng Giai Giai thì lại dễ vô cùng. Nếu như đem hai cậu ấy lên bàn cân thì nói, một là cao cấp số lượng hạn chế, còn lại..." Cậu cười lung lay túi giấy, cười đến ra nước mắt: "Có tiền là mua được."
Quý Yến nhíu mày, hiển nhiên không lý giải được định nghĩa tình yêu của cậu ta.
Trong mắt cậu, yêu đương phải cẩn thận, càng là vật đơn thuần thì không thể dùng đồ có giá trị tương đương mà cân nhắc.
Năm nay, kem Haagen Dazs thịnh hành trong nước với câu nói: Yêu cô ấy, hãy mời cô ấy ăn kem Haagen Dazs. Hầu như khắp nơi đều thấy.
Dư Hạo cùng Khổng Giai Giai ở thời điểm cuồng nhiệt của tình yêu, lúc nào cũng dính lấy nhau, đút kem cho nhau ăn khiến người qua đường đều ăn phải cẩu lương.
Còn hai kẻ phía trước, Đàm Hinh múc một muỗng vào miệng, chocolate cùng bơ hòa quyện tan dần để lại tư vị khó tả, khiến cô thoải mái nhắm mắt thưởng thức. Quý Yến cầm lấy chiếc hộp mang phong cách Pháp nhíu mày rậm.
Đàm Hinh thấy cậu không ăn liền hỏi: "Tớ mua không đúng vị cậu thích à?"
Quý Yến liếc mắt nhìn hộp kem trên tay cô: "Làm sao chỉ có vị của tớ khác?"
"Tớ sợ cậu hiểu lầm"
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...